Nghiêu Trăn thức dậy nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra còn cửa phòng tắm đóng chặt, ánh đèn mờ mờ xuyên qua cửa kính, biểu thị bên trong có người, Lý Đông Phóng đã về.
Cô ngáp một cái, mò điện thoại xem giờ, điện thoại đang nằm sạc pin trên thảm, ổ điện cao không quá hai tấc được ốp sát mặt tường.
Nghiêu Trăn vén chăn ngồi dậy, tựa nửa người lên giường, một tay chống xuống sàn nhà lấy điện thoại.
Lý Đông Phóng mở cửa phòng tắm bước ra, vắt khăn mặt quanh cổ lau tóc.
Nghiêu Trăn nở nụ cười, “Chào buổi sáng.”
Anh bảo, “Trưa rồi.”
Cô cầm điện thoại lên xem thử, chín giờ rưỡi, đúng là không còn sớm nữa.
Nghiêu Trăn mặc chiếc váy ngủ bằng cotton dài đến đầu gối, cô đứng dậy, đôi chân trắng nõn giẫm lên giường, đưa tay khoác lên cổ người đàn ông đang đi tới trước mặt mình, khẽ dùng sức đu lên người anh.
Lý Đông Phóng nhíu mày, đưa tay nâng mông cô lên, hai tay cô siết chặt đến nỗi anh suýt nữa là tắt thở.
“Em có nặng không?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau.
“Muốn nghe anh nói thật hay nói dối?”
“Không cần biết là nói thật hay nói dối, anh cũng phải suy nghĩ cho kỹ rồi nói.”
“… Không nặng.” Anh như cười như không nói thêm một câu, “Em xem vẻ mặt của anh có giống như đang nặng không?”
“Em không xem.” Cô quay đầu nhìn anh vài giây, cố ý nói, “Dù sao thì mấy người chê bạn gái nặng đều FA hết.”
“…”
Lý Đông Phóng bóp mông cô một cái, anh xoay người, đưa tay chống lên giường mà không thèm đỡ cô nữa, chỉ vài giây sau, cô từ từ trượt xuống khỏi người anh, cái chân còn cố móc lấy eo anh.
Anh nhoài người về phía trước, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đậm, cổ áo hơi hé ra, cô vừa cúi xuống liền có thể nhìn thấy sắc xuân bên dưới.
Cô bóp anh một cái, “Đồ dê xồm.”
Lý Đông Phóng bật cười thành tiếng, đưa ngón cái lau khóe môi dưới, “Em đúng là vừa ăn cướp vừa la làng phiên bản hiện đại đấy.”
Cô cười lăn ra giữa giường, tung chăn, duỗi hai tay ra, hai chân bật lên đầu anh.
Sao Lý Đông Phóng lại không trị được cô, anh chẳng qua nhường cô mà thôi, anh cất giọng buồn bực từ trong chăn, “Tóc anh đang ướt, tối nay em có muốn ngủ nữa không hả?”
Anh đưa tay ôm lấy eo Nghiêu Trăn rồi đè cô xuống, kéo chăn ra, làm lộ gương mặt đỏ bừng vì cười quá nhiều, anh mỉm cười khẽ trách, ” Sao mà giống con chó ghẻ thế này, nghịch ngợm quá.”
Lý Đông Phóng vuốt mái tóc rối xù của cô, “Chó lông dài mới đúng nhỉ.”
“Anh mới là chó ấy!” Cô đưa chân chặn anh.
Lý Đông Phóng thong thả nắm chặt chân cô, “Ừ, anh là đực, còn em là cái.”
“Đồ biến thái.” Cô mắng anh, “Người anh mọc gai à?”
“…”
Lý Đông Phóng hờ hững nhìn sang cô, nhíu mày đáp, “Em thắng.”
Nghiêu Trăn xấu hổ cười hề hề, đẩy anh ra đứng dậy vào phòng tắm.
Dạo gần đây Lý Đông Phóng thường xuyên đến đây, công ty chi nhánh bên đây đã sắp xếp chỗ ở tạm thời cho anh, mỗi lần anh đến cô sẽ sang ở cùng. Ban đầu căn phòng rất là sạch sẽ, không có một món đồ nào, cô đến mấy lần, trong nhà dần dần có thêm đồ dùng phụ nữ, cũng trở nên ấm áp hơn.
Theo ý của Lý Đông Phóng là, anh mong cô dọn đến đây ở, không muốn để cô chen chúc cùng với mấy người Lâm Lang nữa, nhưng Nghiêu Trăn không đồng ý.
Nhà tuy lớn nhưng lúc anh không có ở Nam Sơn thì chỉ có một mình cô ở đó, lạnh tanh, vắng vẻ, cô không thích.
Nghiêu Trăn nói sẽ về cùng anh, nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ. Trong thời gian ngắn không thể nào tìm được người thích hợp để làm cửa hàng trưởng, cô cũng không an tâm mà rời đi.
Ban đầu có có nghĩ sẽ để cho em gái quản lý, nhưng Nghiêu Thiện mới sinh em bé, sức khỏe vẫn chưa khôi phục, thứ hai là mấy bà mẹ bỉm sữa chẳng có tâm trạng làm việc, họ chỉ hận không thể ở nhà mãi với con mình.
Quản lý tiệm bánh ngọt nói dễ thì dễ, bảo là vặt vãnh thì cũng có hơi vặt vãnh, phải theo dõi thật kỹ nguồn cung cấp nguyên liệu, còn phải tham gia đào tạo định kỳ.
Rửa mặt xong bước ra ngoài, những chuyện xấu hổ vừa nãy cô đã quên sạch sành sanh.
Người đàn ông đang kéo màn cửa ra ngắm tuyết rơi, Nghiêu Trăn lặng lẽ đi tới, ôm lấy anh từ phía sau.
Đây là trận tuyết thứ hai trong năm rồi, lần này tuyết rơi nhiều hơn lần trước, khung cảnh như phủ trong lớp áo bạc, mênh mông.
Cô vui vẻ nói, “Tuyệt quá, tuyết rơi rồi.”
Anh vẫn không xoay người mà nắm chặt đầu ngón tay cô, khẽ véo một cái, “Em thích tuyết lắm à?”
Cô cười ngọt ngào, “Không phải, tuyết lớn thì chuyến bay sẽ bị hủy, anh sẽ không đi được.”
Lý Đông Phóng xoay người, cụp mắt nhìn cô, “Lần này em về cùng anh nhé.”
Giọng anh không phải là giọng điệu thương lượng, xem ra anh bị giày vò không nhẹ, không thích chạy đi chạy về giữa hai nơi. Vốn dĩ đi công tác thường xuyên đã làm rối loạn cuộc sống của anh, sang bên này lại bất tiện, mùa đông còn phải bị hạn chế vì thời tiết.
“Nhưng em vẫn chưa tìm được người đáng tin giúp em quản lý cửa hàng.”
“Anh thấy thầy Lưu cũng được đấy chứ.”
“Anh chỉ thấy anh ta một lần mà biết người ta được rồi hả?”
Nghiêu Trăn trừng mắt nhìn anh đầy khó tin.
Anh ung dung đáp lại, “Không tin vào mắt nhìn người của anh à?”
“Em thấy anh ta trung thực, nhưng lại khó nắm bắt.”
Anh nắm tay cô kéo cô đến sofa ngồi xuống, đỡ cô ngồi lên đùi mình, “Vì thành thật mới đáng tin cậy, em tìm người lanh lợi quá thì tính em không chịu được đâu.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt bất mãn, “Em thấy tính cách của em không có gì thiếu sót cả.”
Lý Đông Phóng nói, “Nghe lời anh, để anh ta làm đi.”
Cô bán tín bán nghi nhìn anh, không phản bác cũng không chất vấn, cô cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng hiện tại không thể nói ra được. Từ lúc nào thầy Lưu đã lấy được tín nhiệm của anh mà cô chẳng hay biết gì, nhưng đàn ông kết bạn rất đơn giản, nhậu một bữa, hút một điếu thuốc là đã xem nhau như bạn.
Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng bên ngoài rực rỡ nhưng không khí lại rất lạnh. Trong công viên chỉ có một màu trắng phau phau, không có bóng dáng của người đi đường.
Lạnh đến nỗi không có một bóng người, cô đút tay vào túi run rẩy, hối hận khi đề nghị anh ra ngoài đi dạo.
Trên đầu cô đội một cái nón lông xù, vành nón to che khuất tầm nhìn, chỉ lộ ra đôi mắt và gương mặt to chỉ bằng một nắm đấm.
Lúc nói chuyện, trước mặt cứ phả ra từng làn khói, “Đang trời đông nên hình như chúng ta chẳng có nơi nào để hẹn hò cả.”
Lý Đông Phóng dừng chân chờ người phía sau lưng đang lẩm bẩm, cô không nghe thấy anh đáp lời lại tiếp tục hỏi, “Đúng không, sao anh không nói chuyện hả?”
“Vậy về nhà nhé?”
Cô không đi, trừng mắt nhìn anh, “Đừng thế chứ.”
Lý Đông Phóng buồn cười hỏi lại, “Sao?”
“Yêu đương đàng hoàng đi được không?”
Cô lột nón xuống, đang tính nói chuyện thì bị cơn gió ùa tới làm ho khan, mặt tuyết phản xạ ánh mặt trời nên vô cùng chói mắt, cô không tài nào mở mắt ra được nên đành híp mắt nói, “Đi xem phim không anh, em không nghĩ ra được chỗ nào ấm áp để chơi cả.”
“…”
“…” Anh không mấy tình nguyện, khẽ nhíu mày, “Lần trước anh đến hình như cũng đi xem phim với em.”
Cô à một tiếng, vừa nhớ lại vừa hỏi, “Thật hả?”
Hình như là thật, một bộ phim khoa học viễn tưởng nhàm chán, cả rạp chỉ có ba người, suýt nữa giống như cô bao rạp luôn ấy chứ. Anh đi đường mệt mỏi, nên xem được nửa phim đã bắt đầu ngủ gật. Bộ phim dài hai tiếng rưỡi thì anh ngủ hết nửa tiếng, tỉnh lại đúng lúc đến đoạn cuối phim, mơ mơ màng xem hết kết cục.
Anh ngủ bù một giấc nên tinh thần phấn chấn, cả đêm giày vò cô đến rạng sáng mới tha. Thể lực cô cạn kiệt không chống đỡ nỗi nên lâm vào mê man, anh lại bất mãn cô không chịu phối hợp, thế là đổi cách hành hạ cô.
Nghiêu Trăn suy nghĩ một lát liền thôi, bỏ tiền ra mua vé để ngủ bù thì thôi đã đành, cô còn phải chịu nạn cùng.
Vé xem phim lần trước cũng là do cô chi.
Được một mất mười.
Tính tới tính lui đều là cô lỗ.
Thế là cô nói ngay, “Vậy không đi nữa.”
Anh nghe cô nói thế liền lấy điện thoại ra tìm kiếm lịch chiếu phim gần đây, “Đi cũng được thôi, hôm qua đúng lúc có một bộ phim mới chiếu.”
Nghiêu Trăn nhìn thoáng qua, “Ai mua vé?”
“…” Anh nhịn không được chế giễu, “Sao em keo kiệt với anh thế hả?”
“Em keo kiệt với anh á?”
Thế mà anh cũng ừ, Nghiêu Trăn không phục nhìn anh, Lý Đông Phóng giúp cô nhớ lại, “Em chỉ mua vớ cho anh đúng một lần, mười tệ tám đôi… Quan trọng là còn đùng tiền của anh để mua.”
“…”
Anh còn nói, “Sáng sáng anh mang nó chạy bộ, ngón chân út nổi cả bọt nước.”
Cô chột dạ nhìn anh, “… Chuyện hồi nào thế?”
“Tự em nhớ lại đi.”
Cô im lặng một lát rồi nói, “Hồi ở trong biệt thự Trung Cảnh quả thật em rất nghèo, lại ngại mở miệng xin tiền anh, tiền mua vớ là tiền em nhín lại từ tiền ăn đó.”
Nghĩ nghĩ cô lại ưỡn ngực, “Em toàn mang loại mười đồng mười đôi, anh mang mười đồng tám đôi là tốt lắm rồi mà còn già mồm nữa. Em có bị lủng ngón chân đâu chứ?”
“…” Lý Đông Phóng nhếch môi nở nụ cười, “Quan trọng là em gạt anh nói mười đồng một đôi, còn ghi nợ anh nữa.”
Nghiêu Trăn thấy xấu hổ, vùi đầu vào lồng ngực anh. Cô rất am hiểu việc dùng chân tình lấy lòng đối phương, “Lúc ấy là do em không có tiền mà… Được rồi, lần sau em mua đồ xịn cho anh.”
“…”
Anh không nói gì, điện thoại trong túi lại vang lên, Nghiêu Trăn đang ôm anh nên chỉ cần cúi đầu liền nhìn thấy, màn hình hiện thoại hiển thị người gọi đến là “chị”.
Anh có mấy người chị chứ, không cần nghĩ cũng biết là Lý Nguyệt.
Lý Đông Phóng không tránh cô mà trực tiếp đưa điện thoại lên tai nghe máy.
“Chị ạ?”
Nghiêu Trăn nhón chân lên muốn nghe xem bên kia nói gì, anh cụp mắt hờ hững nhìn cô, phát hiện ra động tác của cô cũng không hề chỉ trích.
Giọng nói bên đầu dây bên kia khá nhỏ nhưng rất rõ ràng, “Lại chạy sang bên đó rồi à?”
“Dạ, có chuyện gì thế chị?”
Lý Nguyệt thở dài, “Cứ như thế thì sao có sức mà quản lý công ty đây, thành viên hội đồng quản trị khó chịu đấy.”
“Một đám lão già ăn no rửng mỡ đi quan tâm đến chuyện nhà người ta à? Em thấy lợi nhuận hằng năm nhiều quá nên bọn họ quên mất mình mang họ gì rồi.”
“…” Lý Nguyệt bên kia im lặng hồi lâu mới nói, “Ba đã không còn, chị cũng không muốn ép em, tránh ảnh hưởng đến tình cảm chị em chúng ta.”
“Chị à.” Lý Đông Phóng ngừng lại, “Chuyện này quả thật không ảnh hưởng đến tình cảm chị em chúng ta.”
“Nếu không thì dẫn về đi, dù sao bên này con bé cũng không xa lạ gì.”
Lý Đông Phóng nhìn thoáng qua Nghiêu Trăn, cố ý nâng cao thái độ của cô, “Lúc trước khi cô ấy rời đi chật vật như thế thì sao có thể nguyện ý quay về? Cô ấy là người nóng nảy lại có nguyên tắc, đến giờ cô ấy còn chưa nể mặt em trai chị. Em mặt dày bám theo cô ấy mà còn không ăn thua đây.”
“…” Lý Nguyệt mím môi, á khẩu không trả lời được, bà cũng không thể hỏi có cần bà sang đó xin lỗi cô, rồi cho kiệu tám người khiêng mời cô quay về hay không.
Giọng anh có hơi thất vọng, “Không nói nữa, mấy ngày nữa em sẽ về.”
“Được rồi.”
Lý Nguyệt bị dọa, cúp điện toại.
Nghiêu Trăn ôm tay nhìn anh, chần chờ hỏi, “Hai người nói gì thế? Đang nói em đấy à?”
Lý Đông Phóng cất điện thoại vào túi, cánh tay cầm điện thoại nghe nãy giờ đã tê cứng, anh đưa tay đội nói cho cô, hừ hừ đáp, “Nói em à? Em có mặt mũi thế à?”
“Không nói em thì nói ai? Em có bao giờ làm lơ anh đâu? Anh đừng có nói lung tung. Chị anh vốn dĩ đã không thích em rồi, bây giờ thì hay rồi, càng không hài lòng.
Anh trừng mắt nhìn cô, ra vẻ không thèm để ý đến cô.