Bùi Dực hậm hực đi theo Thẩm Diên vào phòng.
Quần áo trên người hắn nhiễu nước khiến sàn nhà ướt sũng.
Thẩm Diên nhìn vệt nước dưới chân hắn thì nhíu mày, “Mau đi thay quần áo sạch sẽ, đừng khiến sàn nhà ướt sũng.”
Bùi Dực xoay người đi thay quần áo, trong ngăn tủ không chỉ đặt có quần áo của hắn mà của Thẩm Diên và con cũng đặt ở bên trong.
Quần áo trong ngăn tủ hơi nhiều, hắn tìm một lát cũng không tìm thấy áo lót của mình.
Trong lúc tắm rửa bình thường đều là Thẩm Diên lấy quần áo đặt ở trên giá cho hắn, ngược lại hắn không rõ ràng lắm quần áo của mình cụ thể đặt ở nơi nào.
“Diên Diên, áo lót của ta đặt ở chỗ nào? Không tìm thấy.” Bùi Dực quay đầu lại hỏi Thẩm Diên.
Thẩm Diên xốc đệm chăn lên, sắp sửa nằm xuống, đầu nàng cũng ngoảnh lại: “Trong ô vuông thứ ba bên trái.”
Bùi Dực nghe vậy lật qua ô thứ ba bên trái nhưng vẫn không thấy quần áo lót của mình.
“Ta còn chưa tìm được, Diên Diên, nàng lại đây giúp ta tìm xem.” Hắn lại quay đầu lại gọi một câu nữa.
Thẩm Diên đặt đệm chăn xuống rồi đi qua đó, đẩy triều phục màu tím phía trên ra rồi rút ra một bộ áo lót màu trắng đưa cho Bùi Dực, tức giận nói: “Áo lót không phải tại đây sao? Người đã lớn như vậy ngay cả quần áo cũng tìm không ra, thật là ngu xuẩn, mau thay quần áo chút đi, đừng chà tới chà lui nữa.”
Thẩm Diên quay qua mắng Bùi Dực, Bùi Dực cũng không giận mà để nàng mắng nhiều thêm vài câu, tức giận của nàng sẽ mau biến mất một chút.
Bùi Dực cởi đai lưng, cởi quần áo ướt nhẹp xuống, tùy tay ném xuống đất.
Hắn nhận lấy áo lót trên tay Thẩm Diên, tùy ý tròng lên trên người.
Cúc áo còn chưa cài chặt, vào lúc Thẩm Diên xoay người muốn đi thì đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.
“Làm gì? Buông ta ra.” Thẩm Diên đẩy ngực hắn, không ngừng giãy giụa.
Bùi Dực chằm chằm vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng, ánh mắt chân thành tha thiết, chậm rãi mở miệng: “Diên Diên, gả cho ta.”
Thẩm Diên cứng đờ người, giọng nói hắn khàn khàn mờ ảo, hơi không rõ ràng, nàng cho rằng là ảo giác của bản thân.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy cặp mắt đen chân thành và kiên định của hắn.
Nàng sửng sốt một lát, lắc đầu: “Không gả.”
“Gả cho ta.”
“Không gả.”
Hắn bám riết không tha: “Gả cho ta.”
“Không gả.”
Sắc mặt của Bùi Dực hơi nóng nảy, bởi vì yêu mà không được.
Hắn ôm Thẩm Diên càng chặt hơn một chút, tựa như muốn khảm nàng vào trong xương máu.
Hắn cúi người dựa sát vào bên tai nàng, nói nhỏ: “Diên Diên, ta thích nàng, gả cho ta làm vợ được không? Về sau, chìa khóa tiền tài trong kho đều cho nàng, nàng muốn mua bao nhiêu trang sức đều có thể, ta không bao giờ dữ với nàng.
Nàng không thích ta gặp Chiêu Dư, sau này ta sẽ cách nàng ấy thật xa, không bao giờ để nàng ấy chạm vào ta lần nào nữa.”
Bùi Dực giơ tay đưa ra hôn thư và chìa khóa giấu trong ngăn tủ, đặt ở trước mặt Thẩm Diên: “Diên Diên, đây là hôn thư và chìa khóa.
Đời trước, ta không thể cho nàng một danh phận.
Kiếp này, ta muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, gả cho ta đi.
Sau này ta sẽ yêu nàng thật nhiều, không bao giờ khiến nàng thương tâm khổ sở.”
Thẩm Diên ngơ ngẩn nhìn hôn thư và chìa khoá mà không nói gì.
Bùi Dực nói thích nàng, thật ra nàng có thể cảm giác được.
Một người có thể bắt chước chuyển động của cơ thể nhưng ánh mắt là duy nhất, cũng không dễ dàng bắt chước như vậy.
Trước đó vài ngày, lúc nàng và Bùi Dực ở chung luôn có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà tràn ngập tình yêu từ đôi mắt hắn.
Đôi mắt dịu dàng thâm tình kia, nếu không phải thật sự thích, căn bản sẽ không giống như vậy.
Trước đó vài ngày, hắn thật sự rất tốt với nàng, ánh mắt nhìn nàng là cực kỳ cưng chiều, cho nên nàng chưa từng nghi ngờ, mới có thể bị hắn lừa lâu như vậy.
Bùi Dực nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Diên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Diên Diên, gả cho ta đi, ta muốn cho nàng dạn chính ngôn thuận làm phu nhân Thừa tướng, muốn cho con của chúng ta có thân phận thể diện.
Ngày mai chính là tiệc Nhiên Nhi trăm ngày, nàng nhẫn tâm để con làm con riêng sao?”
Thẩm Diên cũng suy xét qua về vấn đề thân phận của con trai.
Nhưng trong lòng nàng vẫn còn một mối ràng buộc sâu hơn, nàng ngước mắt nhìn Bùi Dực, vội vàng hỏi: “Vậy chàng ấy thì sao, chàng ấy còn ra ngoài chứ?”.