Lý Đông Phóng đặt chuyến buổi sáng, tuy Nghiêu Trăn rất buồn ngủ nhưng nghĩ đến chuyện anh sắp đi cô lại ngủ không được, thế là dậy thật sớm để ăn sáng cùng anh.
Nhưng lần này khác hẳn với lần trước, lần này không phải là chia tay không gặp nhau nữa, anh bảo cuối tuần sau anh sẽ đến.
Trong phòng ăn khách sạn gặp được trợ lý Tiền, anh ta chủ động tiến lên chào, trên tay cầm một mâm đồ ăn, đi tới một chỗ cách bọn họ khá xa mới ngồi xuống, vùi đầu ăn.
Nghiêu Trăn cầm đũa, nhịn không được nhìn sang Lý Đông Phóng, “Sao anh ta không lại đây ngồi?”
“Thức thời.”
Anh nói rồi đẩy ly sữa bò đến, cô đành phải cầm lên uống. Có lẽ nhà hàng này không thích ngọt, cho nên khá khắc chế trong các món ăn ngọt, mấy miếng bánh xốp giòn hình lập phương trên mâm cũng có vị khá nhạt, vừa thơm vừa mềm nhưng lại không quá ngọt. Sữa bò cũng thế, không ngọt mà lại còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt.
Mỗi một nơi sẽ có một thói quen ăn uống và văn hóa ẩm thực khác nhau, tuy Nghiêu Trăn đã đến Nam Sơn được hai năm, nhưng cô vẫn chưa quen với khẩu vị của nơi này.
Cô biết ăn ngọt không tốt cho sức khỏe, từ góc độ sức khỏe thì cô vẫn khá là tán thưởng thói quen sống ở nơi đây.
Lý Đông Phóng chậm rãi ăn xong, anh đưa mắt nhìn cô chăm chú, ngồi chờ cô ăn.
“Anh có gấp không?”
“Không gấp.”
Nghiêu Trăn húp một muỗng cháo, “Vậy anh đừng nhìn em chằm chằm như thế.”
Anh chống khuỷu tay lên bàn, nghe thấy thế thì dời ánh mắt sang chỗ khác, thờ ơ nhìn sang hướng Tiền Minh Nghiêm, anh cũng không hỏi cô vì sao lại không cho anh nhìn.
Cô nói, “Anh nhìn em chằm chằm làm em áp lực lắm, cứ nghĩ anh đang chờ em, thế là em lại ăn vội ăn vàng.”
Lý Đông Phóng quay đầu lại, “Vậy em cứ từ từ mà ăn.”
Một bữa sáng không mất bao nhiêu thời gian, bốn mươi phút đã đủ, trợ lý Tiền sắp xếp đồ đạc xong xuôi, xe công ty chuẩn bị cũng đã chờ ở bên ngoài.
Bọn họ phải ra sân bay để về Đông Đài.
Trời bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, những hạt tuyết đáp lên đầu vai Lý Đông Phóng, anh quay đầu nhìn cô thật sâu, “Chuyện cùng anh quay về này em phải suy nghĩ cho thật kỹ. Anh cũng không thể nào đi đi về về giữa hai nơi.”
Nghiêu Trăn nở nụ cười yếu ớt, “Sẽ không còn ai ép em phải rời đi chứ?”
Sắc mặt anh sầm xuống, có vẻ hơi xấu hổ, lại cảm thấy có lỗi với cô, anh im lặng, mấy giây sau mới ngước mắt lên nhìn cô, “Sau này chỉ có em ép người khác, không có chuyện người khác ép em đâu.”
“…”
Cô không nhịn được bật cười thành tiếng, híp mắt nhìn anh, “Em lợi hại thế à?”
“Có chứ.”
Cô rút tay khỏi tay anh, phát hiện ống tay áo khoác của anh có sợi chỉ lòi ra nhưng vẫn còn dính một đầu, phải cắt mới hết được.
Cô buồn bã đáp, “Dù em có lợi hại thì cũng sẽ không làm, mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác. Em có lẽ giống mấy đóa “sen trắng” trên phim truyền hình hay chiếu ấy. Sau này dù con trai em có thích đàn ông thì em cũng sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý.”
“…”
Anh nhếch môi nhìn về phía Tiền Minh Nghiêm, “Thế thì cứ sinh con gái vậy.”
Tiền Minh Nghiêm bên này đã bắt đầu sốt ruột, anh anh em em từ sáng đến giờ đúng là ngứa mắt, ít nhiều gì cũng phải chú ý đến hình tượng chứ. Anh ta hất cằm về phía Lý Đông Phóng. Ý là nếu anh mà không chịu đi nữa là lỡ chuyến bay đấy.
Ban đầu vì thời tiết xấu, chưa xác định được trận tuyết hôm nay lớn hay nhỏ, nếu như có bão tuyết thì chuyến bay khẳng định sẽ bị hủy.
Nghiêu Trăn kéo tay anh đứng trên bậc thềm ngoài cửa khách sạn, cô đưa tay vén tóc, phát hiện ra trán ẩm ướt, bắp chân lộ ra ngoài cũng đã không còn cảm giác gì.
Anh vuốt ve mấy đầu ngón tay của cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, bỗng lên tiếng, “Em có muốn anh đi không?”
Đương nhiên là không rồi, cô lắc đầu, chia tay hai năm, người ta tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ chỉ có hai ngày, đâu đủ để thân mật.
Thân mật này không phải thân mật kia, mà là tình cảm dành cho nhau từ tận đáy lòng.
Anh nói, “Anh đưa em về trước.”
“…”
Nghiêu Trăn không phải là người không hiểu chuyện, cô nhìn Tiền Minh Nghiêm rồi nhắc anh, “Trợ lý của anh sốt ruột lắm rồi kia.”
Lý Đông Phóng nhìn theo cô, “Cậu ta sốt ruột là đúng rồi, vợ con đều ở Đông Đài, đâu có giống như anh.”
Nghiêu Trăn nắm chặt tay anh, vùi đầu ôm chặt lấy anh, hai người im lặng hưởng thụ mấy giây yên bình hiếm có này, cô nói, “Anh đi nhanh đi, Tình xưa nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau. Nếu anh không tới được, em sẽ về thăm anh.”
“Anh tưởng cả đời này em sẽ ghét nơi đó.”
“Đúng là em không thích, nhưng anh lại ở đó.”
Nghiêu Trăn cụp mắt, nở nụ cười, “Ở đâu cũng vậy, quan trọng là ở cùng ai.”
Lý Đông Phóng cúi đầu hôn cô, khẽ chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, anh tì lên trán cô, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ biết thở dài.
Lý Đông Phóng thấp giọng nói, “Anh đi thật đây.”
“Vâng.”
Nghiêu Trăn chớp chớp đôi mắt, đáp lại anh một tiếng.
Anh nhanh chân đi về phía xe mình không quay đầu lại lần nào, còn cô đứng dưới hành lang đưa mắt tiễn anh, chờ đến khi chiếc xe màu đen khởi động, mới nhìn thấy anh hạ cửa xe xuống, đưa tay ra dấu huơ huơ về tai mình.
Nhớ gọi điện thoại.
Cô gượng gạo nở nụ cười, đôi mắt lại ươn ướt, trong ký ức của cô, những lần li biệt chẳng có lúc nào vui, ví dụ như em gái cô, một lần chia tay thoắt cái đã qua biết bao nhiêu năm.
Sau này rời khỏi Đông Đài, chia xa anh hai năm trời.
Cuộc đời có bao nhiêu thời gian để lãng phí mà chờ đợi chứ. Chỉ mong cuộc sống sau này ngày một tốt hơn, người quan trọng, người mình muốn gặp đều ở trước mặt, muốn gặp lúc nào cũng được.
Nghiêu Trăn không về nhà mà ghé sang cửa hàng một lát. Hôm nay thầy Lưu trông tiệm, thấy cô đẩy cửa đi vào, trông không được vui mấy, cô vẫn mặc bộ đồ hôm qua, rất xinh đẹp, gương mặt bị cóng đến đỏ ửng, có lẽ là rất lạnh.
Anh ta không nói gì, Nghiêu Thiện vén rèm phòng bếp bước ra, thấy bông tuyết đọng lại trên người cô thì ngớ ra, “Sao trông chị như người mất hồn thế?”
Nghiêu Trăn thở dài lắc đầu.
Em gái rót một ly nước ấm đưa cho cô, “Uống cho ấm người.”
Nghiêu Trăn nhận lấy uống một hớp, cầm một hộp bánh ngọt ở sau quầy lên, lấy muỗng múc một muỗng cho vào miệng.
Thầy Lưu không nhịn được bèn nói, “Miếng bánh cô ăn là món mà khách hàng gọi điện đến đặt trước, tôi vừa làm xong, chỉ có một cái thôi.”
Cô khựng lại, “Hả? Thế thì làm sao đây? Tôi ăn mất rồi…”
“Tôi đi làm cái khác.”
Trong lòng Lưu Quân có lẽ không mấy vui vẻ, nhưng anh ta không nói gì, Nghiêu Trăn thấy có lỗi nhưng cô là bà chủ, không cần phải nói xin lỗi.
Cô im lặng ăn bánh, Nghiêu Thiệu ngồi yên nhìn cô.
Vì thời tiết nên trong cửa hàng cũng vắng khách.
Nghiêu Trăn chợt đặt muỗng xuống, nhìn cô ấy chăm chú, “Nếu chị để em ở đây, còn chị về Đông Đài, em có buồn không?”
Nghiêu Thiện nghe thấy thế, buồn cười nhìn sang cô, “Không đâu, em đã kết hôn rồi, ở đây em có chồng có con, có gia đình mà.”
Nghiêu Trăn im lặng một lúc, “Khi vừa đến đây, chúng ta đã từng nói sẽ ở lại đây, không bao giờ chia xa…”
“Không bao giờ chia xa là trạng thái lí tưởng, nhưng chúng ta đều đã trưởng thành, không thể nào sớm chiều làm bạn như trước kia nữa. Em đã kết hôn rồi, và chị cũng sẽ kết hôn, chúng ta vẫn là chị em như xưa, trong lòng có đối phương, chỉ là không còn thời gian ở bên cạnh nhau thôi. Người thân trong gia đình đều luôn như thế.”
“Anh ấy nhất định cũng nghĩ thế, nhưng chỉ bảo chị suy nghĩ, không hề ép chị.”
“… Cửa hàng này thì sao?”
“Tìm người quản lý thay.”
Nghiêu Thiện hé môi, “Thế thái độ của Lý Đông Phóng ra sao? Anh ấy có thành tâm mong chị trở về không?”
“Anh ấy đã nhắc hai lần rồi.” Nghiêu Trăn nhớ lại thái độ của Lý Đông Phóng, “Chị không biết anh ấy có thành tâm hay không… nhưng chị cảm thấy, tuy người ta nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, mười ngày gặp một lần, mỗi lần gặp lại lên giường, khó khăn lắm mới quen được thì lại đến lúc chia tay, chị thấy đây không phải là đang yêu mà giống như là hẹn bạn giường, tìm người giải quyết nhu cầu sinh lí, trốn tránh cô đơn…”
Nghiêu Thiện ngẩn người, nghe cô nói thế lại thấy có điều gì đó là lạ.
Cô ấy ao ước được dũng cảm như chị gái, chị mình luôn là người có chính kiến, bình thường khi hai người ở cùng nhau đều do chị ấy quyết định.
Hai năm qua, Nghiêu Trăn không hề vui vẻ, Nghiêu Thiện nhớ mãi hôm tết trung thu năm nay, khi ăn bữa ăn đoàn viên, mẹ chồng đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, gọi điện nói với cô không cần mang theo gì cả, cô bảo cô không quen, sang đó ăn cơm thì ngại lắm, còn nói rằng nhân viên trong cửa hàng mình không về quê nên mọi người đều ra ngoài ăn cơm, có người ở bên cạnh cô.
Nghiêu Thiện không ép cô, nhưng sau đó Lưu Quân gọi điện đến báo rằng Nghiêu Trăn đã say nên nhờ cô ấy đến đón.
Tối hôm đó Nghiêu Trăn cứ khóc mãi, Nghiêu Thiện hỏi cô làm sao thế, cô chỉ nói rằng cô mệt. Tuy cô lẩm bẩm không rõ, không biết đang nói chuyện gì, cô ấy cứ tưởng là chuyện cửa hàng vừa khai trương nên còn bận, một mình Nghiêu Trăn không chống đỡ nổi. Cô ấy chỉ an ủi bảo rằng mình sẽ sang đó giúp cô, nhưng không ngờ cô lại mơ mơ màng màng đưa tay đặt lên cái bụng đang dần to lên của cô ấy.
Nước mắt cứ thế tí tách rơi xuống, chị ấy bảo xem em kìa, đã có em bé rồi, thật là tốt biết bao nhiêu, chị ấy đến bây giờ lại vẫn một thân một mình, có cảm giác như mình khó mà yêu một người đàn ông khác.
Trong lòng Nghiêu Thiện vô cùng áy náy, cảm thấy mình không nên để chị ấy ra ngoài ở trọ một mình. Chắc hẳn chị ấy rất là cô đơn, chịu đựng đã lâu, tết Trung thu cũng chỉ có một mình, vì thế nên mới say rượu thất thố, thốt lên những lời từ tận đáy lòng.
Cuối cùng, chị ấy còn hỏi cô một câu không thể nào trả lời, Nghiêu Thiện cũng không biết làm sao để chị ấy có cảm giác thuộc về. Cô thấy nội tâm Nghiêu Trăn hẳn phải rất mạnh mẻ mới đúng, nhưng sao chị ấy lại có một mặt nhạy cảm thế này.
Cũng có thể bề ngoài chị ấy trông dũng cảm thế thôi, nhưng thật ra trong lòng không phải vậy. Mấy năm nay lang thang khắp nơi không nơi nương tựa, mọi người đều đã mệt cả rồi, nhất là Nghiêu Trăn.
Phụ nữ dù độc lập hay không, thì đều sẽ có lúc mệt mỏi, mong muốn tìm được một bến cảng an toàn.
Nhưng chị gái mình rất kén chọn, cô giới thiệu bao nhiêu người mà chị vẫn không chịu ai, hiếm có người không ưng chị chị ấy, nhưng chị ấy nhìn ai cũng thấy bình thường không có hứng thú.
Có lần chồng cô nhịn không được mà hỏi cô có phải trong lòng Nghiêu Trăn có người rồi hay không. Lúc ấy cô chỉ biết ngơ ra, nhưng vừa nghĩ đến liền nhớ tới người đàn ông cùng đến trấn Cửu Thủy với chị gái mình, lạnh lùng, ít nói nhưng cô có thể cảm nhận được, lúc Nghiêu Trăn nhìn anh ta, trong mắt chị ấy sinh ra sự dựa dẫm.
Đêm hôm đó cô có nhắc đến người này, lúc ấy Nghiêu Trăn chỉ nói anh là một người tốt.
Bây giờ nghĩ lại, dường như không đơn giản chỉ là người tốt hay là người xấu.
Nhưng mà Nghiêu Trăn khá hướng nội trong chuyện thế này, về sau cô hỏi lại thì chị ấy mới không mặn không nhạt thừa nhận quan hệ với Lý Đông Phóng. Chị ấy nói đã là chuyện quá khứ, không nhắc đến cũng không sao.
Bây giờ xem ra, quá khứ sắp tro tàn lại cháy lại rồi.