Ông Hắc mỉm cười, ông biết anh sẽ chọn cái này. Hắc Bạch Lam quay người bước đi, anh nắm chặt lọ thuốc trong tay, anh không còn sự lựa chọn nào nữa rồi.
Tối đến...
Hắc Bạch Lam lái xe đến bệnh viện, anh đi vào trong, nhìn cô đang ngoan ngoãn ngủ say trên giường.
- "Cô chú, hai người vất vả rồi, hai người hãy về đi, tối nay cháu ở cạnh cô ấy là được rồi." Hắc Bạch Lam sờ nhẹ trán cô rồi nói.
Mẹ Lâm ấp úng hỏi:"Tiểu Lam à, sáng nay..bài báo đó...là thật à?"
Bàn tay anh khựng lại, rất muốn nói tất cả chỉ là giả, anh sẽ không lấy Tô Duệ, cô ta và anh không xứng đôi, còn cả việc Mạn Ninh đều không phải như những gì họ viết, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại.
Ngày mai, sau khi mặt trời lên, bài báo này sẽ là thật, vậy thì bây giờ anh giải thích có ích gì chứ?
- "Cô chú đừng suy nghĩ nhiều, hai người còn chưa hiểu cháu sao?" Anh điềm đạm hỏi.
Cha Lâm gật đầu:"Vậy được, ta yên tâm rồi, tối nay con ở cùng con bé, ta và mẹ ó về nhà một bữa."
- "Vâng, hai người cứ về đi." Anh nói, ánh mắt dán chặt vào gương mặt tiều tụy của cô.
Nhanh quá, chỉ mới hai ngày thôi cô đã gầy đi rất nhiều. Anh mím môi, hôn nhẹ lên trán cô.
- "Sau này phải sống thật tốt, coi như kiếp này duyên chúng ta tận ở đây." Giọng anh khàn khàn trong đêm tối nghe thật bay bổng, hốc mắt anh nóng dần lên.
Lồng ngực xiết chặt, một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt cô. Anh khóc, lần đầu tiên sau khi mẹ anh mất, anh rơi nước mắt.
Giọt nước mắt này sẽ là sự đổ vỡ của họ sao?
Hàng lông màu cô khẽ cau lại, Hắc Bạch Lam quay mặt sang một bên, chỉnh lại cảm xúc của mình, Lâm Mạn Ninh nhìn anh, mỉm cười hỏi.
- "Anh đến lúc nào thế?"
Hắc Bạch Lam trả ời:"Từ lúc em vẫn đang ngủ. Nằm yên đi, đừng cử dộng."
- "Ồ, cả ngày nay anh đi đâu vậy? Sao giờ anh mới đến?" Hỏi xong cô khẽ mím môi, cảm thấy bản thân mình đã yêu cầu anh quá cao, như thể anh phải ở bên cạnh cô suốt vậy.
Hắc Bạch Lam xoa má cô:"Có chút việc công ty cần anh giải quyết."
Lâm Mạn Ninh gật đầu, cô xoa xoa bên thái dương, khẽ nhăn mày lại. Hắc Bạch Lam lo lắng hỏi.
- "Lại đau nữa sao?"
Lâm mạn Ninh gật đầu:"Vâng."
Anh bỏ tay vào túi áo khoác vest của mình, mở lọ thuốc ra, một bàn tay khác của anh che đi mắt cô, tay kia anh đưa viên thuốc vào miệng cô. Lâm Mạn Ninh cảm nhận được vị đắng đắng của nó liền nắm lấy cổ tay anh kéo ra.
Hắc Bạch Lam nhẹ nhàng phủ môi mình lên môi cô, lưỡi anh đi sâu vào bên trong miệng co, Lâm Mạn Ninh khó chịu nuốt viên thuốc xuống rồi khẽ mở miệng ra.
- "Ưm.." Lưỡi anh cảm nhận vị đắng ngắt ở miệng cô, tim càng đau hơn. Hôn đến ngộp thở anh mới buông cô ra.
Lâm Mạn Ninh mơ màng nhìn anh:"Đó là gì vậy? Đắng quá."
- "Là kẹo tình yêu." Anh khẽ nói, mũi chạm vào mũi cô.
Lâm Mạn Ninh thích thú cười, anh đứng dậy cởi áo khoác rồi nằm xuống cạnh cô.
- "Anh ngủ ở đây sao? Giường này chật lắm."
Hắc bạch Lam cuộn cô vào lòng mình:"Ừm, anh muốn ôm em ngủ, yên lặng nào."
Lâm mạn Ninh áp mặt vào ngực anh, lắng nghe rõ mồn một tim anh đang đập. Lâm Mạn Ninh như nhớ ra điều gì đó, cô nhích người ra.
- "Đáng lí ra hôm nay là ngáy anh đến nói chuyện với bố mẹ em, nhưng em lại nằm trong viện, đợi vài ngày nữa, khỏi bệnh, anh sẽ đến sao?" Ánh mắt cô đầy mong chờ.
Anh cũng vậy, rất mong chờ ngày ấy, cái ngày anh và cô đứng trong lễ đường trao nhau chiếc nhẫn, nhưng có lẽ đó là một giấc mơ xa xỉ đối với anh.
Anh áp lại mặt cô vào ngực mình:"Ngủ đi, đợi em khỏe lại chúng ta sẽ nói tiếp."
Lâm Mạn Ninh thất vọng thở dài, bàn tay anh nắm lấy tay cô, hai chiếc nhẫn trong đêm tối phát sáng lên trông thật đẹp mắt, nhưng đối với anh, bóng tối này là vô định, chẳng có thứ gì làm sáng được cả.
Lâm Mạn Ninh thấy anh hôm nay có gì đó rất lạ, nhưng cô không biết, cô dụi dụi đầu vào ngực anh.
Đợi cô ngủ say rồi, anh mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt sâu vô thẳm nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ. Anh đã từng ích kỉ nghĩ rằng, hay là anh và cô cùng chết đi, nhưng không thể, cô còn quá trẻ, còn thanh xuân, còn cả quãng đời tươi đẹp đang đợi cô, anh không thể ích kỉ như vậy.
"Tít...tít....tít" Lúc này điện thoại của anh reo lên, cô khẽ cựa mình, anh vội cầm lấy nghe máy.
- "..."
Anh thở dài:"Tôi biết rồi". Nói rồi anh tắt máy.
Thuộc hạ của anh vừa điều tra vị bác sĩ đó, hắn sống một mình, không người thân thiết, anh chẳng thể bắt ai để uy hiếp ông ta.
Ông ta lại được người của bố anh bảo vệ /, còn có chuyện, ông ta làm việc không phải vì tiền, vì thế ang không thể làm được gì ông ta.
Anh thở dài, ôm chặt lấy cô hơn.
Nhà hàng KS, mẹ của Tần Á Á và bố dượng của cô ngồi một bên, đối diện là bố mẹ của Hoàng Hoa Vỹ, Tiểu Á ngồi cạnh thư kí Hoàng.
- "Tôi thấy hai đứa rất hợp, thằng bé nhà tôi về nhà cũng không có ý kiến gì? Tuần sau chúng ta tổ chức hôn lễ ngay đi, tôi thật sự mong chờ làm thông gia với nhà bà lắm rồi." Mẹ của Hoàng Hoa Vỹ nói.
Mẹ Tần cười:"Con bé nhà tôi cũng không ý kiến gì, được, tuần sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ."
Tiểu Á cau có, không ý kiến cái con khỉ, chỉ là cô không thích mẹ mình nên chẳng thèm nói gì thôi.
Hoàng Hoa Vỹ cười:"Cô ấy còn quá nhỏ, hai năm sau sinh con cũng được."
- "Được, miễn về chung một nhà là vui rồi." Hai bên gia đình đồng thanh nói.
Tiểu Á suýt nghẹn, sinh con sao? Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, có nổi không vậy? Tiểu thụ mà...
Một lát sau, hai bên gia đình nói chuyện vui vẻ, Tiểu Á xin phép ra ngoài trước, cô đứng trước gương tức giận nói.
- "Mình cũng không đến nổi tệ, phải đi lấy một tiểu thụ về để giúp hắn che mắt thiên hạ sao?"
Cô khoanh tay:"Tên Hoàng Hoa Vỹ kia, ta nói người đó, bà đây sẽ không giúp ngươi che mắt người đời đâu nhé! Lấy người về để ngươi đi tìm đàn ông sao? Tên thụ đáng ghét kia."
- "Thụ sao?" Hoàng Hoa Vỹ khoanh tay, cả thân người dựa vào cửa, cau mày hỏi lại:"Em vừa mới nói tôi là thụ sao?"
Giờ này đăng chắc không ai đọc đâu nhỉ? Mấy người đang bận cày view cho anh nhà mà. Hihi
Các nàng cuối tuần vui vẻ nhé!?