Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

chương 67: sở lệ thăm lâm trạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiễn Sở a thúc về rồi, Thẩm Thiều Quang lại lật lại mấy quyển sách Lâm thiếu doãn đưa tới, ký ức cũ trong đầu ùa về, nước mắt rơi lên trang giấy úa vàng rồi nhòe ra.

Có lẽ là vì tiếp nhận cả thân thể và ký ức của nguyên thân, lại thừa nhận số kiếp ở Dịch Đình, Thẩm Thiều Quang vẫn không thể nào tách hẳn mình với A Tề trước kia, có những hôm tờ mờ nửa tỉnh nửa mê, thỉnh thoảng nàng sẽ có cảm giác như Trang Chu mộng hồ điệp, không biết rốt cuộc A Tề con gái của tội thần thời Đại Đường và Thẩm Thiều Quang của thế kỷ hai mươi mốt đâu mới là mình.

Điển tích Trang Chu mộng hồ điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.

Thẩm Thiều Quang khẽ khàng thở dài một hơi.

“Cốc! Cốc!”

Thẩm Thiều Quang lau mặt ngẩng đầu lên, là Vu Tam.

“Sao thế?” Thẩm Thiều Quang vô cùng ngạc nhiên, bận rộn suốt cả buổi trưa, sao bây giờ không tranh thủ nghỉ ngơi một chút?

Vu Tam đi tới ngồi xuống đối diện Thẩm Thiều Quang, nhìn rương sách trước mặt nàng, chần chừ một lúc, hỏi: “Ngươi là nữ nhi của cố Thẩm thị lang bộ Lễ?”

Thẩm Thiều Quang gật đầu, nhướng mày nhìn hắn.

“Chủ cũ của ta là Lý Tự, con trai thứ tư của Ngô Vương.”

Thẩm Thiều Quang sửng sốt, không ngờ là còn có gốc gác sâu xa như vậy.

“Hồi mùa đông, lúc Lý tướng công và Lâm thiếu doãn nhắc tới chuyện cũ, lúc đó dường như sắc mặt của ngươi đã khác thường nhưng ta cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ Sở lang quân tới, ngươi gọi là a thúc thì ta mới đoán ra.” Vu Tam giải thích.

Thẩm Thiều Quang gật đầu.

“Tứ lang lớn hơn ngươi một chút, lúc Ngô Vương gặp chuyện hắn còn chưa đầy mười sáu, vốn nên bị đi đày, nghe nói là vì chuyện của Thẩm gia các ngươi, trong triều nghị luận ầm ĩ, cho nên tiên đế mới thả cho một cửa, chỉ giáng hắn và ngũ lang xuống làm dân thường.” Với dáng vẻ mảnh mai của hắn… sợ là không chịu nổi cảnh lưu đày, cho nên Thẩm gia có thể coi như ân nhân cứu mạng của hắn.

“Mặc dù là dân thường nhưng lúc đầu vẫn có người của triều đình giám sát, đương nhiên cũng có bạn cũ của Ngô Vương giúp đỡ, nhưng rồi lâu dần, giám sát lơi lỏng, sau khi đương kim thánh thượng kế vị, bọn ta liền dọn nhà – hắn cũng không muốn bị đám bạn cũ chiếu cố.”

Vu Tam nhớ tới dáng vẻ hắn híp cặp mắt đào hoa xinh đẹp lại cười mỉa “Gặp rồi lại nhắc mấy chuyện cũ trong vương phủ, nói chuyện án oan, lại thúc giục ta cố gắng… Chẳng lẽ ta còn có thể tham gia thi cử sao?” Dáng vẻ kia đã từng khiến hắn thấy thương cảm, nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu đổi lại là cô nương thì có lẽ đã chẳng sa sút tinh thần gặp sao hay vậy như tứ lang, nói chưa chừng bây giờ đã mua thuyền to làm nghề vận tải đường thủy rồi cũng nên.

Vu Tam trở lại với suy nghĩ của mình, nói với Thẩm Thiều Quang: “Hắn rất biết ơn Thẩm thị lang.”

Thẩm Thiều Quang cong khóe môi lên cười một cái, biết ơn hay không cũng có gì quan trọng đâu? Với phụ thân không quan trọng, với nàng thì lại càng không.

Nhưng Thẩm Thiều Quang lại hơi nghi hoặc, tuổi tác Vu Tam không lớn lắm, thế nhưng lại hiểu rõ chuyện này như vậy, chắc hẳn là người rất thân cận bên cạnh vị tứ lang kia, như thế sao lại bị bán chứ? Có biến cố gì khác sao? Nhớ tới chuyện hắn nói là bị đổi lấy một bàn tiệc cá, Thẩm Thiều Quang hơi chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi: “Vị tứ lang này thật sự… hào sảng phóng khoáng như ngươi nói sao?”

Vu Tam biết nàng muốn hỏi cái gì, yên lặng một lát, sau đó đáp: “Hắn không đổi ta lấy tiệc cá.” Mà là… tặng không cho người ta.

Nhìn sắc mặt hắn, Thẩm Thiều Quang không hỏi lại nữa.

Thẩm Thiều Quang thu dọn sách, Vu Tam cũng giúp nàng, đến lúc thu dọn xong, rốt cuộc Vu Tam cũng hỏi: “Bởi vì chuyện Ngô Vương mà ngươi cửa nát nhà tan, ngươi có oán hận bọn hắn không?”

Lâm thiếu doãn cũng từng hỏi một câu tương tự, chỉ là một người hỏi nàng có oán trách phụ thân không, một người lại hỏi có oán trách Ngô Vương không, Thẩm Thiều Quang đều trả lời giống nhau.

Vu Tam lại như thể thở phào một hơi.

Thẩm Thiều Quang vỗ vỗ tay áo hắn, cười nói: “Dù cho ta có oán trách Ngô Vương thì cũng không liên quan gì tới ngươi.”

Vu Tam liếc nàng một cái, ôm rương sách lên: “Đặt chỗ nào?”

“Đặt chỗ bình phong của Lâm thiếu doãn đi.”

Nghe thấy ba chữ “Lâm thiếu doãn”, Vu Tam mấp máy môi muốn hỏi nàng, nhưng rồi cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ ôm cái rương đi.

Lâm Yến từ phủ Kinh Triệu trở về thì nghe người gác cổng nói có một vị tiên sinh họ Sở tới, đã được Chu quản gia mời tới uống trà bên ngoài thư phòng.

Buổi sáng, Lâm Yến đã cho người đưa danh thiếp tới cho vị Tây Liễu tiên sinh này, bởi vì hắn ở trong phủ của Lý tướng, cho nên danh thiếp được đưa tới Lý phủ, muốn mượn cớ thảo luận học vấn để hỏi thăm chuyện Thẩm công và Ngô Vương năm đó, không ngờ rằng hắn lại đích thân tới.

Trong vụ án Thẩm công, thực ra mấu chốt vẫn nằm trên người Ngô Vương, nhưng vụ án Ngô Vương là án tôn thất mưu phản, thật sự không rút được hồ sơ ra. Trước kia Tây Liễu tiên sinh từng là thị lang bộ Hình, hẳn là hiểu rất cặn kẽ vụ án này – sợ thì chỉ sợ năm đó hắn dính líu với Ngô Vương quá sâu, lúc điều tra phải tránh tị hiềm.

Lâm Yến bước nhanh về phía ngoài thư phòng.

“Yến về muộn, đã để Sở tiên sinh phải đợi lâu.” Lâm Yến chắp tay hành lễ.

Thấy Lâm Yến hành lễ quá mức cung kính, Sở Lệ mỉm cười nói: “Hai lần gặp thiếu doãn, thiếu doãn đều khách sáo như vậy, mỗ thật sự không dám nhận.”

Sở Lệ tưởng tượng, nếu như Thẩm Ngũ không gặp chuyện, bây giờ cân nhắc chuyện hôn nhân cho A Tề, cho dù tiểu tử này có cung kính hơn nữa thì mình cũng vẫn sẽ không tránh khỏi bới móc nọ kia, có khi còn phải phái người điều tra tận cùng gốc gác…

Thấy chủ nhân đã trở về, Chu quản gia hành lễ rồi lui ra ngoài, tỳ nữ dâng trà lên xong cũng lặng lẽ lui ra.

Hai người Lâm, Sở ngồi đối diện nhau.

Lâm Yến đi thẳng vào vấn đề: “Yến muốn thỉnh giáo tiên sinh một ít chuyện cũ.”

Sở Lệ mỉm cười: “Mời thiếu doãn nói.”

“Về vụ án theo bọn phản nghịch của Thẩm công từng sống tại tòa nhà này mười mấy năm trước, không biết tiên sinh còn nhớ chăng?” Sắc mặt Lâm Yến rất trịnh trọng.

“Thẩm Ngũ là bạn chí giao của mỗ, sao có thể không nhớ? Chỉ là… tại sao thiếu doãn lại hỏi tới vụ án này? Bởi vì ở tòa nhà cũ này, cho nên sinh lòng tò mò? Mỗ nghe nói năm đó thiếu doãn cũng từng bôn ba tìm cách cứu Thôi công, cho nên sinh lòng đồng tình với Thẩm Ngũ, muốn biết rõ ràng hơn chăng?” Sở Lệ nhìn chằm chằm Lâm Yến.

“Đều không phải, là vì một vị bằng hữu.”

“Bằng hữu? Là nam hay nữ?” Sở Lệ nhướng mày.

Lâm Yến nhìn Sở Lệ, vị Sở tiên sinh này rất tinh mắt, xem ra đã nhận ra A Tề, thậm chí cũng đã biết tình cảm mình dành cho A Tề, Tây Liễu tiên sinh đúng là danh bất hư truyền – hơn nữa hắn bằng lòng tới đây hẳn cũng là vì nàng.

Sắc mặt Lâm Yến ấm áp hơn: “Tiên sinh chờ một chút.”

Lâm Yến ra cửa dặn dò Lưu Thường đi vào thư phòng lấy tráp đựng hồ sơ, chẳng bao lâu sau đã đưa tới. Lâm Yến đặt tráp xuống trước mặt Sở Lệ: “Đây là hồ sơ về vụ án của Thẩm công.”

Sắc mặt Sở Lệ dịu đi một chút, cũng coi như có lòng đấy.

“Chắc hẳn tiên sinh là từ quán rượu Thẩm Ký tới?”

Sở Lệ cũng không vòng vo với hắn nữa: “Làm sao thiếu doãn biết cô nương Thẩm Ký là nữ nhi của Thẩm Nhượng Chi? Chắc không phải là nàng tự nói chứ?”

“Lúc nàng ấy xuất cung, mỗ đang ở cửa An Phúc, có tra xét công nghiệm của nàng ấy.”

Sở Lệ: “…” Ta thật đúng là không nhìn nhầm ngươi! Kiểm tra công nghiệm à…

Lâm Yến cũng hơi ngượng ngùng, nhếch miệng, lại hành lễ: “Cũng mong tiên sinh giúp cho.”

Sở Lệ nhìn vẻ mặt hơi ngượng ngùng lại vô cùng nghiêm túc của Lâm Yến và cả cái vái chào ép mua ép bán vừa rồi, đột nhiên cảm thấy vị thiếu doãn này vẫn khá thú vị, không lạnh nhạt nghiêm túc như vẻ bề ngoài của hắn.

Sở Lệ cúi đầu, cầm hồ sơ lên xem, vẻ ung dung vừa rồi biến mất, trên mặt đầy vẻ bi ai.

“Lúc ấy có người mật cáo Ngô Vương làm phản, tiên đế còn chưa qua ba ty đã phái thẳng cấm quân lục soát phủ Ngô Vương, giam giữ tất cả những người có liên quan tới phủ Ngô Vương. Việc thẩm tra không tiến hành ở bộ Hình và Đại Lý Tự, nhưng bọn ta đều có nguồn tin. Phủ Ngô Vương đúng là có thứ trái luật thật, nhưng mà nói thật, có vương phủ nào mà không có vài thứ trái luật từ trong cung ra? Lúc đó bọn ta đoán, cùng lắm cũng chỉ là trách cứ Ngô Vương, phạt vài gậy rồi thôi, chắc cũng không đến mức đoạt tước, nào ngờ bệ hạ lại muốn giết người?”

“Ta lại vận dụng một ít quan hệ riêng để điều tra, nghe nói là Đại Đức Thanh Diệu Phụ Nguyên chân nhân bên cạnh tiên đế nhìn trời đêm, nhìn ra phản tinh, lại tính toán, ngôi sao phản này ứng lên người Ngô Vương.”

“Lúc đó đa số đại thần trong triều đều khuyên can, còn có người quỳ trước thềm điện can gián trần tình như Thẩm Ngũ, nhưng tiên đế độc đoán…” Lúc đó trong triều rối loạn, hoàng đế sùng Đạo, ăn đan dược, tính tình điên cuồng, dù trong triều có bậc kiên trinh nhưng cũng không thiếu kẻ đục nước béo cò, a dua nịnh hót, thậm chí còn có người mang lòng bất chính, nếu không phải tiên đế vì ăn thuốc mà chết thì bây giờ e là nước đã không ra nước nữa.

Mặc dù Lâm Yến làm quan muộn, lại bắt đầu từ chức quan nhỏ nhưng cũng đã từng trải qua thời tiên đế, cũng biết về cảnh tượng rối loạn khi đó.

“Đoạn sau vụ án Ngô Vương thì mặc dù bộ Hình cũng có tham dự, nhưng vì ta có qua lại với Ngô Vương nên đã bị tạm thời cách chức để tránh tị hiềm từ trước, về chuyện đạo sĩ kia có mưu đồ gì, phía sau có người khác hay không, trong chuyện này có còn ai khác tham dự nữa không, những chuyện sâu xa như thế thì ta không biết được.” Sở Lệ vỗ vỗ lên hồ sơ trong tay: “Ngay cả cái này cũng là lần đầu tiên ta được đọc.”

Mặc dù trong hồ sơ này nếu tìm cũng có thể tìm ra được chút dấu vết, nhưng dù sao cũng chỉ là hồ sơ “án theo bọn phản nghịch”, trong đó lại có nhiều chỗ mơ hồ, chỉ có chút ít thế này, lại vật đổi sao dời, người trong cuộc thì người chết đã chết, người còn sống cũng trôi giạt khắp nơi, mà quan trọng nhất là đương kim hoàng thượng vẫn đang đè ép chuyện này, muốn dựa vào đây để tìm ra bằng chứng gì đó lật lại vụ án thì chỉ sợ là rất khó.

Lâm Yến gật đầu: “Đa tạ Sở tiên sinh đã cho biết về chuyện năm đó.”

“Thiếu doãn là con nhà thế gia, cũng đã mặc áo quan đỏ tươi, nếu không thể lật lại bản án Thẩm Ngũ, thiếu doãn có tính toán gì không?” Sở Lệ nhớ tới mục đích tới đây chuyến này của mình.

“A Tề cũng vẫn là A Tề.”

Sở Lệ bị hắn làm cho nghẹn lời, thành ra bật cười, một lúc sau mới nói: “Thiếu doãn là người có lòng.”

“Chỉ sợ Thẩm cô nương lo ngại quá nhiều.”

Sở Lệ gật đầu, đúng là nàng lo ngại rất nhiều, tính khí cũng bướng bỉnh, ngươi còn phải cọ xát nhiều.

Mấy năm này, Sở Lệ đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, dù có lật lại được bản án thì ba người Thẩm gia cũng không sống lại được, chỉ cần A Tề sống tốt là được rồi. Vị Lâm thiếu doãn này mặc dù tính tình có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng làm việc vẫn đáng tin, con người cũng coi như là chân thành, lúc này Sở Lệ cảm thấy A Tề tiếp tục ở đây mở quán rượu nhỏ cũng không phải là chuyện xấu, ài, đám nhi nữ…

Bên ngoài vang lên tiếng trống chiều, Sở Lệ đứng dậy: “Đa tạ thiếu doãn đã khoản đãi, hôm nay gặp được thiếu doãn, nghe thiếu doãn nói chuyện, trong lòng mỗ đã an tâm hơn không ít.”

Lâm Yến lại vội vàng hành lễ: “Yến đa tạ tiên sinh chỉ bảo.”

Hai người lại hàn huyên đôi lời, Sở Lệ đi ra ngoài, Lâm Yến chần chừ một chút: “Tiên sinh, Yến có một chuyện muốn thỉnh giáo…”

Sở Lệ nghiêng đầu: “Thiếu doãn cứ nói.”

“Mỗ còn chưa biết đại danh của Thẩm cô nương.”

Bước chân Sở Lệ khựng lại, tên đầu gỗ! Loại chuyện thế này không phải là ngươi nên tự đi hỏi A Tề sao? Thật uổng cho một khuôn mặt thông minh tuấn tú!

“Đã quên nói cho thiếu doãn, cô nương nói, nàng phóng túng, thiếu doãn lại nghiêm túc, tính tình không thích hợp.”

Lâm Yến: “… Đa tạ tiên sinh đã cho hay.”

Về việc công nghiệm của nữ tử thời Đường không có đại danh coi như là tự giả sử, tác giả không tìm được tư liệu [tác giả]

Truyện Chữ Hay