Chương : Cổ trấn bị lãng quên (phần sáu)
"Ta tên Tiểu Trụ Tử, nhà ta ở bên kia" nó nâng tay chỉ một hướng, Trình Tiểu Hoa nhìn theo, chợt nhận ra không biết từ lúc nào trong đêm tối lại xuất hiện mấy chấm sáng, giống như là khu dân cư.
"Trời quá tối, ta không dám đi một mình. Tỷ tỷ, tỷ có thể đưa ta về nhà được không?"
"Được, chị đưa em về."
Tay của Tiểu Trụ Tử lạnh như băng, Trình Tiểu Hoa muốn hất ra mấy lần, nhưng chỉ vừa mới hất ra thì nhóc ma này lại nắm chặt lại, còn dùng cái giọng điệu vô cùng đáng thương nói: "Tỷ, tỷ cầm chặt tay ta đi, trời tối quá, ta sợ lắm."
Trình Tiểu Hoa: "..." Sợ á? Chị đây mới sợ cưng này.
Dưới sự dẫn đường của Tiểu Trụ Tử, đi một lúc là đã đến trước cửa trấn.
Một dòng sông nhỏ xanh biêng biếc, chia trấn nhỏ làm hai, trên sông có một cây cầu đá dài, nối hai bờ với nhau. Tuy giờ là ban đêm, nhưng toàn trấn đều sáng trưng, độ phồn hoa có thể so sánh với cổ trấn ở Lệ Giang. Nhưng vẫn rất quỷ dị, cổ trấn rộng như vậy, nhà nhà đều đèn đuốc sáng trưng nhưng lại không có một bóng người đi lại.
Bỗng nhiên Tôn Danh Dương hô lên: "Mọi người mau nhìn, ở đây có một tấm bia đá này."
Tấm bia nằm ngay lối vào cổ trấn, cao khoảng ba mười xăng ti mét, trên viết ba chữ "trấn Phượng Minh".
Tôn Danh Dương có thể coi là người có ăn học nhiều nhất trong bốn người, gã xem xét bia đá một cách cẩn thận rồi nói: "Xem thể chữ cùng cách viết thì có lẽ là từ triều Tống đấy."
Tiểu Trụ Tử buông tay Trình Tiểu Hoa ra, chạy đến trên cầu đá rồi quay đầu vẫy tay với bọn họ: "Ca ca, tỷ tỷ, mau đến đây đi!"
Trình Tiểu Hoa nhìn Cảnh Thù: "Liệu có phải vào rồi là không còn đường ra không?"
Cảnh Thù nghiêm mặt đánh giá xung quanh, nói: "Quả thực nơi này rất cổ quái. Không nên đến thì cũng đã đến rồi, không lý gì lại quay về, truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm đấy."
Hắn nắm chặt tay Trình Tiểu Hoa, cười nhẹ: "Hoa Hoa, em nhớ kỹ nhé, cho dù có gặp phải chuyện gì cũng không được buông tay ta ra đâu đấy."
Trình Tiểu Hoa gật đầu, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn. Có Cảnh Thù ở đây, cho dù có là nhiệm vụ linh dị khó khăn thì cũng không phải là vấn đề to tát gì.
Đang chuẩn bị đi thì lại nghe Cảnh Thù quát: "Họ Tôn kia! Cấm ngươi nắm tay bản quân!"
Tôn Danh Dương sợ hãi buông tay: "Điện hạ, tôi có chút sợ hãi. Tiểu Hoa nắm tay trái ngài là được rồi, còn tay phải để không, cho nên..."
"Câm miệng!" Cảnh Thù tức giận đá gã một phát: "Nắm cái gì mà nắm! Cút qua một bên!"
Nói xong, Cảnh Thù dẫn Trình Tiểu Hoa đi lên trước.
Tôn Danh Dương rất bất an, gã là quỷ sai, mấy trăm năm qua đã bắt không biết bao nhiêu vong hồn nhưng chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ, da đầu cứ giật giật, trong lòng có linh cảm xấu. Không biết tên nhóc Sơn Miêu có cảm thấy như vậy không nữa.
Sơn Miêu thấy ánh mắt Tôn Danh Dương nhìn mình có chút là lạ, cả kinh: "Tuyệt đối không nắm tay anh đâu!"
Tôn Danh Dương: "Con mèo ngu ngốc nhà cậu!"
Trên cầu đá, cứ mỗi một bước đi, âm khí lại càng dày đặc thêm, cho đến khi bọn họ đi qua cầu đá thì có thể cảm giác được cảnh tượng xung quanh có chút vặn vẹo, thật giống như là ảnh ngược. Cảm giác đó chỉ thoáng qua nhưng do bọn họ mẫn cảm hơn so với người bình thường nên vẫn cảm nhận được khá rõ.
Mà Tiểu Trụ Tử, sau khi đi qua cầu thì không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Toàn bộ trấn Phượng Minh này yên tĩnh một cách đáng sợ. Không có gió nhưng lại có thể thấy rèm cửa cửa hàng nhẹ lay động. Không có bóng người nhưng lại có thể nhìn thấy được khói bếp từ các nhà dần. Tất cả đều rất giống thôn trấn thật, nhưng chỉ không có con người.
Hai tay Trình Tiểu Hoa nắm chặt lấy tay Cảnh Thù, càng lúc cảm thấy bất an và sợ hãi vô cùng.
Cảnh Thù vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, an ủi nói: "Đừng sợ, đây chỉ là ảo giác thôi."
"Ảo giác?"
"Ừ. Như năng lực cỡ Sơn Miêu thì chỉ có thể tạo ảo giác trong mơ. Nhưng ở đây là ảo giác được tạo ra trong thế giới thật. Kẻ tạo ra chắc hẳn là đại yêu hoặc ác quỷ có pháp thuật mạnh mẽ, mọi người phải cẩn thận, để ý kỹ càng vào."
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Có phải là do tên nhóc kia làm không?"
Cảnh Thù nói: "Nó không có khả năng mạnh như vậy đâu, nếu không ta cũng không để nó trốn dễ dàng như vậy."
Đúng lúc này, cổ trấn vốn yên tĩnh lại trở lên ồn ào bởi tiếng người trò chuyện. Người trong trấn dường như từ trong không trung xuất hiện. Bên bờ sông có mấy đứa trẻ đang nghịch nước bị mẫu thân hùng hổ nhéo tay xách lên bờ. Trong sông có hai chiếc thuyền nhỏ đang đi đến, lúc đi ngang qua nhau, người chèo thuyền còn chào nhau một tiếng. Ven sông nhà cửa san sát nhau, quán ăn, hiệu cầm đồ, bán quần áo trang sức, cái gì ũng có, còn có hai kỹ nữ trang điểm xinh đẹp đang đứng ở cửa sổ tầng hai chào khách. Thậm chí còn có hai tiểu thương bán hoa quả đi ngang qua, đụng trúng Tôn Danh Dương.
Tôn Danh Dương ôm chỗ bị đụng trúng, hừ một tiếng: "Đau quá."
Tiểu thương kia quay đầu nhìn gã, cười ngượng ngùng: "Xin lỗi. Đường rất hẹp, các vị đừng đứng giữa đường nữa."
Tôn Danh Dương trả treo: "Nơi này không phải đều là đồ giả sao? Sao còn có thể bị đụng trúng?"
"Ngươi mới là giả! Ngươi là ai, sao dám nói thế!" Tiểu thương kia xì một tiếng khinh miệt, rồi đi khỏi đó.
Cảnh Thù nói: "Vốn là giả, nhưng có lẽ chỉ cần bước vào trấn thì sẽ giống như bước vào một thế giới chân thật."
Trình Tiểu Hoa nhớ tới lần bị Sơn Miêu nhốt trong mộng cảnh, liền nói: "Điện hạ, lần trước anh nói là trong mộng cảnh chỉ là hư ảo, dù thế nào cũng sẽ có sơ hở, chỗ sơ hở chính là nơi phá mộng. Như vậy ảo giác cũng giống thế chăng?"
Cảnh Thù nói: "Quả thật như thế."
Trình Tiểu Hoa nói: "Đã vậy chúng ta cứ đi dạo xung quanh xem, biết đâu lại tìm ra được chỗ sơ hở."
Đi vào trong trấn Phượng Minh, dường như là trở về một ngàn năm trước.
Trẻ con đuổi nhau cười vui vẻ, người già tụ tập nói chuyện phiếm, thương gia hét to mời gọi khách. Hết thảy đều vô cùng chân thật, giống như đây là một thôn trấn thật sự, thời đại thật, mọi thứ đều là thật. Ấy, liệu có phải những gì trước kia trải qua mới là một giấc mộng? Còn nơi đây mới là thế giới thật? Còn mình thì là người thuộc về nơi này?
"Hoa Hoa, đừng suy nghĩ linh tinh!" Cảnh Thù vỗ nhẹ vào giữa trán Trình Tiểu Hoa, kéo ý thức của cô trở về. Cô tỉnh táo lại: "Em làm sao thế?"
Quay đầu nhìn Sơn Miêu với Tôn Danh Dương, một yêu một quỷ này ánh mắt dại ra, trên môi treo nụ cười quỷ dị ngớ ngẩn.
"Thật là đồ vô dụng, mặt mũi của bản quân mất hết rồi!" Cảnh Thù hừ lạnh, mỗi tay tung một chưởng đánh về phía trán bọn họ. Một yêu một quỷ lúc này mới giật mình tỉnh lại.
Tôn Danh Dương nói: "Sao lại thế này? Vừa nãy tôi còn cảm thấy tôi là người của trấn này cơ đấy?"
Sơn Miêu cũng gãi đầu, vẻ mặt mê mang: "Vì sao em lại cảm thấy mình là một con mèo trong cái trấn này nhỉ, thiếu chút nữa còn muốn đi bắt chuột?"
"Quả nhiên lợi hại, còn hiểu được cả mị thuật cao cấp. Hoa Hoa, em nắm chặt lấy tay ta đi, nhất định không..." Còn chưa nói hết, Cảnh Thù đã nhận ra chỗ không ổn, bên cạnh hắn trống không, Hoa Hoa đã biến mất!
Sơn Miêu cũng phản ứng lại: "Sao không thấy chị Tiểu Hoa đâu rồi? Chị Tiểu Hoa, chị Tiểu Hoa!"
Tôn Danh Dương cũng gấp gáp: "Điện hạ, sao ngài không giữ chặt Tiểu Hoa, trong bốn người chúng ta, cô ấy là người có linh lực yếu nhất!"
"Còn không phải bởi vì các ngươi sao!" Cảnh Thù tức giận, quát to: "Bản quân mặc kệ ngươi là cái thứ gì, nếu dám làm tổn thương Hoa Hoa của ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
Vừa rồi chỉ mới buông tay ra một vài giây, ảo cảnh trước mặt Trình Tiểu Hoa thay đổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương ngày càng mờ ảo. Cô nhào qua muốn túm họ lại, nhưng lại xuyên qua người họ, ngã sấp mặt luôn. Ngẩng đầu lên thì không còn thấy họ nữa. Chung quanh vẫn như cũ, chỉ có bọn Cảnh Thù là biến mất không còn tăm tích.
Sao lại thế này?
Trình Tiểu Hoa lấy di động ra muốn gọi cho Cảnh Thù, nhưng điện thoại không hề có tín hiệu. Vậy là cô đã mất liên lạc hoàn toàn với bọn Cảnh Thù rồi.
Trong lòng Trình Tiểu Hoa vừa sốt ruột vừa sợ hãi. Nếu là một cô gái bình thường, lúc này chắc chắn đã khóc lóc ỉ ôi. Nhưng Trình Tiểu Hoa thì khác, dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện, tâm lý vững hơn chút.
Chỉ có lúc đầu là có chút rối loạn, xong sau đó nhận ra cứ như vậy thì không tốt, nên Trình Tiểu Hoa tự nhủ: "Không được, không thể loạn! Càng loạn càng dễ bị lợi dụng sơ hở. Điện hạ nói cái này là ảo giác, người tạo ra ảo giác muốn chúng ta lạc nhau, có khi là ở ngay trước mặt nhưng không nhìn thấy nhau thôi. Ừ, nhất định là như vậy!"
Trình Tiểu Hoa lắc lắc Minh Âm Linh, tiếng leng keng thanh thúy lọt vào tai, không chỉ làm cho cô minh mẫn hơn mà bất an và sợ hãi cũng vơi bớt đi.
Nàng thì thào tự nói: "Không sợ, mình có Minh Âm Linh bảo vệ, âm hồn không thể làm hại mình. Điện hạ, anh nghe được tiếng chuông thì mau mau đến tìm em đi." Không biết từ khi nào nhưng giờ Trình Tiểu Hoa càng ngày càng ỷ lại vào Cảnh Thù.
Có lẽ là, tuy hệ thống luôn yêu cầu cô tự mình hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trên thực tế mấy lần làm nhiệm vụ đều có Cảnh Thù ở bên cạnh. Chẳng ngại lúc đầu hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí chỉ cắm đầu cắm cổ chơi điện tử, không quan tâm đến chuyện cô sống hay chết. Chẳng qua chỉ cần có hắn ở bên cạnh, Trình Tiểu Hoa theo bản năng nhận định nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Thậm chí sau này cô còn bắt đầu mong chờ có nhiệm vụ để làm. Bởi vì mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cô đều được hệ thống tặng thưởng.
Giờ phút này, tuy lạc mất bọn Cảnh Thù nhưng Trình Tiểu Hoa tin tưởng Cảnh Thù nhất định sẽ tìm được mình. Nếu không được, cô cứ đứng yên ở đây chờ là ổn rồi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cô nghe được một âm thanh truyền đến: "Hoa Hoa!"
---
Ôi, xì poi nha quý zị J)) Anh trao em một cú lừa :