Edit: Tuệ Tu nghi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Đôi tay Tề Ngọc mạnh mẽ siết lấy eo của Thẩm Vũ, trong đầu toàn là một mớ hỗn độn, hắn chỉ nghĩ đến việc đâm đến chỗ sâu nhất để hưởng thụ cảm giác thoải mái hơn. Cho nên tay hắn dùng thêm sức, gần như là bấm vào da thịt trên eo Thẩm Vũ.
Vì lúc này Thẩm Vũ đã động tình, cho nên cảm giác đau đớn trên eo trở nên cực kỳ bé nhỏ. Chỉ là móng tay thật dài của nàng cũng thỉnh thoảng hoạt động một chút ở phần da thịt trên lưng phần dưới cổ của nam nhân, để lại mấy vết máu nhàn nhạt.
Thân thể Thẩm Vũ đong đưa lên xuống, bộ ngực sữa mềm mại thường xuyên ma sát với bộ ngực cứng rắn của nam nhân, hai người giống như đều nghiện cảm giác va chạm không nặng cũng chẳng nhẹ này vậy. Tề Ngọc dần nâng một bàn tay đặt trên tấm lưng mềm mại của nàng, mỗi khi thân thể nàng hạ xuống ngang tầm với hắn, Tề Ngọc hơi ấn nàng xuống, để cho nàng càng tiến sâu vào trong ngực hắn.
Như vậy sinh ra nhiều ma sát hơn, khoái cảm cũng càng thêm rõ ràng hơn. Hai người đều không nhịn được mà phát ra những tiếng rên trầm thấp, khoái cảm làm họ có chút mơ hồ nên cũng không để ý rốt cuộc thì mình đã nói những gì.
Mãi cho đến khi hai người đều cảm thấy tê dại, chìm đắm trong khoái cảm mãnh liệt, Tề Ngọc mới mở ‘phong ấn’, bắn ra một hơi. Hai người cứ lẳng lặng ôm lấy nhau thân mật như vậy, nhất thời ai cũng không động đậy, rõ ràng là đều đang đắm chìm trong dư vị hoan hảo.
Trên người đã sớm toát ra một tầng mồ hôi, giống như là vừa được vớt từ trong nước nhưng Tề Ngọc không hề để ý chút nào, đợi khi dư vị qua đi, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn cứ như vậy mà nắm lấy phía sau eo của Thẩm Vũ rồi đẩy ngã về phía trước. Phía sau Thẩm Vũ vẫn là đệm lưng, chỉ là khi ngã xuống, trong nháy mắt khi lưng Thẩm Vũ chạm vào đệm mềm, hai người lại cách nhau càng gần hơn, gần như là mặt dán mặt. Khi hai thân thể va vào nhau, đương nhiên sẽ sinh ra ma sát.
"Vật nóng bỏng" kia của Tề Ngọc vẫn còn chôn trong cơ thể nàng, va chạm như vậy khiến hai người đồng thời rên lên một tiếng.
"Tần thiếp mệt rồi, không muốn!" Thẩm Vũ hiện lên vài phần xấu hổ, nàng duỗi tay đẩy nam nhân đang đè trên người mình, giọng nói mềm mại vô lực.
Tề Ngọc khẽ hít một hơi, từ từ cử động hạ thân một chút, dần rút vật kia ra khỏi cơ thể Thẩm Vũ. Sau đó nghiêng người sang một bên, vẫn duy trì tư thế đè lên người nàng, nhưng hắn tận lực để thân thể hai người không có quá nhiều tiếp xúc, tránh gây nên chuyện kịch liệt nữa.
Hai người đều yên lặng nghỉ ngơi một lát, chỉ là Thẩm Vũ càng thêm mệt nhọc mà thôi. Hiện tại nàng chỉ muốn nằm tại chỗ, cho dù là chết, cũng không muốn động đậy thân thể đi bất kỳ chỗ nào. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, Hoàng thượng khôi phục một chút tinh lực, thói cuồng ở sạch của hắn lại phát tác, căn bản là không thể chịu đựng được cảm giác dinh dính, mồ hôi đầy người như vậy.
"Lý Hoài Ân, cho người chuẩn bị nước ấm, trẫm và Xu Tu nghi chuẩn bị tắm gội!" Tề Ngọc lên giọng hô một câu ra phía bên ngoài.
Lý Hoài Ân đứng bên ngoài vô cùng nghiêm túc, hắn đã nghe toàn bộ quá trình hoan hảo vừa rồi của hai người, quả nhiên là rất ướt át. Nghe thấy động tĩnh bên trong, khiến cho một thái giám như hắn thấy vô cùng xúc động. Làm ra động tĩnh lớn như vậy chỉ đơn giản là khoe khoang với hắn ư? Hay là trào phúng hắn không có trứng hả!
Đến khi các cung nhân nâng bồn tắm tiến vào, Thẩm Vũ vẫn nằm trên đệm mềm, chỉ là trên người được che lại bằng một chiếc trường bào màu đen của nam, còn Hoàng thượng thì đang lõa thể ngồi ở trên ghế, tay chống cằm, vẻ mặt không kiên nhẫn.Rõ ràng là hắn cảm thấy cơ thể dinh dính nênvô cùng khó chịu.
Thẩm Vũ nắm chặt chiếc áo trên người, khẽ nhắm đôi mắt, chuẩn bị chợp mắt một lát, không có mấy hứng thú với chuyện tắm gội này.
Mấy cung nhân thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, động tác trên tay liền nhanh hơn mấy phần. Đến khi pha xong nước ấm, Tề Ngọc lập tức phất phất tay, để cho bọn họ lui ra.
Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Thẩm Vũ, nâng một chân lên đặt bên eo nàng, nhẹ nhàng lắc lắc thân thể nàng, thấp giọng nói: "Mau đứng dậy đi tắm gội, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp!"
Thân thể Thẩm Vũ nhích sang bên cạnh, khẽ rên hừ hừ, rõ ràng là vô cùng không tình nguyện.
"Hoàng thượng, tần thiếp mệt đến không đứng dậy được nữa rồi. Tần thiếp không muốn tắm gội!" Thẩm Vũ kéo kéo chiếc áo lên che mặt, che kín luôn cả đầu mình, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi.
Tề Ngọc nhíu chặt chân mày, nhìn dáng vẻ chơi xấu như vậy của nàng cũng không hề mềm lòng. Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống, dùng một tay kéo chiếc áo trên người nàng ra, Thẩm Vũ đương nhiên là không mặc gì, chỉ dựa vào chiếc áo này để sưởi ấm, đột nhiên bị kéo xuống như vậy khiến khí lạnh lập tức tràn vào, Thẩm Vũ không nhịn được run cầm cập.
"Y phục của tần thiếp đều bị Hoàng thượng xé rách rồi, chỉ còn một chiếc này! Vì sao Hoàng thượng còn muốn cướp luôn!" Thẩm Vũ duỗi hai tay ra muốn tranh với hắn, khuôn mặt cũng lộ ra bất mãn, sống chết ôm lấy chiếc trường bào màu đen kia không buông.
Tề Ngọc rõ ràng hơi bất mãn với động tác như người đàn bà chanh chua này của nàng, mày cau chặt lại, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, nghiêng mắt nhìn nàng một cái, mang theo ý cảnh cáo.
"Đây là y phục của trẫm, cũng bị nàng làm bẩn rồi!" Hoàng thượng vừa nói vừa thuận tay mở bên trong áo ra, đến chỗ đùi non của Thẩm Vũ thì thấy bị dính một chút chất dịch màu trắng.
Thẩm Vũ chuyển mắt đi lên, vẻ xấu hổ hiện lên khuôn mặt, nàng trừng lớn hai mắt nhìn lại, thì thấy sắc mặt Tề Ngọc vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng. Thẩm Vũ không khỏi thẹn quá hóa giận, ngồi ngay ngắn lên, chuẩn bị nhào tới mạnh mẽ đoạt lại.
"Vậy cũng không phải là lỗi của tần thiếp, thứ này đều là của Hoàng thượng. Thứ mà Hoàng thượng chảy ra, trong lòng người còn không hiểu rõ ư? Một hai muốn tần thiếp nói ra sao!" Thẩm Vũ hung hăng thử mấy lần, nhưng hiện tại sức lực của nàng sao có thể so với Tề Ngọc được, căn bản là không đoạt nổi.
Ngược lại, Hoàng thượng lại là dáng vẻ bất động như núi, nghe thấy lời Thẩm Vũ thì không nhịn được nhướng mày. Nhân lúc nàng cậy mạnh tranh đoạt bèn cởi luôn chiếc áo đi. Mấy dấu vết xanh xanh tím tím trên eo, bụng và đùi của Thẩm Vũ lập tức lộ ra ngoài, nhìn vô cùng ái muội.
Thẩm Vũ hít một hơi, còn chưa đợi nàng lấy lại phản ứng, cả người đã bị ôm lên.
"Trẫm cũng thật sự rất mệt, mau chóng tẩy rửa còn có thể ngủ một chút, nàng cũng đừng có làm loạn nữa!" Tề Ngọc ôm nàng bước đến trước bồn tắm, khom lưng đặt nàng vào bên trong bồn.
Giọng nói nam nhân bị đè xuống hơi thấp, rõ ràng đã có chút mệt mỏi, chỉ là trong giọng nói ấy không có vẻ lạnh lùng cứng rắn như ngày thường, trái lại còn có mấy phần ôn nhu, giống như là đang đặc biệt dỗ dành khuyên nhủ nàng vậy.
Lòng Thẩm Vũ nhũn ra, không thể phủ nhận bất kỳ ai nghe xong giọng điệu ôn hòa như vậy của ngôi cửu ngũ thì trong lòng sẽ đều cảm thấy thoải mái. Khóe miệng nàng khẽ cong, khuôn mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Nàng theo bản năng ngẩng đầu, muốn cho Hoàng thượng một nụ cười xinh đẹp nhất.
Nhưng đến khi nàng nhìn rõ biểu hiện trên mặt Hoàng thượng, nụ cười lập tức cứng lại.
Ha ha, vừa rồi còn cho rằng Hoàng thượng ôn nhu đối với nàng, đúng là đang nằm mơ mà!
Hoàng thượng nhíu chặt mày, sự mỏi mệt và không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt. Hắn không rảnh bận tâm xem rốt cuộc thì trong lòng Thẩm Vũ đang nghĩ gì, bản thân cũng ngồi vào bồn tắm. May mắn là bồn tắm rất lớn, cho dù hai người cùng ngồi vào cũng không có vẻ chật chội.
"Hoàng thượng--- " Thẩm Vũ rụt rụt cổ, không biết hiện tại lại là tắm uyên ương, không phải vừa mới hoan hảo xong ư?
"Bây giờ trẫm không có ý đồ với nàng. Nàng cũng mệt mỏi rồi, trẫm cố gắng cùng nàng tắm rửa qua loa, nghỉ tạm một chút rồi lau mình đi!" Tề Ngọc cầm lấy khăn vải ở bên cạnh, tự mình chà lau.
Bọt nước thấm lên làn da khiến Tề Ngọc phát hiện ra phần cổ có chút đau xót. Hắn chau mày, nhớ đến vừa rồi làm quá kịch liệt, Thẩm Vũ thật sự đã dùng móng tay cào hắn.
"Sau này cắt móng tay cho ngắn đi một chút, không được cào lên cổ trẫm nữa!" Tề Ngọc vừa nói vừa duỗi tay ra, theo thói quen nhéo một cái ở eo nàng.
"Hiu---" Lập tức truyền đến tiếng hít khí của Thẩm Vũ, eo nàng sắp bị nhéo cho đứt luôn rồi. Đau đớn như vậy khiến nàng nhớ đến cảnh tượng eo nàng sắp bị Tề Ngọc bẻ gãy vừa nãy.
"Hoàng thượng còn không biết xấu hổ mà nói tần thiếp sao? Trên eo tần thiếp bây giờ vẫn là một mảng xanh tím kìa, gần như không thể động đậy luôn! Nếu người muốn tần thiếp cắt bớt móng tay thì Hoàng thượng có thể chặt tay của mình đi không?" Thẩm Vũ không hề khách khí mà phản bác lại hắn, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Nàng phát hiện, lần trước nàng để Hoàng thượng tự mình giải quyết thật sự là quyết định vô cùng sai lầm! Chính vì tàn nhẫn vắng vẻ hắn mới tạo thành cảnh tượng kéo dài thời gian hoan hảo như hiện tại, giống như không ngừng liều mạng vậy.
Hoàng thượng hung mãnh, xin cho "ăn" đúng giờ! Nếu không người chịu khổ chỉ có bản thân mình.
Tề Ngọc khẽ "hừ" một tiếng, rõ ràng là vô cùng bất mãn với giọng điệu của Thẩm Vũ, lại không muốn tiếp tục dây dưa với nàng. Hắn duỗi tay, túm lấy một chiếc khăn sạch sẽ ở bên cạnh bồn tắm, tỉ mỉ giúp nàng chà lau phía sau lưng.
"Thẩm thị A Vũ, trẫm phát hiện, ngoại trừ mấy lần thị tẩm trước nàng ngoan ngoãn nghe lời, chịu thương chịu khó, còn mấy lần gần đây, chỉ cần kết thúc là nàng liền bày ra các loại tật xấu. Lần trước ở Long Càn cung cũng là trẫm tự mình ôm nàng vào bồn tắm nước nóng, lần này lại còn tự mình hầu hạ nàng tắm gội. Nếu trẫm không nhắc nhở nàng, có phải lần tới nàng sẽ là bò lên đầu trẫm ngồi hay không!" Tuy rằng giọng nói của nam nhân đã khôi phục lại vẻ không kiên nhẫn, nhưng động tác tay vẫn cực kỳ dịu dàng, đặc biệt là lúc hắn cầm khăn lau đến vị trí eo và đùi của Thẩm Vũ, dáng vẻ cực kỳ cẩn thận ấy lại chọc cho Thẩm Vũ phải bật cười.
Bởi vì Thẩm Vũ quay lưng về phía hắn nên Tề Ngọc nhìn không rõ tình hình trong bồn tắm, hắn cầm khăn vải thô lau sơ qua vài cái rồi ngừng tay.
"Tần thiếp nào dám ạ! Nếu lần sau hoan hỉ, Hoàng thượng đến điểm là dừng thì tần thiếp sẽ tiếp tục nghe lời quy thuận, chịu thương chịu khó như trước. Sẽ không mệt mỏi giống như bây giờ, khiến tính tình có chút ---" Dưới sự chà lau nhẹ nhàng của nam nhân, Thẩm Vũ dần dần thả lỏng sống lưng, chậm rãi dựa vào trong ngực hắn, nhưng miệng vẫn không nhàn rỗi.
"Nói thêm một câu nữa, trẫm sẽ để nàng tắm gội bằng nước đường nóng! Để nàng thực sự biến thành đồ chơi mỹ nhân làm bằng đường." Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, trầm giọng cảnh cáo.
Thẩm Vũ vội vàng ngậm chặt miệng lại, nhưng cũng không quên ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Đến khi hai người bước ra từ trong bồn tắm thì đều đã kiệt sức.
Thẩm Vũ vẫn tiếp tục chơi xấu mà bắt hắn ôm về giường, một bước nàng cũng không muốn đi, chân vừa chạm đến mặt đất đã không ngừng run rẩy.
"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải khởi hành!" Tề Ngọc đưa lưng về phía nàng, nằm ngủ phía bên ngoài, thấp giọng dặn dò một câu rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
"Lát nữa thiếp có thể dậy dùng bữa tối không?" Mày Thẩm Vũ nhăn lại, nàng nhớ vừa rồi bọn họ là ban ngày tuyên dâm, ngay cả bữa tối cũng chưa dùng.
"Không thể! Không phải nàng nói đã mệt sắp chết rồi ư? Sao còn tinh thần như vậy, nếu nói thêm một câu thì trẫm sẽ đè lên nàng làm một lần nữa!" Nam nhân "hừ" một tiếng, rõ ràng là đang bất mãn vì Thẩm Vũ nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, lạnh lùng uy hiếp nàng.
Trong điện lập tức chìm vào tĩnh lặng.
- --
THÔNG BÁO
Do wattpad đang gặp quá nhiều trục trặc nên tạm thời chỉ đăng truyện trên Page Facebook. Đợi vấn đề được xử lý xong team sẽ up lại trên wattpad bình thường.
#CHTP