Tiểu Á giật mình trợn tròn mắt nhìn hắn ta, cô lắp bắp:"Anh...biến thái đây là nhà vệ sinh nữ, đi ra ngoài."
Hoàng Hoa Vỹ như không nghe thấy, anh kéo cô ra ngoài, khi đi qua cha mẹ hai bên, anh nói:"Cô chú, đêm nay cháu muốn có không gian riêng vói Tiểu Á, muốn làm quen một chút, còn nữa tối nay con không về nhà đâu."
- "Anh biến thái...Mau buông tôi ra.." Tiểu Á tức giận kéo tay anh ta ra.
Cha mẹ hai bên ngây ngốc, chưa kịp hiểu ra thì bóng hai người họ đã khuất dần. Hoàng Hoa Vỹ vác cô lên vai, lái xe đưa cô đến khu trung cư của mình. Anh kéo cô vào thang máy.
- "Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi sẽ kiện anh, anh là giam giữ người bất hợp pháp.."
Anh ta vẫn im lặng, "Đinh" Lúc này thang máy vang lên, anh ta kéo cô ra ngoài, nhập mật khẩu rồi đẩy cô vào trong nhà. Tiểu Á khó khăn đi theo anh vào phòng ngủ.
- "Tên biến thái này mau buông ra, tôi sẽ kiện anh.."
Hoàng Hoa Vỹ đẩy cô xuống giường, Tiểu Á tiếp tấm nệm xong, hoảng sợ lùi ra sau:"Anh muốn làm gì hả tên biến thái kia?"
Hoàng Hoa Vỹ cởi chiếc cúc áo đầu tiên:"Vừa rồi em nói tôi là thụ?"
- "Này, anh làm gì thế? Mau mặc áo vào, tôi không hề nói."
Anh ta gian tà cười:"Nhưng tôi nghe em nói rất rõ, tôi trước giờ ghét nhất bị nói xấu, bôi nhọ, em nói tôi là thụ, tôi không ngại dùng lần đầu tiên của mình chứng minh cho em biết tôi là người đàn ông bình thường."
Tiểu Á chỉ tay vào anh:"Đồ biến thái, tôi không hề nói như vậy, tránh ra....anh mà đụng vào tôi, tôi sẽ kiện anh, tôi còn chưa mười tám tuổi.."
- "Vậy đợi tôi đụng xong rồi để cho em đi kiện." Nói đến đây chiếc áo trên người anh cũng đã rơi xuống sàn.
Rồi anh chồm lấy cô, hôn ngấu nghiến lên mặt cô, hành động có chút vụng về, vì lần đầu anh chạm vào phụ nữ.
- "Ưm...biến thái...thả..a"
Bàn tay anh luồn vào trong váy cô, sờ xoạng lung tung, thân người cô khẽ run lên.
- "Ư...đừng chạm vào đó...a.."
Hoàng Hoa Vỹ cười nhạt, bảo bối của anh thật nhạy cảm. Tiểu Á khẽ run lên, bên dưới ngày càng ẩm ướt.
- "Đừng chạm...ư...đau quá, anh ra ngoài đi..."
Hoàng Hoa Vỹ thở dốc, chết tiệt thật, nơi đó ẩm ướt xiết chặt lấy vật nam tính của anh. Anh thở nặng nề hơn, bên dưới khẽ nhấp vào.
- "Ưm..ư...a....nhẹ chút, anh đừng dùng lực nữa..." Tiểu Á thật mê mệt với anh, không ngờ được anh lại khỏe như vậy, thật tuyệt.
Hoàng Hoa Vỹ khẽ vuốt tóc cô:"Bảo bối, giờ thì còn dám nói anh là thụ hay không?"
- "Ưm..."
Gần sáng, Tiểu Á khóc lóc van xin anh dừng lại, anh lại như không nghe thấy, điên cuồng bắt cô dung nạp mình.
- "Dừng lại..a"
- "Phạt em, từ giờ không được nói tôi là thụ nữa..."
- "Anh mau dừng lại đi, tôi mệt quá...a....cầu...anh..."
Sáng hôm sau...
Lâm Mạn Ninh tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã trống, y tá giúp cô vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.
Anh đâu rồi nhỉ? Cô nghĩ đi ra cầm điện thoại định gọi cho anh thì chợt phát hiện bên cạnh có mẩu giấy, còn có cả chiếc nhẫn của anh.
"Lâm Mạn Ninh, chúng ta kết thúc rồi, quên anh đi, khép lại những ngày tháng vô nghĩa ấy."
Tâm trí cô như rơi xuống mấy tầng đất, ánh mắt như không thể tin được, mọi chuyện chỉ là giấc mơ sao? Chắc chắn là anh đang muốn đùa giỡn với cô.
Tối qua, chỉ mới tối qua anh còn ôn nhu ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô, thế nhưng sáng nay, sao mọi chuyện lại như vậy.
Bàn tay cô nắm chặt tờ giấy, khó khăn nhấc điện thoại, co hít thở sâu, người đàn ông này muốn đùa với cô đây mà.
- "Có chuyện gì thế?" Bên kia giọng của Tô Duệ vang lên, đầy khó chịu.
Lâm Mạn Ninh lắc đầu, tại sao cô ta lại cầm điện thoại của anh. Cô run rẩy hỏi:"Anh ấy đâu? Tôi muốn gặp anh ấy."
- "Cô đừng mơ, chúng tôi sắp kết hôn rồi, cô đừng làm phiền anh ấy nữa, cẩn thận tôi không tha cho cô đâu." Tô Duệ căm hận nói.
Lâm Mạn Ninh cười, hốc mắt nóng dần lên:"Mau đưa máy cho anh ấy, chỉ vài lời nói của cô, cô tưởng tôi sẽ tin sao?"
- "Sao lại cầm điện thoại của tôi?" Lúc này trong điện thoại vang lên tiếng của anh.
Tô Duệ khó chịu nói:"Anh đã chia tay với cô ta rồi thì xóa số đi, đừng để cô ta làm phiền chúng ta nữa."
- "Con bé nói đúng, xoa số, dứt khoát hẳn đi." Ông Hắc uy nghiêm nói.
Lâm Mạn Ninh ôm lấy ngực mình, anh đang ở cùng bố anh và Tô Duệ sao?
- "Lam, anh đang đùa em phải không? Tại sao lại trả chiếc nhẫn này cho em? Tại sao lại viết những lời này?"
Hắc Bạch Lam thở dài, lạnh giọng nói:"Lâm Mạn Ninh, tôi nghĩ cô đủ thông minh để hiểu chuyện này."
- "Không, em không hiểu, em không hề thông minh như anh nghĩ, anh nói đi, rốt cuộc là vì sao? Cho em một lí dó, một lí dó chính đáng." Cô cố chấp nói.
Hắc Bạch Lam nắm chặt điện thoại, đáng lí ra tối qua anh không nên đến, để bây giờ khiến cô lưu luyến như vậy:"Tùy cô, chúng ta kết thúc rồi, đừng làm phiền tôi nữa."
- "Hắc Bạch Lam, anh mà tắt máy anh sẽ phải hối hận cả cuộc đời, anh xem tôi là con ngốc sao? Chơi đùa đã rồi đá đi, Lâm Mạn Ninh tôi nhất định sẽ không tha cho anh."
- "Anh mau tắt máy đi, chúng ta còn phải chọn đồ cưới nữa." Giọng của Tô Duệ truyền đến.
Đồ cưới? Họ chuẩn bị kết hôn sao? Lâm mạn Ninh cười lạnh.
Ngày trước cô đã từng tin anh, anh nói anh sẽ không lấy Tô Duệ, anh và Tô Duệ không có kết quả.
Giả rối, một sự giả rối kinh khủng. Cô mỉm cười, tắt điện thoại. Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
- "Mạn Ninh, em sao vậy? Mau đứng dậy đi, đừng ngồi bệt ở dưới sàn như vậy." Hoắc Thuyến lo lắng nói.
Lâm Mạn Ninh cười lớn:"Khốn nạn....Hắc Bạch Lam, tôi hận anh, anh xem tôi là con ngốc sao?"
Hai tay cô phẫn uất nắm chặt lại, nước mắt rơi càng nhiều hơn, giọng run rẩy, câu này cô nói rất nhỏ:"Nhưng tôi lại càng yêu anh..."
Hoắc Thuyến nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Ngược sáu chap nữa thôi, sáu chap đếm ngược nào các nàng xinh đẹp!?