Chương : Cổ trấn bị lãng quên (phần năm)
Đại Hắc: "Hình như có, nghe nói hơn một nghìn năm trước, toàn bộ người dân của một trấn đột nhiên chết hết chỉ trong một đêm. Mấy chục năm trước, có một ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, em đã bơi dọc theo sông, tới gần chỗ kia, đến lúc mặt trời lặn, âm khí ở chỗ đó đột nhiên rất nặng. Dọa em phát sợ lên, vội vàng quẫy đuổi bơi trở về, không dám ở lại quá lâu. Nhưng em không biết đó có phải trấn Phượng Minh hay không."
Trình Tiểu Hoa nói: "Chỗ đó là ở đâu?" Cô cảm thấy chỗ Đại Hắc kể rất giống nơi thực hiện nhiệm vụ.
Lúc thuyền cập bờ, Tôn Danh Dương gọi một đám quỷ sai đến, giao một thuyền đầy cô hồn dã quỷ cho bọn họ. Sau khi tạm biệt Đại Hắc, nhóm người Trình Tiểu Hoa tiếp tục hành trình tìm kiếm cổ trấn nghìn năm.
Trên đường, Trình Tiểu Hoa thấy Tôn Danh Dương cứ mãi ngắm nhìn một khối ngọc bội có tạo hình cổ xưa, nên hỏi: "Sao anh lại có ngọc bội rồi?"
Tôn Danh Dương thở dài: "Trước khi đi Tần Minh giao cho tôi, nhờ tôi chuyển cho thê tử của ông ấy, nói với bà ấy đừng chờ đợi nữa, hãy tái giá đi. Lúc đó tôi quên mất thê tử của ông ấy cũng là người thời Hán, giờ không biết đã đầu thai bao nhiêu kiếp rồi nữa."
Sau khi chết, hồn phách Tần Minh luôn ở dưới đáy sông, không hề hay biết đã nghìn năm trôi qua nên vẫn còn nhớ thương người vợ ở quê nhà. Thật làm cho người ta đau lòng mà.
Trình Tiểu Hoa nói: "Có lẽ anh không đưa được rồi, nếu không anh cứ giữ lại dùng đi."
Tôn Danh Dương bày ra biểu cảm chính nghĩa lẫm liệt, nói: "Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đã đồng ý thì phải làm đến cùng. Điện hạ, lúc trở về ngài có thể giúp tôi tra xem vợ của Tần Minh kiếp này đầu thai ở đâu không?"
Trình Tiểu Hoa nói: "Đã qua nhiều năm như vậy, không biết đã chuyển thế bao nhiêu lần rồi. Cho dù có tìm lại được thì anh định thế nào, đi quấy rầy cuộc sống bình thường của người ta cũng đâu có tốt? Huống hồ, nếu như đời này đầu thai thành đàn ông thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn anh ta cầm ngọc bội nhớ thương người chồng từ thời Hán hả?"
Tôn Danh Dương: "Thì..."
Cảnh Thù bổ sung thêm: "Đầu thai thành đàn ông còn được, dù sao cũng có thể trao lại tín vật. Chẳng may chuyển kiếp thành súc sinh, thành gà, thành vịt, ngươi định trao đổi kiểu gì? Ù ù? Cạc Cạc?"
Tôn Danh Dương không còn lời nào để nói nữa.
Trình Tiểu Hoa không nhịn được cười phá lên: "Khiếu hài hước của điện hạ tăng lên rồi, thế mà còn có thể nói đùa.... Ù ù... Cạc cạc... Sao anh lại có thể nói như vậy được... Ha ha ha, mẹ ơi, cười chết con rồi!"
Dựa theo lời Đại Hắc, buổi sáng ngày hôm sau, bọn Trình Tiểu Hoa đi đến chân núi Lạc Nhật, huyện Linh Phong.
Núi Lạc Nhật là một địa điểm du lịch nổi tiếng, chân núi là khu thương nghiệp, dân cư đông đúc. Lượng khách du lịch khá lớn, dù hôm nay là ngày nghỉ cũng có không ít du khách, từng tốp năm tốp ba đi cùng nhau lên núi.
Núi Lạc Nhật không quá cao, ước chừng khoảng hơn ba trăm mét, có một con đường nhỏ dẫn lên núi.
Sau khi đến nơi, bọn họ không lên núi ngay mà đi tìm một nhà hàng ăn cơm trước đã.
Phía sau quầy thu ngân của nhà hàng này còn có mấy kệ hàng, có rượu, đồ uống cùng đồ ăn vặt.
Ông chủ thấy bọn họ là khách du lịch nên nói mấy câu chào hàng: "Mọi người có muốn mua một chút đồ ăn vặt, ăn sáng, đồ uống để mang theo không? Phong cảnh trên núi rất đẹp, lên rồi thì không muốn xuống ngay đâu. Chi bằng mua một chút đồ ăn, lên đó có thể vừa ngắm cảnh vừa ăn uống. Trên núi không có cửa hàng, có muốn mua cũng không được đâu."
Sơn Miêu nói: "Chị Tiểu Hoa, mua nhiều chút. Những thứ trước đó chúng ta chuẩn bị đều rơi vào trong sông rồi. Lần này lên núi, còn không biết phải ở bao lâu, cũng không thể để bụng đói được."
Trình Tiểu Hoa thấy cũng có lý, nên gọi Sơn Miêu đi chọn đồ ăn, dù sao cậu cũng ăn nhiều nhất, cứ để cậu chọn thứ mình thích là được.
Sức ăn của Sơn Miêu rất lớn, cứ lấy luôn tay. Sau một hồi thì mua được bốn túi đồ ăn, suýt làm sạch cái kệ hàng của người ta. Ông chủ vô cùng vui vẻ, lúc tính tiền còn bớt cho họ mấy số lẻ.
Ăn cơm xong, đến lúc thanh toán, ông chủ săn sóc nói một câu: "Phong cảnh trên núi rất đẹp nhưng nhất định phải nhớ kỹ, trước khi mặt trời lặn thì phải xuống núi đấy!"
Trình Tiểu Hoa liền hỏi: "Tại sao lại phải như thế? Đến núi Lạc Nhật là để xem cảnh mặt trời lặn mà? Nếu trở về sớm thì làm sao có thể xem hết được?"
Ông chủ cảnh giác xem xét ngoài cửa, rồi mới nói nhỏ: "Không dám dối gạt mọi người, núi này có chút tà khí. Ban ngày thì không sao nhưng nếu như buổi tối mà vẫn ở trên núi thì rất dễ gặp phải những thứ không hay ho!"
"Những thứ không hay ho là sao? Ông chủ, ông nói rõ hơn đi."
"Mấy ngày trước, có một đôi tình nhân đến núi ngắm cảnh. Sau này bị lạc trên đỉnh núi, cảnh sát phải tìm kiếm mấy ngày, đến ngày thứ ba thì phát hiện ra thi thể của họ. Cảnh sát nói với bên ngoài là trượt chân ngã xuống vực mà chết, nhưng những người dân quanh đây như chúng tôi đều biết là nhất định họ gặp phải thứ tà vật nào đó rồi. Núi Lạc Nhật không quá hiểm trở, dọc đường đi lại còn có lan can bằng đá. Huống chi chỗ bọn họ chết không có vách núi, làm sao mà ngã xuống đó chết được. Hơn nữa, đây không phải lần đầu tiên đâu, trước đó cũng chết ở đúng chỗ đó. Ban ngày thì không sao, nhưng cứ đến tối là sẽ gặp chuyện không may."
"Đã tà môn như vậy sao các ban ngành liên quan lại có thể mặc kệ vậy? Họ vẫn để cho mọi người tiếp tục lên núi sao?"
"Ôi, huyện của chúng tôi, trước kia là một huyện vùng núi nghèo khổ, sau đó nhờ vào du lịch ở núi Lạc Nhật này mới giàu lên đấy. Cho dù có gặp chuyện không may thì cũng chỉ là số ít, mà còn vào buổi tối nữa. Cho nên bên trên mới đè chuyện này xuống. Còn cấm không cho chúng tôi tung tin mê tín dị đoan gây hoang mang dư luận. Nhưng những hộ kinh doanh ở đây đều sẽ có thiện chí nhắc nhở du khách đừng xuống núi quá muộn. Chỉ cần xuống núi trước khi mặt trời lặn là không sao cả. Tôi cũng là thấy có duyên với mọi người nên mới nói nhiều hơn mấy câu đấy."
"Được, chúng tôi đã nhớ rồi, cảm ơn ông chủ nhé!"
Nghe cá tinh miêu tả, bọn Trình Tiểu Hoa chỉ cảm thấy chỗ này có năm phần là chỗ mà hệ thống Địa phủ Tư nhắc đến. Giờ nghe ông chủ nói thì độ chắc chắn đã lên đến bảy phần.
Ăn uống no say, đồ ăn vặt cũng đã mua xong thì lên núi thôi nào.
Phong cảnh của núi Lạc Nhật đúng là có chỗ đặc sắc. Cây cối sum xuê, bên tai lúc nào cũng có tiếng chim hót. Cứ đi được một đoạn thì lại thấy một con suối nhỏ đang chảy róc rách. Cả một đường không hề có chỗ nào không ổn.
Đi khoảng một giờ thì bọn họ đã lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi, những tảng đá hình thù quái dị lởm chởm, nhưng không quá khó đi, bọn họ có thể leo lên đỉnh một khối đá lớn, nhìn ra xa có thể thấy được đồng ruộng dưới chân núi, xa xa còn có thể thấy cả sông Thủy Nguyên.
Ngắm cảnh đẹp, Trình Tiểu Hoa cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái, những muộn phiền do nhiệm vụ tạm thời được bỏ sang một bên, hỏi Cảnh Thù: "Minh giới có núi không? Có đẹp như thế này không anh?"
Cảnh Thù nói: "Minh giới cũng có rất nhiều ngọn núi nổi tiếng."
"Thật không? Kể cho em nghe đi."
"Ví dụ như núi đao. Chỉ là có chút máu me, nhưng mà rất nổi tiếng đấy, cả ba giới, Thiên, Nhân, Minh đều biết nó."
"..." Hạn lời.
Tôn Danh Dương với Sơn Miêu không có cảm nhận gì đặc sắc lắm, hai người này mỗi người ôm một túi đồ ăn vặt, vô cùng hào hứng bóc ra ăn. Đợi đến lúc Trình Tiểu Hoa quay lại nhìn, bốn túi lớn đồ ăn vặt chỉ còn lại một nửa.
Tôn Danh Dương nhanh chóng nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, làm bộ làm tịch nói: "Đều là do Sơn Miêu ăn, tôi cũng chỉ mới ăn được có mấy miếng thôi."
Sơn Miêu nói: "Thì sao nào? Mua để ăn chứ để làm gì?"
Trình Tiểu Hoa cố nhịn cảm xúc muốn đánh cho hai tên tham ăn này một trận: "Không sai, mua để ăn. Nhưng đừng có ăn vèo phát hết như thế chứ! Giờ mới chỉ là giữa trưa, chúng ta còn phải ở đây chờ đến tối đấy. Sau đấy còn không biết sẽ như nào, giờ ăn hết rồi, đến tối đói thì ăn cái gì hả?"
Sơn Miêu nói: "Không sao, em không đói đâu!"
Trình Tiểu Hoa: "Nhưng chị đói!"
Suốt buổi chiều, bốn người ngồi ngắm cảnh, tận hưởng một ngày nhàn nhã,
Khi mặt trời ngả về phía tây, du khách đều đã suốt núi. Bọn Trình Tiểu Hoa lại tiếp tục đợi cho đến khi màn đêm buông xuống mới dọn dẹp đồ đạc, đi xuống chân núi.
Đường đá không hề có đèn, nhưng đi cũng không khó lắm. Trình Tiểu Hoa bảo Sơn Miêu mở đèn pin ở di động đi lên trước soi đường, Tôn Danh Dương đi ở sau lưng Sơn Miêu, còn Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù cùng nhau đi cuối cùng.
Đi được một hồi, đèn di động chợt tắt, bốn phương tám hướng đều tối đen. Sau đó thì nghe thấy giọng nói của Tôn Danh Dương vang lên: "Di động của cậu hết pin rồi à?"
Sơn Miêu nói: "Không phải đâu, buổi chiều tôi không dùng, làm sao mà hết được."
Trong nháy mắt đó, Trình Tiểu Hoa cảm thấy khí lạnh lan khắp người. Đang muốn nói không ổn thì lại cảm thấy tay bị người nắm. Cô nghĩ là Cảnh Thù kéo tay cô cơ, nhưng sau đó thì nhận ra chỗ khác lạ, bởi vì tay Cảnh Thù rất to. Mà cái tay đang kéo cô là một bàn tay nhỏ, giống như tay của trẻ con.
Đúng lúc này, di động của Tôn Danh Dương sáng lên.
Trình Tiểu Hoa theo ánh sáng từ di động nhìn qua, cô thấy một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi đang nắm tay cổ. Quần áo, tóc tai giống như một đứa trẻ thời cổ đại: tóm búi hai bên, mặc quần áo ngắn, nhìn rất đáng yêu, nhất là đôi mắt kia, to tròn, long lanh đang nhìn cô đầy vẻ đáng thương: "Tỷ tỷ, ta bị lạc mất người nhà rồi, tỷ có thể đưa ta về nhà được không?"
Ban đêm, trong từng, có một đứa bé ăn mặc quái dị, cả người tản ra quỷ khí dày đặc.
Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương đều nhìn thấy đứa nhóc này, chỉ im lặng không nói.
Tuy rằng có chuẩn bị từ trước nhưng da đầu Trình Tiểu Hoa vẫn giật mấy cái. Cô ổn định tâm thần, cười: "Em trai nhỏ, em tên là gì, nhà em ở đâu thế?"
---
Ừm, tên nhóc này rất biết chọn người : thử tưởng tượng nó mà nắm tay Cảnh Thù xem J chắc không còn lần thứ đi dọa người rồi.
Về cách xưng hô, vì tên nhóc ma đó là người cổ đại nên em để xưng hô như hồi xưa xưa ở bển nhoa :