Không biết Lâm Hựu tìm đâu ra một con tàu sắt bị hỏng, đuôi thuyền được một sợi dây xích bị gỉ buộc lại trên bậc thang nhỏ. Nghiêu Trăn bắt ghế ngồi xuống, trước mặt cô là đập chứa nước sâu không thấy đáy, cô chẳng biết là sâu cỡ nào, phía sau là một cái đình nhỏ của khách sạn South Memory.
Cô đội một cái nón rộng vành được đan bằng tre, trên mặt hiện vẻ đầy chán chường và ngán ngẩm.
Lâm Hựu quay sang nhìn cô, phóng cần câu ra, “Sao Lý Đông Phóng vẫn chưa tới nữa?”
“Anh ấy bảo đang trên đường, một phút nữa là tới.”
Lâm Hựu lắc đầu, “Dân làm ăn thì một phút còn dài hơn mười phút đấy.”
Nghiêu Trăn không nói gì, ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi lại cúi đầu hỏi anh ta, “Bọn anh thích câu cá đến thế à?”
Lâm Hựu đáp, “Câu cá là một phương pháp khảo nghiệm tính kiên nhẫn, người phàm tục như cô thì sao mà hiểu.”
“Đúng rồi, tôi chỉ là người phàm tục mà thôi.” Nghiêu Trăn đổi tư thế, vẻ mặt bình thản nhìn mặt hồ. Lâm Hựu chờ mãi mà không thấy cô “xực” lại thì lại thấy không quen, quay đầu liếc cô một cái.
“Hôm nay cô không hăng hái mấy nhỉ, ra ngoài không ăn tiết canh hả?”
Lần này không chờ Nghiêu Trăn trả lời thì Vu Thiến đã ra tay, cô ấy đập lên vai anh ta một cái, cần câu trong tay rung lên suýt nữa rơi xuống nước, “Sao anh cứ làm khó cô ấy thế, hễ gặp nhau là kiếm chuyện.”
Lâm Hựu cười không nói gì, có lẽ bị Vu Thiến nói nên ngại.
Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa xe, Vu Thiến nhìn sang, quả nhiên là Lý Đông Phóng xách dụng cụ câu cá đi tới.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao, trông khá là thoải mái.
Anh đặt túi xuống, ngồi xổm hỏi bọn họ, “Câu được mấy con rồi?”
“Ba con cá to bằng bàn tay.”
Lý Đông Phóng cười nói, “Đã nói cần câu của cậu không đủ dài, lưỡi câu lại nhỏ, cá lớn không cắn câu đâu, mà có cắn câu thì cậu cũng không giật lên được.”
Lâm Hựu đáp lại, “Em thích cá nhỏ, lúc chưng mau mềm, lại ngon nữa.”
“… Thế thì tùy cậu.”
Lý Đông Phóng xếp gọn cần câu, gom đồ sang một bên, Nghiêu Trăn không có gì làm, ánh mắt cứ dõi theo anh.
Anh cười nhìn cô, “Ai đưa nón cho em thế?”
“Bà Lý đấy, dì ấy bảo hôm nay nắng to, mang theo vài cái nón nhưng hai người kia chê xấu không đội.”
Cô vừa nói vừa sờ lên đầu mình, hỏi anh, “Xấu không anh?”
Anh lại cười, “Không xấu.”
“Em thấy xấu hay không không dính gì tới cái nón, quan trọng là gương mặt thôi.” Nghiêu Trăn hài hước nói.
Lâm Hựu ngước mắt, như cười như không nhìn cô, “Con nhỏ này, nói thế làm mích lòng người ta đấy.”
Cô giả vờ ngộ ra, che miệng cười tủm tỉm, “Ấy chết ngại quá, em không biết cách nói chuyện.”
Lâm Hựu biết cô đang trả thù vụ anh ta nói cô ra ngoài không ăn tiết canh, anh ta không nhịn được mà nghĩ, con nhỏ này có thù tất báo có điểm nào tốt, phải trêu một hồi mới thấy thú vị.
Lý Đông Phóng đặt cần câu lên trên khung rồi mới bước tới trước mặt Nghiêu Trăn, anh đưa tay sang.
Cô ngớ người không hiểu gì.
“Anh làm gì thế?”
Lý Đông Phóng im lặng, khom người xuống đưa tay luồn qua nách cô, rồi xách cô lên giống như xách gà con.
Dáng cô khá gầy, khung xương lại nhỏ, nhưng lại nặng xương. Cô giật nảy mình, túm chặt tay anh, hơi thở bất ổn, “Anh làm gì thế…”
“Đưa em sang bên kia đi dạo.”
Nghiêu Trăn nhìn sang con tàu sắt bên kia, Lâm Hựu đang móc mồi câu cá, Vu Thiến đang giúp anh ta, “Không phải đến câu cá sao? Lúc anh đi cá mắc câu thì phải làm sao?”
“Anh thấy em hình như có vẻ hơi chán.” Anh bước thêm vài bước, “Đi câu cá không vui hả em?”
“Vâng.” Cô đưa tay vịn cái nón tre lách ra khỏi đám sồi xanh, “Bọn anh câu cá không thấy chán hả?”
Thích câu cá thì sao lại thấy chán, câu được rồi lại không thấy đói, câu được một con thì lại muốn câu thêm một con, có lẽ đây là tính tham lam của con người.
Lý Đông Phóng nhìn cô, gật đầu nói, “Chán, cho nên mới dẫn em ra đây đi dạo nè.”
Anh nói rồi giơ tay lên, lướt nhẹ qua gáy cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, “Em đội cái nón này cũng đẹp lắm, giống mấy ni cô từ trên núi Nga Mi xuống vậy.”
Cái nón này khá nặng, bị anh khẩy một cái đã nghiêng sang một bên, Nghiêu Trăn sợ anh khẩy tiếp nên vội vàng vịn nón tránh ra vài bước, “Rồi sao nữa?”
“Vừa hay hợp với lão nạp.”
“…”
“Hứ.” Cô đến trước cái đình nhỏ, xoay người lại nhìn anh, “Anh nghĩ hay nhỉ.”
Lý Đông Phóng nhếch môi nở nụ cười, “Đừng nhúc nhích.” Anh lấy điện thoại ra xoay về phía cô, “Để anh chụp một bức cho em xem.”
Nghiêu Trăn ngại ngùng, cô che mặt lại không cho anh chụp, nhưng anh vẫn ấn phím chụp, màn hình lưu lại hình ảnh gương mặt bị hai tay che mất chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh như chú nai con, giống như một nét bút làm hoàn thiện cả một bức tranh.
Lý Đông Phóng nhìn chăm chú vài giây.
Con gái mắt hai mí anh thấy rất nhiều, trong những người anh từng gặp, đôi mắt Nghiêu Trăn không phải là đôi mắt to nhất, miễn cưỡng chỉ nằm ở tầm trung mà thôi. Nhưng những thứ trong đôi mắt ấy lại hấp dẫn anh… Bảo sao mọi người đều bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Lý Đông Phóng luôn ngẩn ngơ mỗi khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Nghiêu Trăn đến đây đúng là để thu phục anh, trên đời này có rất nhiều chuyện đã được định trước, tựa như vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cô nhấc chân đi tới, nghía mắt nhìn thử một cái, định giật lấy điện thoại của anh nhưng Lý Đông Phóng đã nhanh tay giơ lên cao, anh cụp mắt nhìn cô, “Muốn xóa ảnh à?”
Cô ờ một tiếng, “Anh chụp quá…”
“Lấy được thì cho em.”
“Anh không được chơi xấu đấy.”
“Được thôi.”
Anh mím môi cười đổi tay cầm điện thoại, tay kia nhét vào túi, “Em đừng chơi xấu mới đúng.”
Nghiêu Trăn nhón chân lên thử một chút, vẫn còn cách một đoạn khá xa. Cả người Lý Đông Phóng cộng thêm cánh tay đang giơ cao ít nhất cũng phải trên một mét tám, khi anh giơ tay lên hai người cách nhau khoảng bốn mươi mấy centimet.
Cô có nhón chân cũng không với tới.
Nghiêu Trăn chợt nhớ ra một chiêu, cô giơ hai tay lên ngo ngoe dưới nách anh, Lý Đông Phóng bật cười thành tiếng, anh vội vàng né tránh. Hai người lôi lôi kéo kéo đến cái ghế gỗ trong đình nhỏ, dây leo trên đỉnh đầu theo động tác của hai người lung lay vài cái, trông như sắp đổ xuống.
Không biết Lâm Hựu đã lên bờ từ lúc nào, anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, đang trò chuyện với Vu Thiến, sau đó vẫy tay với hai người, “Đừng có mà dính lấy nhau nữa, có thôi đi không.”
Lý Đông Phóng không đổi sắc đứng vững lại, đưa tay đỡ lấy Nghiêu Trăn.
Lâm Hựu chạy đến, “Bây giờ em chẳng dám đi chơi với cái bọn yêu nhau nữa, sợ thấy nhiều rồi đau mắt hột.”
Lý Đông Phóng, “Hôm nay cậu lắm mồm nhỉ.”
Nghiêu Trăn nhìn anh, “Ngày nào mà anh ta không lắm mồm đâu. Em thấy Lâm Hựu không đi theo con đường kịch nói đúng là đáng tiếc. Có lẽ lúc trước làm lính đặc chủng bị kìm nén không được nói chuyện quá lâu, cho nên sau khi giải ngũ mới lắm trò thế.
Lâm Hựu nghe thế mà lại không hề giận, chỉ ném sang cho Nghiêu Trăn một ánh mắt “cô chờ đấy”.
Vu Thiến đã quen với việc Lâm Hựu kiếm chuyện với Nghiêu Trăn, cô ấy ngắt lời bọn họ, “Vào kiếm gì đó ăn đi, em đói rồi.”
Lý Đông Phóng nói, “Mọi người đi trước đi, để tôi kiểm tra xem cá có mắc câu không.”
Lâm Hựu đáp, “Khỏi cần đi, mồi bị cá đớp sạch hết rồi.”
“…”
Khách sạn là một khách sạn nhỏ bậc trung ở một nơi khá vắng vẻ. Ba bữa sáng trưa chiều đều là tự phục vụ, đại học gần đó đang tổ chức hội thảo nên chiêu đãi khách quý ở đây, vì thế giờ cơm đông người hơn bình thường.
Lý Đông Phóng hẹn khách hàng đến đây dùng cơm, bây giờ bọn họ mới thong thả bước tới.
Sau khi bắt tay chào hỏi, giới thiệu với nhau vài câu, trợ lý Tiền thì thầm một câu Vương tổng mời anh sang đấy rồi đưa anh đến bàn kế bên.
Món chính trưa nay là đùi cừu nướng, miệng Nghiêu Trăn không được nhạy cho lắm, ăn một miếng rồi mới nói, “Hình như cái này là thịt cừu.”
“Không phải hình như đâu, mà đúng là thịt cừu.” Vu Thiến cười.
Nghiêu Trăn lau miệng, “Em nói cái này chắc mọi người không tin ngoại trừ thịt cừu ra thì heo bò lừa, nói chung là mấy con bốn chân đó em chỉ ăn ra một vị thôi.”
Lâm Hựu nhướng mày, “Thế thịt cá có cùng vị với thịt heo không?”
Nghiêu Trăn lườm anh ta một cái, không nói gì.
Lâm Hựu đặt nĩa xuống, “Cô lườm tôi làm gì?”
“Anh nghe kỹ chút đi.”
Lý Đông Phóng đến bàn bên cạnh mời rượu vẫn chưa quay lại, Nghiêu Trăn chốc chốc lại ngóng trông vài lần.
Đúng lúc bọn họ gặp đồng nghiệp của Vu Thiến, cô ấy đứng lên chào hỏi vài câu, lúc ngồi xuống thì Nghiêu Trăn đã uống hết nước trong ly, đang cầm ấm trà châm thêm.
Tuy cô đã nghe hết, nhưng cũng nhận ra Vu Thiến và đồng nghiệp này không hợp nhau mấy. Thật ra thì chuyện này cũng rất dễ hiểu, giữa phóng viên không thiếu chuyện giành giật tin tức của nhau, nếu không cùng một tổ thì khó mà thân thiết.
Vương tổng đứng cách đó không xa, gương mặt đỏ bừng vì uống quá nhiều, ông ta thu hồi tầm mắt rồi trêu chọc, “Đồng nghiệp của cô chắc giàu lắm nhỉ.”
Vu Thiến sửng sốt một hồi mới cười hỏi lại, “Sao ông lại nói thế?”
“Không giàu thì sao sân bay lại phẳng thế?”
“…”
“…”
Đến gần cuối bữa cơm, Nghiêu Trăn hơi mót nên cúi đầu hỏi Vu Thiến có muốn đi vệ sinh cùng mình không, nhưng cô ấy lại lắc đầu.
Nghiêu Trăn đành cầm túi lên rồi đi ra ngoài.
Hơn hai giờ chiều, phòng ăn của khách sạn đã vắng bớt khách, ở sau bếp, mấy nhân viên mặc đồng phục màu trắng đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc, bọn họ dựa lên cột, mỗi người cầm một điếu thuốc trong tay, âm điệu đủ vùng miền vang lên.
Lúc cô đi qua, bọn họ rất lịch sự chủ động nhường đường cho cô. Nghiêu Trăn gật đầu lại xem như cảm ơn bọn họ.
Phòng vệ sinh nằm ở phía bắc nên ánh nắng không chiếu vào được, ban ngày tuy có mở đèn nhưng vẫn khá mờ ảo. Vào những lúc vắng người thì căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Cô đi vệ sinh xong, đứng trước gương chỉnh lại dung nhan rồi mới rời khỏi.
Khu vực hút thuốc bên cạnh cửa sổ, mấy người mặc đồng phục đầu bếp đã rời đi, chỉ còn một bóng lưng quen thuộc đứng đó, anh đưa lưng về phía cô nghe điện thoại.
Vì hôm nay ra ngoài chơi nên cô mặc đồ rất thoải mái, cô mang một đôi giày vải Cavans, bước đi trên sàn gạch men không hề phát ra âm thanh.
Cô vừa bước tới định gọi anh thì lại nghe anh nói Tế Nam gì gì đó, cô sửng sốt, bỗng cảm thấy bất an.
Lý Đông Phóng không hề phát hiện ra có người đang đứng sau lưng mình, anh cau mày nghe người bên kia nói một hồi, sau đó nói, “Hai con người sống sờ sờ thế mà cậu bảo không thấy là không thấy à, trước khi đi bọn họ không nói cậu một tiếng hả?”
Bên kia đáp, “Tôi luôn cho người đi theo dõi bọn họ. Cách đây vài ngày bọn họ bảo định đi Tế Nam thăm một người bà con xa, bọn tôi đến nhà ga Tế Nam mới tách ra, chờ một ngày không thấy liên lạc…”
Lý Đông Phóng chưa kịp lên tiếng thì bỗng nghe thấy có tiếng nói phát ra từ bên ngoài loa, là giọng nói đầy sốt ruột của Nghiêu Trăn, “Sao thế? Có phải A Thiện bị Chu Tuấn bắt đi rồi không anh?”
Lý Đông Phóng khựng lại vài giây, quay người lại thì thấy Nghiêu Trăn đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt. Da đầu anh tê rần, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Anh lấy lại tinh thần, không giải thích với cô ngay mà cầm điện thoại nói với người bên đầu bên kia, “Bên này tôi có việc, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau. Cậu cứ tiếp tục điều tra đi, nhớ phải giữ liên lạc đấy.”
Anh cúp điện thoại, nắm chặt nó trong tay.
Ánh mắt Nghiêu Trăn chuyển từ gương mặt Lý Đông Phóng xuống điện thoại trong tay anh, tiếp tục truy vấn, “Rốt cuộc là sao thế anh?”
“Em đừng lo lắng quá.” Lý Đông Phóng nắm chặt bờ vai cô, khom người nhìn vào mắt cô cất giọng trấn an, “Bọn họ không có bị Chu Tuấn bắt đi. Ở Sơn Đông anh ta chưa có mạnh thế đâu. Nghe đâu là hai người họ đi Tế Nam thăm bà con, bất cẩn làm mất liên lạc với nhóm người bảo vệ, bây giờ vẫn chưa liên lạc…”
“Đợi đã.” Nghiêu Trăn ngắt lời anh, “Là A Thiện không liên lạc với bọn họ được, hay là bọn họ không liên lạc được với A Thiện?”
Lý Đông Phóng mím môi im lặng một lúc mới trả lời, “Không liên lạc được với em gái em, tạm thời thôi.”
Nghiêu Trăn nhìn anh, cô bỗng nhớ lại cái đêm cô và Nghiêu Thiệu tám chuyện đủ thứ trên trời dưới dất, trong đầu chợt lóe ra một tin tức, sắc mặt lập tức xanh mét.
Cô ngơ ngác nói, “A Thiện từng nói với em chồng con bé chỉ có một mình, không có bà con thân thích gì. Vì thế khi anh bảo sẽ đưa bọn họ đi Sơn Đông mới có thể đi ngay mà không lo lắng gì…”
Nói đến đây, hốc mắt của cô đã đỏ ửng, sống mũi cay cay, nhíu mày lại không biết la đang hỏi anh hay đang tự hỏi bản thân, “… Vậy thăm bà con là bà con nào? Bà con ở đâu ra? Từ trên trời rơi xuống ư?”
Lý Đông Phóng bất chợt rùng mình.