Editor: Mứt Chanh
Tâm trạng của Thẩm Diên hơi phiền loạn, chờ hắn lại đây hôn lần thứ hai, nàng mới đẩy Bùi Dực ra, lùi về sau vài bước.
Trong lồng ngực đột nhiên không còn, Bùi Dực khó hiểu nhìn vẻ mặt xa cách của Thẩm Diên, hoang mang hỏi: "Diên Diên, làm sao vậy? Hôm nay ai chọc nàng không vui vậy?"
Thẩm Diên nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực, thật lâu sau mới buồn bực nhảy ra một câu: "Ngươi không phải là phu quân của ta."
Bùi Dực ngẩn ra, trong lòng hiện lên một chút hoảng loạn nhưng rất nhanh lại biến mất.
Hắn bây giờ có được ký ức kiếp trước, Thẩm Diên hỏi cái gì hắn cũng có thể nói ra, tất nhiên chẳng hề hoảng loạn.
Bùi Dực vươn hai tay về phía Thẩm Diên, làm ra động tác ôm.
Hắn nhếch khóe môi, cười dịu dàng: "Diên Diên nàng hồ đồ, ta không phải phu quân, còn có thể là ai.
Lại đây phu quân ôm một cái, đợi lát nữa cho nàng bất ngờ"
Thẩm Diên đứng không nhúc nhích, nàng cũng không cảm thấy hứng thú với bất ngờ trong miệng Bùi Dực.
Nàng mở bàn tay ra, bày lá bùa màu vàng cam trước mắt mình, trầm giọng nói: "Bùa chú này căn bản không dùng được, hôm nay ta hỏi qua phương trượng Già Diệp, ngươi đừng giả bộ."
Bùi Dực cứng đờ người, tươi cười trên mặt cũng đã biến mất, chung quy vẫn là bị phát hiện ư?
So với dự đoán của hắn còn muốn sớm hơn, hắn cho rằng bản thân ít nhất có thể giấu dăm ba năm.
Đến lúc đó, Thẩm Diên cũng quen với sự tồn tại của hắn, cũng hết giận.
Con ỷ lại hắn, càng cần cha yêu thương hơn, có lẽ nàng sẽ không rời đi.
"Diên Diên." Bùi Dực đi về trước hai bước, muốn ôm Thẩm Diên vào lòng dỗ dành nàng.
Nhưng hắn còn chưa tới gần, Thẩm Diên đã lui ra sau.
Động tác của nàng như là tránh hồng thủy mãnh thú khiến Bùi Dực hơi tổn thương.
Rõ ràng sáng nay lúc ra cửa thượng triều, nàng còn thân mật hôn hắn nữa đấy.
Mà hiện tại ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Bùi Dực nhìn Thẩm Diên, thật cẩn thận nói: "Diên Diên, nàng đừng sợ ta, ta sẽ không đánh nàng nữa."
Thẩm Diên liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm: "Không cần ngươi, ngươi trả phu quân lại cho ta."
Trong lòng Bùi Dực hơi chua xót, nàng vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao?
Tuy là như vậy, nhưng hắn cũng không dám lạnh giọng trách cứ Thẩm Diên nữa.
Hắn dịu dàng dỗ nàng: "Diên Diên, ta chính là phu quân của nàng, vô luận kiếp trước, kiếp này, Bùi Dực nào cũng là ta.
Ta đều nhớ tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta.
Trước kia chỉ là không nhớ tới thôi, về sau phu quân sẽ tốt với nàng, không bao giờ ức hiếp nàng nữa."
"Không phải, ngươi không phải là phu quân của ta." Thẩm Diên lắc đầu, nàng cố chấp cho rằng Bùi Dực kiếp trước kiếp này là hai người khác nhau.
Nàng nhặt cái gối trên giường ném lên người Bùi Dực, thở phì phì nói: "Ngươi đi ra ngoài, không muốn nhìn thấy ngươi."
Thẩm Diên cảm thấy bản thân bị lừa gạt vô cùng, mấy ngày này, nàng cho rằng hắn là Bùi Dực kiếp trước, ở trên giường vẫn luôn dung túng hắn, tùy ý hắn đùa nghịch.
Nàng còn lấy lòng dùng miệng hầu hạ hắn, thật là hời cho tên khốn này mà.
Bùi Dực không muốn chọc tức Thẩm Diên, sắc trời cũng không còn sớm, hắn sợ chậm trễ nàng nghỉ ngơi nên thỏa hiệp: "Diên Diên, đừng nóng giận, ta đi.
Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng tức giận hại thân."
Sau khi Bùi Dực nói xong thì từ từ đi ra khỏi phòng, hắn đứng ở cửa lưu luyến không rời nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên chưa cho hắn sắc mặt tốt, nàng đi qua đó đặc biệt lạnh nhạt vô tình, "ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Diên dém chăn cho con xong mới lên giường đi ngủ.
Màn đêm thật sâu, mọi âm thanh yên tĩnh, Thẩm Diên tức một hồi là vào giấc ngủ.
Ngủ đến sau nửa đêm, mơ mơ màng màng, Thẩm Diên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hắn ho khan.
Một tiếng tiếp một tiếng hòa vào tiếng nước tí tách tí tách.
Bị đánh thức, Thẩm Diên hơi bực bội, nàng đứng dậy mở cửa, muốn mắng người ngoài cửa hai câu.
Vừa mở cửa ra nàng đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, cả người ướt nhẹp đứng ở cửa, vẻ mặt ấm ức nhìn nàng, phía sau là cơn mưa to tầm tã.
Hắn nhìn thấy nàng thì hơi kích động: "Diên Diên...!Khụ khụ...!Nàng tỉnh ư?"
"Bị ngươi đánh thức." Thẩm Diên tức giận nói.
"Xin lỗi nàng."
Thẩm Diên liếc mắt nhìn người ướt đẫm, bất mãn nói: "Vì sao không đi ngủ, đứng ở chỗ này làm gì?"
"Ta không nỡ bỏ nàng, muốn bảo vệ nàng và con, nàng ở đâu, ta đi đó...!Khụ khụ..." Bùi Dực còn chưa nói xong thì đã kịch liệt ho khan lên.
Thẩm Diên nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn thì không khỏi hơi mềm lòng, nàng nói: "Vào đi."
Mặt Bùi Dực lộ vẻ vui mừng, cảm thấy Thẩm Diên vẫn rất để ý hắn: "Diên Diên, nàng thật tốt."
Thẩm Diên trừng hắn một cái, đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Đừng tự mình đa tình, ta mới không phải đau lòng cho ngươi.
Ta là đau lòng cho cơ thể phu quân nhà ta, sợ bị ngươi làm cho suy sụp.".