Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này Sở Lệ tới Trường An, thứ nhất là để tiễn đưa quan tài của Khương Trù lão tiên sinh trong thư viện về quê cũ ở kinh thành để an táng, lão tiên sinh đức cao vọng trọng lại không có con trai nối dõi, quan hệ với Sở Lệ nửa là thầy mà nửa là bạn, về tình về lý thì đều phải đi chuyến này; thứ nữa cũng là để thăm Lý Duyệt và một vài người bằng hữu cũ. Từ sau chuyện Ngô Vương, mọi người hoặc là chìm nổi trên quan trường, hoặc là trôi giạt giang hồ, mỗi người có nỗi khó khăn của mình, mặc dù thỉnh thoảng có thư tín qua lại nhưng vẫn chưa từng có dịp tương phùng. Nhoáng cái đã mười năm, lần sau tụ họp chẳng biết là đến bao giờ.
Có thể gặp lại A Tề đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc đầu Sở Lệ rất mong A Tề có thể đi cùng mình, nhận nàng làm nghĩa nữ, nuôi dưỡng nàng chốn khuê phòng, chọn một vị hôn phu cả nhân phẩm lẫn tướng mạo đều xuất sắc, nhìn nàng yên ổn sinh hoạt – sau này hắn có xuống hoàng tuyền thì cũng có mặt mũi mà gặp Thẩm Ngũ.
Nhưng mấy lần tới quán rượu Thẩm Ký, phát hiện là nàng thật lòng thích cuộc sống khói lửa chốn phố phường này, còn sống rất thoải mái, một cô nương nho nhỏ mà lại rất có chủ kiến, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng nàng. Lại nghĩ tới vị Lâm thiếu doãn “dụng tâm kín đáo” trong phường, Sở Lệ suy xét nhiều lần, đành phải thở dài: “A thúc luôn sẵn sàng hoan nghênh ngươi tới, A Tề.”
Vị Lâm thiếu doãn “dụng tâm kín đáo” này về sau cũng từng tới bái phỏng hai lần, nhìn dáng vẻ rất quân tử của hắn, lại nghĩ tới dáng vẻ mỉm cười rất lanh lợi của A Tề, chẳng hiểu sao Sở Lệ lại sinh ra chút cảm thông với hắn, nhưng vẫn cứ nghiêm mặt cảnh cáo: “Thiếu doãn là người quân tử, mỗ yên tâm.”
Lâm Yến chắp tay hành lễ: “Vâng.”
Người không quân tử lắm thì lại là Thẩm Thiều Quang. Tiễn Sở a thúc đi rồi, Thẩm Thiều Quang lại trở về với nhịp sống cũ, mỗi ngày bày đôi trò vui chơi giải trí, thu tiền tính tiền, nguyền rủa cái mùa hè nóng bức kéo dài dằng dặc này, và cả… ngắm trộm Lâm mỹ nhân.
Bởi vì trời nóng nên Lâm mỹ nhân không thường mặc áo dài cổ tròn nghiêm chỉnh như thường lệ mà lại thường mặc áo giao lĩnh hoặc là y phục kiểu mới của người Hồ.
Y phục kiểu Hồ thì cũng không nói làm gì, chẳng qua là hiện rõ vóc người hơn chút, nhưng mà hắn mặc áo giao lĩnh thì cực kỳ đẹp mắt.
Áo mỏng với tay áo rộng, kiểu dáng thời Ngụy Tấn nhưng kéo dài hơn, tiêu sái phóng khoáng, lúc đi đường có vạt áo tạo cảm giác như gió thổi, nếu ngồi xếp bằng trước cửa sổ rũ mày xuống thì thật giống như một bức tranh danh sĩ đồ sống động.
Danh sĩ chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan.
Thẩm Thiều Quang là một người chú ý “chi tiết”, mấy lần liếc nhìn nốt ruồi đỏ cạnh cổ hắn, vừa nhỏ vừa đỏ, giống với nốt chu sa, trông rất đáng yêu, nếu mà cái này ở trên người tiểu mỹ nhân nào đó ở trong cung thì nói chưa chừng lại tạo nên một câu chuyện đặc sắc. Mà từ nốt ruồi đỏ kia đi xuống, phong cảnh bên trong áo giao lĩnh…
Lâm Yến vươn tay cầm bánh đậu xanh, lộ ra sợi dây trường mệnh ngũ sắc trên cổ tay. Thẩm Thiều Quang vội vàng dời mắt đi cứ như bị thứ màu sắc rực rỡ đó làm bỏng mắt.
Lâm Yến lại mỉm cười ngước mắt nhìn nàng.
Thẩm Thiều Quang cười rất đứng đắn: “Lang quân nếm thử món bánh củ ấu này xem, được làm từ củ ấu hái đầu mùa năm nay, bọc mứt táo, hương vị rất ngọt ngào.”
Lâm Yến chỉ cười nhìn nàng, không lên tiếng.
Thẩm Thiều Quang khẽ ho một tiếng, duy trì nụ cười nghiêm chỉnh kia: “Lang quân chậm rãi thưởng thức.” Sau đó xoay người đi trở lại sau quầy.
A Viên ở phòng bếp nhỏ giọng hỏi Vu Tam: “Có phải cô nương nhà chúng ta đã nhìn trúng Lâm thiếu doãn không?”
Vu Tam: “…”
A Viên nhỏ giọng nói: “Ánh mắt của cô nương thật là tốt, Lâm thiếu doãn là lang quân đẹp mắt nhất trong phường chúng ta.”
Vu Tam nhịn không được: “Mắt ngươi nhìn kiểu gì thế hả? Rõ ràng là Lâm thiếu doãn kia phải lòng cô nương nhà chúng ta.”
A Xương buông mớ đồ ăn đã chọn xong một nửa xuống, cũng thò đầu tới.
A Viên lại nghĩ ngợi một lúc: “Vậy thì là ánh mắt của Lâm thiếu doãn rất tốt, cô nương nhà chúng ta thật sự là…” Còn đang nghĩ xem nên nói thế nào thì A Xương đã tiếp lời: “Cô nương đẹp nhất trong phường chúng ta.”
A Viên gật mạnh đầu.
Vu Tam nhịn không nổi nữa, đẩy hai người kia ra: “Đi làm việc đi!”
A Xương nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ mở, báo cho A Viên: “Mèo tới rồi!”
A Viên bưng cơm trộn thịt gà đã nấu xong đi ra ngoài, ba, bốn con mèo hoang thấy chậu đồ ăn quen thuộc thì đều vây lại.
Thẩm Thiều Quang cũng đi ra xem.
A Viên khá là khó hiểu trước hành vi cho mèo hoang ăn của cô nương: “Con màu đen này hôm qua còn ăn vụng thịt của chúng ta đấy, lại còn chẳng bắt được chuột cho chúng ta.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cứ cho ăn đi, chúng ta cũng đâu thiếu thốn gì chút đồ ăn này.”
Bốn con mèo ăn xong thì nghênh ngang rời đi, Thẩm Thiều Quang muốn ôm một cái cũng không ôm được, không khỏi cười mắng: “Cái đồ không có lương tâm.”
Phía sau vang lên tiếng ho nhẹ, Thẩm Thiều Quang quay đầu, là Lâm thiếu doãn. Không biết có phải vì nóng hay không mà hình như bên tai hắn hơi đỏ lên.
Thẩm Thiều Quang khách khí mỉm cười nói: “Lâm lang quân đi thong thả.”
Lâm thiếu doãn gật đầu, xoay người đi. Nhìn theo bóng lưng hắn, Thẩm Thiều Quang hơi oán giận, dáng dấp tốt như vậy làm gì chứ? Làm ta có cảm giác cứ như thể bỏ nhầm tấm vé xổ số trúng năm triệu vào máy giặt rồi giặt hỏng ấy. Ài, hữu duyên vô phận, có than thở cũng không được gì!
Nhưng không ngờ rằng mấy hôm sau Lâm thiếu doãn lại bế một con mèo tới.
Thẩm Thiều Quang nhìn con mèo nhỏ đáng yêu trong lòng hắn, Lâm thiếu doãn thích mèo sao? Đang định ghen tị với cái người có mèo ôm này thì lại nghe hắn nói: “Đây là của bằng hữu tặng cho, nhưng bà nội có mèo ở cạnh sẽ hắt xì liên tục nên mỗ muốn hỏi một chút xem cô nương có muốn nuôi không?”
Thẩm Thiều Quang vẫn còn giữ được lý trí: “Hôm trước lang quân cũng nhìn thấy rồi đấy, nhi nuôi bốn con mèo cơ, con nào cũng to lớn dũng mãnh.” Lại nhìn con mèo bên trong khuỷu tay Lâm thiếu doãn: “Mèo của lang quân được nuông chiều, sợ là không chịu được cuộc sống cẩu thả của bọn ta.”
Lâm Yến mỉm cười, đặt mèo xuống đất, đi đến chỗ ngồi của mình.
Thẩm Thiều Quang không khỏi ngắm nghía con mèo kia, con mèo này cũng thật là đẹp mắt, cả người đều trắng muốt, chỉ có mỗi đỉnh đầu màu đen, ngay chính giữa đỉnh đầu có một nhúm lông màu hổ phách trông cứ như cài trâm, tai lại là màu trắng, thế mà Thẩm Thiều Quang lại nhìn ra chút dáng vẻ ngọc thụ lâm phong trên người con mèo này.
Mặc dù con mèo này có “độ cao so với mực nước biển” khá thấp nhưng lại rất có phong thái bễ nghễ, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Thiều Quang một cái, lại nhìn xung quanh một lát, sau đó thong dong đi tới ngồi lên một chiếc bồ đoàn.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo rất mê hoặc kia, Thẩm Thiều Quang gõ ngón trỏ lên quầy hàng, vô cùng do dự.
Ngay cả người luôn chẳng ưa mèo như A Viên mà cũng thích mê con mèo này, chủ động hỏi Thẩm Thiều Quang: “Cô nương, cho nó một ít thịt gà nhé?”
Lâm Yến liếc mắt nhìn bóng dáng đang rối rắm kia, mặt mày cong lên.
Thôi được rồi, chẳng qua chỉ là một con mèo mà thôi, cũng không phải thứ quý giá gì, ngay cả bức bình phong hồ sen cũng đã nhận rồi, thêm con mèo này cũng chẳng đáng là gì. Thẩm Thiều Quang đi tới nói với Lâm Yến: “Vậy thì xin đa tạ Lâm thiếu doãn.” Thẩm Thiều Quang dường như nghe được tiếng tiết tháo của mình rơi xuống đất.
Thẩm Thiều Quang lại hỏi về thói quen của con mèo này, Lâm Yến nói: “Chủ cũ của nó nói con mèo này rất an tĩnh.”
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến, thế cái khác thì sao?
Lâm Yến chợt tìm lại cảm giác lúc còn bé ham chơi không ôn bài bị tiên sinh gọi đứng dậy, ôn hòa mỉm cười: “Cái khác thì cũng không thấy nói, nếu có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết, ta cho người đi hỏi một chút là được.”
Thẩm Thiều Quang đột nhiên nhớ tới bí quyết “mượn sách” trong “Vây thành”, nam nữ qua lại với nhau không thể tặng sách, phải lấy cái danh là “mượn”, một người cho mượn một người trả, đi đi lại lại, thế chẳng phải là sẽ thân sao? Nuôi con mèo này lại còn phiền phức hơn mượn sách nhiều…
Thẩm Thiều Quang nhìn khuôn mặt ôn hòa của Lâm thiếu doãn, Lâm Yến nhướng mày, Thẩm Thiều Quang cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, cười nói: “Nếu thật sự nuôi không tốt thì khó tránh khỏi phải phiền Lâm lang quân rồi.”
Lâm Yến cười gật đầu.
Thẩm Thiều Quang đột nhiên nhớ ra: “Con mèo này gọi là gì?”
“Hai mắt sáng chói, nên gọi là “Minh Nô”.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, tên rất êm tai, thuận miệng cười hỏi: “Lang quân đặt sao?”
Lâm Yến liếm môi dưới: “Tên này không… đụng chạm gì chứ?”
Thẩm Thiều Quang dừng một chút, nhìn hắn như cười như không, Lâm thiếu doãn rũ mắt xuống, mượn chén trà che khuất khuôn mặt hơi ửng lên của mình.
Thẩm Thiều Quang lại nghĩ tới cái khác, cười hỏi: “Nói đến đụng chạm, còn chưa biết tên húy của thiếu doãn.”
“Mỗ tên một chữ Yến, tự An Nhiên.”
Trong “Tiểu nhĩ nhã” đã nói “yến, cũng tức là minh”. Minh Nô… Tiểu nô của Lâm Yến? Hay chữ “nô” này chỉ đơn thuần là một tiếng đệm?
“Tiểu nhĩ nhã” là cuốn từ điển giải thích nghĩa các từ Hán trong sách cổ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thiều Quang, Lâm thiếu doãn vẫn thản nhiên uống trà. Thẩm Thiều Quang lộ rõ ánh mắt phẫn nộ, đúng là thi đậu tiến sĩ, tuổi trẻ đã làm quan to có khác, giở trò lưu manh thì người bình thường không thể nào sánh được.
Giống như chơi cờ vây, Thẩm Thiều Quang vừa lui thì Lâm Yến liền tiến vào, hắn ngước mắt mỉm cười nhìn nàng, mang theo chút mong đợi lại như có chút ngượng ngùng.
Thẩm Thiều Quang hơi khựng lại, chẳng lẽ hắn đang chờ nàng cũng tự giới thiệu?
Lâm Yến không trêu chọc nàng nữa, rũ mắt khẽ cười.
Một lát sau, Thẩm Thiều Quang cũng nở nụ cười bất đắc dĩ, sao có thể ám muội thành thế này chứ?
“Ta đi xem cơm canh của lang quân thế nào rồi.” Thẩm Thiều Quang đứng dậy.
“Đơn giản chút là được rồi.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, quay trở lại bếp.
Vừa lọc xương cá, Thẩm Thiều Quang vừa nghĩ tới chuyện giữa mình và Lâm thiếu doãn. Rốt cuộc là sắc đẹp của Lâm thiếu doãn quá mê hoặc, hay là vì ý chí của ta không kiên định? Biết rõ là không có kết quả rồi… Thẩm Thiều Quang vô cùng nghi ngờ ranh giới đạo đức và ý chí của bản thân.
Lấy thịt cá đã lọc sạch xương trộn thêm chút dầu vừng, muối, nước gừng, một ít bột hồ tiêu rồi trộn lên ướp, lại cắt măng muối và củ kiệu thành hạt lựu, cắt thêm chút hành lá, cháo nấu bằng canh cá đã chín nhừ, Thẩm Thiều Quang bỏ thịt cá, măng thái hạt lựu, củ kiệu thái hạt lựu và hành cắt nhỏ vào, quấy đều, chỉ chờ dậy mùi, thêm chút muối cho đậm vị là được.
Nhìn nồi cháo đang ninh nhỏ lửa, Thẩm Thiều Quang đột nhiên tỉnh ngộ, người ta đã nói trị quốc như nấu món ngon, vị thiếu doãn phủ Kinh Triệu này mới là cao thủ nêm nếm… Đây là muốn coi ta thành thịt cá để hầm đây mà.
Thẩm Thiều Quang hơi không cam tâm, nhưng nghĩ tới nụ cười như gió xuân của hắn, nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc của hắn khi nói “Con cháu Nho gia thì lại cho rằng “Chí ở đạo, sống ở đức, dựa vào nhân”, tận tâm tận lực mà theo đuổi là được”, còn cả âm cuối du dương trong câu “Biết đâu lại rất “có thể” thì sao”, Thẩm Thiều Quang lại cảm thấy mình thế này cũng là dễ hiểu.
Vu Tam quay đầu, nhíu mày hỏi: “Cháo còn chưa xong sao?”
“Xong rồi, xong rồi.” Thẩm Thiều Quang cho muối vào, bưng nồi cháo xuống để cho nguội bớt – thực ra đây là cháo bữa chiều của bốn người trong quán, san ra một bát cho Lâm thiếu doãn mà thôi.
Lại tùy ý lấy mấy đĩa rau trộn, Thẩm Thiều Quang thấy có chân gà hầm đã xong thì nổi lòng trả thù, gắp hai cái đặt vào đĩa nhỏ, đặt hết mấy đĩa lên khay, bưng ra cho Lâm thiếu doãn.
“Lâm lang quân nếm thử món cháo cá của quán bọn ta xem.” Thẩm Thiều Quang cười nói, lại cố ý chỉ vào hai cái chân gà: “Còn cả món này nữa, đây là thức nhắm chiêu bài của quán bọn ta, chần nước sôi xong thì chiên rồi mới mang đi hầm, vừa thơm vừa giòn, ăn với cháo rất ngon.”
Liếc mắt nhìn nụ cười bỡn cợt rồi lại giả vờ đứng đắn của Thẩm cô nương, Lâm Yến uống một hớp cháo, cầm chân gà lên chậm rãi gặm.
Cũng không hề có vẻ chật vật như Thẩm Thiều Quang mong đợi, có những người như thế đấy, dù có mặc quần đùi ngồi ăn thịt nướng vỉa hè thì cũng có thể thong dong tao nhã như đang tản bộ thưởng hoa nơi sân vắng. Thẩm Thiều Quang liếc mắt nhìn nước tương dính trên châu môi của hắn, vô cùng có khả năng tự kiềm chế, nói: “Lâm lang quân chậm rãi thưởng thức.” Sau đó xoay người đi.
Trong bếp, A Viên đang đút ức gà cho con mèo kia, con mèo ăn rất dè dặt, ngồi yên chậm rãi ăn.
A Viên khen: “Đúng là mèo nhà Lâm thiếu doãn có khác, ăn cũng đẹp mắt.”
Vu Tam liếc mắt nhìn con mèo kia, hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Thẩm Thiều Quang nhìn con mèo, Minh Nô, Lâm Yến… Thật đúng là chủ nào tớ nấy!