Tiến Vào Lòng Anh

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã mấy ngày rồi Vương Như Kim không thấy Lưu Tam, lúc trước anh ta phụ trách làm tài xế cho Chu Tuấn. Tên Lưu Tam này bị cà lăm, dáng người thì còm nhom, nói chuyện không lưu loát, nhưng thân thủ không tệ, biết chút công phu mèo quào. Trước khi Vương Như Kim đi theo Chu Tuấn, Lưu Tam đã làm tài xế, loáng một cái mấy đã mấy năm, nhưng anh ta vẫn còn làm tài xế.

Vương Như Kim xem như là một kẻ có năng lực, từ một người qua đường không có danh tiếng gì lại có thể bò tới vị trí này, đây cũng có thể xem là hắc mã lội ngược dòng. Nhưng càng tiến lại gần Chu Tuấn thì càng phải cẩn thận.

Sáng sớm hôm nay, có vài người lén lút đi vào sân sau chỗ của Chu Tuấn, anh ta nhìn thấy một chiếc xe biển số tỉnh ngoài và cả chiếc Huy Đằng vô cùng dễ nhận thấy, vẫn do Lưu Tam làm tài xế.

Lúc ấy vẫn còn sớm, bốn bề vắng lặng, anh ta rón rén bước qua cổng vòm tròn, bước chưa được mấy bước đã bắt gặp một người ở ngoài hành lang, người đó đang trốn ở khe cửa nhìn trộm vào thư phòng của Chu Tuấn.

Là chị dâu Tư Tư đã lâu không thấy, gặp được cô ta ở đây đúng là còn hiếm thấy hơn cả nhặt được tiền.

Anh ta vừa dừng bước, đối phương liền phát hiện có người đứng ở sau lưng, nhanh tay rút ra một con dao găm ra. Vương Như Kim ngây người ra vài giây, phụ nữ của đại ca đúng là xã hội đen mà.

Anh ta vội vàng giơ tay lên.

Tư Tư thận trọng quan sát anh ta, dùng con dao găm bức anh ta đi tới chỗ vắng vẻ kế bên rừng trúc trước viện.

Vương Như Kim bình tĩnh nói, “Đao kiếm không có mắt, hay là chị dâu cất con dao găm này vào trước có được không?”

Tư Tư lạnh lùng nhìn anh ta.

Vương Như Kim nói tiếp, “Lần sau nếu chị dâu muốn nghe lén thì phải cẩn thận một chút. Tôi nhìn thấy thì không sao, nhưng người khác thì chưa chắc đâu.”

Cô nhếch môi hỏi, “Anh lén la lén lút ở đây làm gì?”

Vương Như Kim cười khổ, “Đâu có.”

Tư Tư hờ hững nói, “Tôi là vợ Chu Tuấn, dù anh nói với anh ta chuyện tôi nghe lén cũng không sao cả. Nhưng nếu hôm nay anh mà lắm miệng thì sau này phải cẩn thận đấy, cẩn thận gió bão ập tới đấy.”

“… Gió nào cơ?” Vương Như Kim khựng lại.

“Gió thổi bên gối.”

“Hiểu rồi.” Anh ta gật đầu ra chiều nghiêm túc.

Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Lưu Tam từ trong phòng bước ra ngoài, trên tay còn đang áp giải một người, bọn họ rời khỏi bằng cửa hông.

Tư Tư nhìn chằm chằm hai người kia vài lần, thì thầm hỏi nhỏ, “Ai đấy?”

“Lưu Tam.” Vương Như Kim đáp.

“Tôi không hỏi anh ta, tôi hỏi người kia kìa.” Cô nhìn sang bên đấy.

“Tôi không biết, trông lạ lắm.”

Tư Tư không nói gì thêm, đứng dậy đi vào viện.

Vương Như Kim cảm thấy người phụ nữ tên Tư Tư này là một sự tồn tại vô cùng thần kỳ, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được cô ta đang làm gì. Anh ta quay trở lại trước viện, đám đàn em đang nói chuyện với nhau.

Một người nói, “Nghe đâu anh Quân sắp được thả rồi.”

Một người khác thì nói nhỏ, “Tao còn mới nghe là kỳ này anh Quân không thoát được đâu, phải bốc lịch cả chục năm đấy.”

“Tụi bây có nghe gì chưa, đã bắt được hai tên phản bội ở Sơn Đông rồi đấy.”

Vương Như Kim hắng giọng, chắp tay sau lưng bước tới lườm bọn họ một cái, “Rảnh quá cũng đừng có mà đi nói lung tung.”

“Bọn em không nói bậy đâu, là Lưu Tam nói đấy.”

Anh ta khựng lại, nhìn đám đàn em, có người lại lên tiếng hỏi ngay lúc này, “Chuyện này đại ca không có nói với anh hả?”

Vương Như Kim lại khựng lại, một lúc lâu mới trả lời, “Anh Tuấn sắp xếp thế nào thì chúng ta cứ làm theo anh ấy. Đừng có rảnh quá mà đi hỏi ba cái chuyện không đâu.”

“…”

Lâm Hựu vừa bắt đầu ăn thì thấy Lý Đông Phóng và Nghiêu Trăn một trước một sau bước ra. Gương mặt của Lý Đông Phóng vẫn còn khá bình thường, nhưng nét mặt của Nghiêu Trăn thì có gì đó hơi là lạ.

Thanh niên đều hay cáu kỉnh, nóng tính, nói một câu cãi lại hai câu là chuyện bình thường. Anh ta chỉ nghĩ rằng hai người này vừa mới cãi nhau, bóc một trái nho bỏ vào miệng, thong thả chờ xem kịch hay.

Lý Đông Phóng cúi đầu nói gì đó nhưng Nghiêu Trăn không vui lắc đầu, cô đi đến trước bàn bọn họ rồi nói với Vu Thiến, “Em có việc đột xuất nên phải về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé.”

Lý Đông Phóng nhìn cô, anh còn khách hàng ở đây, tuy không phải là khách quý nhưng có liên quan đến mấy hạng mục nho nhỏ của công ty, bây giờ anh mà rời khỏi thì không lịch sự cho lắm.

Anh bực bội sờ cằm, quay đầu gọi trợ lý Tiền tới, điểm danh vài cái tên của mấy quản lý chi nhánh để cậu ta gọi điện kêu bọn họ đến đây tiếp khách, còn anh có việc gấp phải đi trước.

Lâm Hựu nhận ra có gì đó không đúng, xé khăn giấy ướt ra lau tay rồi hỏi bọn họ, “Có chuyện gì thế?”

Nghiêu Trăn cúi gầm đầu, sắc mặt tái nhợt trông giống như bị chuyện gì đó dọa sợ.

Lý Đông Phóng không nói gì, đưa mắt ra hiệu, hất cằm ra ngoài phía ngoài phòng ăn, ý là đợi lát nữa ra ngoài rồi nói.

Trong đại sảnh đông người phức tạp, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Tuy Vu Thiến không nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Nghiêu Trăn liền đoán được bữa cơm này có lẽ sẽ kết thúc tại đây.

Mí mắt Vu Thiến khẽ giần giật, phản ứng đầu tiên chính là ông cụ Lý đã xảy ra chuyện rồi ư?

Nhưng sau khi xốc lại tinh thần thì cô vội vàng bác bỏ suy đoán này ngay, nếu ông cụ Lý gặp chuyện thì ít nhất sắc mặt của Nghiêu Trăn sẽ không đen như thế, trông cô ấy còn sốt ruột hơn cả Lý Đông Phóng.

Cô thấy Lâm Hựu lau meiejng đứng dậy liền vội vàng buông đũa xuống, cầm balo và áo khoác bước theo sau.

Lý Đông Phóng bước ra tới vườn mới đuổi kịp Nghiêu Trăn, anh đưa tay kéo cô lại.

“Em đi đâu thế?”

Lúc này Nghiêu Trăn mới lấy lại tinh thần, cô hốt hoảng nhìn anh, “Em có dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.”

Ánh mắt cô mang theo sự hoảng loạn, tay chân luống cuống nhìn khắp nơi.

Lý Đông Phóng xoa xoa hàng mày, “Em khoan hãy nghĩ đến chuyện xấu. Có lẽ là do chúng ta suy nghĩ nhiều mà thôi, em đừng có gấp.”

Nghiêu Trăn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hựu và Vu Thiến xách đồ đẩy cửa phòng ăn bước ra đang dáo dát tìm bọn họ, vừa nhìn thấy hai người thì dừng bước, bắt gặp Lý Đông Phóng và cô đang lôi lôi kéo kéo thì đứng tại chỗ không bước sang đây.

Lý Đông Phóng nói, “Lần này là do sơ suất của người bên anh, không trông chừng bọn họ tốt…”

Cô thu hồi tầm mắt, nở nụ cười dịu dàng, “Chuyện này không liên quan đến anh, anh đã vì em mà làm rất nhiều rồi.”

Nói đến đây, cô đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt của anh, cụp mắt thôi không nhìn anh, “Em không có ý trách anh đâu, anh đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ em chẳng có tâm trạng làm gì hết, chỉ muốn ở một mình để tỉnh táo lại một chút. Không phải anh còn có chuyện ư, tranh thủ thời gian xử lý cho xong đi.”

Lý Đông Phóng cứ cảm thấy bất an trong lòng, anh nhìn cô đăm đăm, “Em muốn thế nào?”

Nghiêu Trăn không nói gì, cắn môi nhìn anh thật lâu.

Lý Đông Phóng gằn từng chữ một, “Nghiêu Trăn, anh không mong có một ngày hai chúng ta lại trở mặt thành thù. Em thấy mối quan hệ của hai chúng ta trong thời gian này là gì? Người yêu? Bạn tình? Hay là bạn bè vì lợi ích?”

Cô nhíu mày, chầm chậm ngước mắt lên nhìn anh.

“Em chắc chắn sẽ phải ngồi tù.” Cô muốn nói thêm nhưng lại ngừng lại.

Lý Đông Phóng nhắm chặt hai mắt rồi lại mở ra, “Không ai để em ngồi tù cả.”

“Mọi người không phải thiếu kiến thức pháp luật.”

Lần này đến lượt anh im lặng, hai người cứ như thế đối mặt với nhau hồi lâu, Nghiêu Trăn có ý tránh thoát anh.

Anh không thỏa hiệp, một lúc lâu sau, anh cất giọng nhẹ nhàng hỏi dò, “Em là cô gái biết giữ mình, không phải là loại người… giao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông mình không thích để nhận được sự che chở, có đúng không?”

Nói đến mấy từ cuối cùng, ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn cô đăm đăm.

Nghiêu Trăn há miệng, sau đó chậm rãi nói, “Tới bây giờ, em vẫn không xem đó là trói buộc để sau này anh và em đến với nhau, em cũng hy vọng anh không xem đó là trói buộc. Nếu ngày nào đó em làm phụ sự tín nhiệm của anh, anh tuyệt đối đừng nương tay với em.”

Lý Đông Phóng bật cười thành tiếng, cúi đầu liếm đôi môi khô khốc, đổi giọng hờ hững, “Dm, em có ý gì hả?”

Nghiêu Trăn không nói gì, bình tĩnh nhìn anh một lát, sau đó rời đi với vẻ mặt vô cảm.

Lý Đông Phóng mạnh mẽ tóm cô lại, cắn răng hỏi, “Mẹ nó, em đi đâu?”

Gương mặt anh vô cùng phức tạp, sốt ruột, giận dữ đan xen nhau.

“Mọi người đều là người thông minh cả.” Nghiêu Trăn hất tay anh ra, cúi đầu đi ra ngoài.

Lần này Lý Đông Phóng không hề đuổi theo, sầm mạt nhìn bóng lưng của cô. Anh biết lúc này mình không nên so đo, không nên bỏ mặc cô, nhưng anh cũng là người kiêu ngạo, ngoại trừ Nghiêu Trăn ra, chưa có ai dám làm anh mất mặt như thế.

Nghiêu Trăn bắt taxi rời khỏi đây, Lâm Hựu chạy tới, phát hiện khóe mắt Lý Đông Phóng có hơi hoe hoe đỏ, nếu là lúc bình thường thì có lẽ anh ta mở miệng trêu chọc rồi, nhưng vào thời khắc này thì anh ta lại không dám.

Lâm Hựu sững sờ trong chốc lát, giả vờ như không thấy gì hết, “Cô ấy sao thế?”

Lý Đông Phóng không nói gì, cúi đầu sờ túi lấy bao thuốc, nhưng chợt nhớ ra vừa nãy để nó trên bàn ăn không mang theo. Anh nhìn sang đây, Lâm Hựu vội vàng móc gói thuốc ra, rút một điếu đưa sang, tiện tay đưa bật lửa cho anh luôn.

Anh ngoẹo đầu châm lửa, nhả ra một vòng khói, bước tới bậc thang ngồi xuống.

Kẹp điếu thuốc trên dầu ngón tay, anh không vội vã rút hơi thứ hai mà chỉ ngơ ngác nhìn xuống mặt đất.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hựu thấy anh như thế nên không khỏi lo lắng, anh ta quay đầu nói với Vu Thiến, “Em vào trong trước đi, anh nói với anh ấy vài câu đã.”

Vu Thiến không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu, đưa áo khoác cho Lâm Hựu rồi quay đầu bước đi.

Dưới tán cây tiêu huyền, anh ta đặt mông ngồi xuống bậc thềm. Làn gió thoảng qua mang theo hơi lạnh, Lâm Hựu mặc áo khoác vào, xoa xoa tay, “Cái gì cũng không chịu nói, có phải anh xem anh em như người ngoài hay không?”

Lý Đông Phóng không nhìn anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, “Cậu không thấy tôi rất vô dụng ư?”

Lâm Hựu lắc đầu, “Đến bây giờ em vẫn không hề thấy thế, trong đám con cháu nhà giàu mà em biết, anh là người kiên cường nhất.”

Anh nghe thấy thế thì cười, “Kiêng cường thì làm được con mẹ gì. Không phải vẫn bị người ta bắt chẹt bao năm nay sao.”

“Tình hình không phải dần dần sáng tỏ rồi ư, Trương Minh Côn đã bị rớt đài rồi mà.”

“Đúng là đã rớt đài.” Anh rít một hơi thuốc, “Nhưng tôi vẫn thấy hai tay này bị trói buộc, trở ngại trùng điệp.”

“Côn trùng dù có trăm chân thì chết vẫn phải giãy giụa, từ từ rồi sẽ tới, đừng gấp.”

Lý Đông Phóng nhìn thoáng qua hướng Nghiêu Trăn rời đi, “Đúng vậy, vốn dĩ tôi thấy không cần gấp, nhưng kế hoạch lúc nào cũng có thay đổi.”

Lâm Hựu không thể nào đáon được suy nghĩ trong lòng anh, nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc là sao thế?”

Lý Đông Phóng hời hợt đáp, “Em gái song sinh của cô ấy, Nghiêu Thiện có lẽ đang nằm trong tay Chu Tuấn.”

“Không phải đã được anh đưa đi rồi sao?”

“Đúng là tôi đã đưa đi, nhưng chúng ta đã xem thường Chu Tuấn.” Anh nói xong thì thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Hựu đuổi theo anh, dừng bước hỏi, “Anh đi đâu thế?”

Vu Thiến đứng ở bên bờ hồ nhìn thấy Lý Đông Phóng định rời đi thì chạy sang, theo thói quen nghề nghiệp, cô vô cùng tò mò với chuyện ngày hôm nay.

Nhưng hiển nhiên, Lâm Hựu và Lý Đông Phóng sẽ không nói cho cô biết.

Lý Đông Phóng nhanh chân bước ra ngoài không hề quay đầu lại.

Lâm Hựu suy đi nghĩ lại, trong lòng lo lắng bất an, lúc rời đi Nghiêu Trăn như thế, không lẽ cô ấy muốn đi tìm Chu Tuấn?

Lý Đông Phóng đã khởi động xe, Lâm Hựu không lo lắng chuyện gì khác, chỉ sợ anh sẽ xảy ra chuyện, anh ta vội vàng ngăn lại. Lý Đông Phóng quay cửa xe xuống, hờ hững nhìn anh ta.

Lâm Hựu vẫy tay bảo Vu Thiến chạy đến, vội vàng mở cửa xe ngồi vào.

Truyện Chữ Hay