Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để chuẩn bị cho việc buôn bán dịp Tết Đoan Ngọ, từ trước đó mấy ngày, Thẩm Thiều Quang và mấy người Vu Tam, A Viên, A Xương đã bắt đầu bận rộn. Xét thấy hai lần trước bán hàng ở Khúc Giang đều bán hết sạch hàng từ sớm, lần này Thẩm Thiều Quang chuẩn bị rất dồi dào, bởi vì lễ tết thế này khó thuê xe nên thậm chí nàng còn tới Tây Thị mua một con la và một chiếc xe, lại thuê thêm hai chiếc xe nữa, thế là cũng đủ rồi.
Con la này là do Thẩm Thiều Quang yêu cầu, Vu Tam đi chọn, Thẩm Thiều Quang thực sự không am hiểu chuyện chọn gia súc.
“Mua một con la, phải chọn con cao lớn khỏe mạnh mà còn nhỏ tuổi ấy.” Thẩm Thiều Quang dặn dò như vậy.
“Tại sao không mua lừa?” A Viên sống chốn phố chợ, thường thấy lừa hơn.
“Sức yếu.” Nếu như Thẩm Thiều Quang chỉ là một kẻ đọc sách nghèo túng hoặc là một viên quan nhỏ, mua để cưỡi một mình thì cũng sẽ mua lừa. Lừa đi đường lắc hết đầu lắc hết đuôi, đi không nhanh, tính khí lại khó trị, cứ như thể trời sinh đã mang theo chút vẻ “ngông nghênh”, “Lưng lừa sầu thơ say giấc”, “Sơn khách bước dài bắt gặp lừa trắng, tay áo cất quyển Dĩnh Dương thư”, “Mưa phùn cưỡi lừa qua kiếm môn”, cái nào cũng đầy ý thơ.
Lần lượt trích từ thơ của Tào Bá Khải, Vương Kiến, Lục Du. [tác giả]
“Vậy tại sao không mua ngựa?” A Xương quen đi theo phía sau A Viên, hỏi tiếp.
“Quá đắt.” Ngựa chạy nhanh, đắt, ăn uống cũng cầu kỳ, không thể qua loa đại khái, là hàng dành riêng cho các quan to và quý nhân. Bây giờ thu nhập của Thẩm Thiều Quang rất cao, không đến nỗi không nuôi nổi ngựa, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
A Viên và Thẩm Thiều Quang cùng chung ý tưởng: “Đó là để các quý nhân cưỡi, ngựa của Lâm thiếu doãn trông rất tốt.”
Suy nghĩ trong đầu Thẩm Thiều Quang phất cao, nếu như Lâm thiếu doãn đội mũ xanh cưỡi lừa qua cầu… Hoặc là, Lâm thiếu doãn mặc quần áo ngắn đánh một chiếc xe la, thật thà chất phác hỏi người đi đường: “Khách nhân muốn đi đâu?”
Nghĩ tới vẻ mặt phàm trần đó xuất hiện trên khuôn mặt thanh nhã quý phái kia, Thẩm Thiều Quang phì cười.
Vu Tam liếc nàng một cái.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cứ mua con la đi.”
Vu Tam chưa từng chọn la bao giờ, nhưng lại không hề xa lạ gì với ngựa, đi Tây Thị một buổi, dắt về một con la khỏe mạnh, kéo theo một chiếc xe nửa mới nửa cũ. Con la kia rất cao, hơi mập một chút, trông cũng khá đẹp, mới chỉ bốn tuổi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì còn có thể dùng được rất nhiều năm.
Thẩm Thiều Quang rất thỏa mãn, khen công chúa Vu Tam một hồi lâu, Vu Tam đi thẳng vào phòng bếp rửa tay nấu ăn.
A Xương có thể đánh xe, có cái xe la này rồi, Thẩm Thiều Quang càng ngày càng chăm đi Tây Thị, mua mấy thứ như gạo, mì, đậu, quả khô, đường gì đó, đồ ở Tây Thị bán rẻ hơn ở trong phường mà chất lượng cũng tốt hơn.
Không chỉ có từng đó mà còn mua cả một giỏ tơ tằm. Để làm gì? Để làm dây trường mệnh.
Mãi tớ thế kỷ hai mươi mốt nơi Thẩm Thiều Quang từng sống thì cái thứ đồ chơi này vẫn còn lưu hành, hợp với lá ngải, bánh ú, thuyền rồng tạo thành bộ tứ không thể thiếu ngày Tết Đoan Ngọ. Thời này dây trường mệnh được đan từ sợi tơ năm màu xanh, đỏ, trắng, đen, vàng, đeo ở cổ tay hoặc trên màn trướng hoặc treo ngoài cửa, nghe nói là có thể trừ tà cầu phúc, đề phòng ác quỷ, tránh được tai ương. Chính vì ý nghĩa mang tính huyền diệu này mà được gọi là dây trường mệnh, cũng có tên khác là dây tục mệnh, dây trường thọ hay dây thừng đỏ.
Trong cung rất chú trọng mấy thứ thế này, có rất nhiều cách đan khác nhau, trên dây thường xâu thêm hạt vàng hoặc hạt ngọc, trông vô cùng tinh xảo.
Thẩm Thiều Quang ở chốn cung đình nhiều năm, mặc dù tay nghề may vá không tốt nhưng mấy cái đan tết thế này thì vẫn ổn, dù sao cũng rất đơn giản.
Thấy Thẩm Thiều Quang mua nhiều sợi tơ như vậy, lại tết thành dây trường mệnh với bảy, tám kiểu dáng khác nhau, dây nào dây nấy đều tăm tắp lại vô cùng đẹp mắt, A Viên nhìn phát mê: “Cô nương thật là lợi hại!”
Ha ha, trước mặt một fan hâm mộ điên cuồng như A Viên, Thẩm Thiều Quang cười đắc ý.
“Từ trước tới giờ chưa từng thấy nhiều kiểu tết thế này.”
Thẩm Thiều Quang “núi không có hổ, khỉ xưng làm vương”, càng cười đắc ý hơn.
“Nhưng mà chúng ta cần gì dùng nhiều như vậy?”
“Cứ mua đủ năm mươi văn thì sẽ tặng một cái!” Tay Thẩm Thiều Quang vẫn thoăn thoắt, hất cằm chỉ vào dây phức tạp nhất: “Loại này thì dành riêng cho khách mua hộp to.” Hộp bánh hoa loại to đắt tiền nhất có giá một quan tiền.
Một quan, một điếu, một lạng bạc đều ngang với một ngàn văn tiền. Mười lạng bạc tương đương một lạng vàng.
A Viên lấy dây trường mệnh chuẩn bị riêng cho khách VIP kia lên cẩn thận vuốt ve múi đan trên đó, lật qua lật lại ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Đáng giá! Nếu ta mà có tiền ta cũng sẵn sàng mua một hộp để lấy dây trường mệnh này – huống hồ bánh của chúng ta cũng rất ngon.”
A Xương liếc mắt nhìn, cũng gật đầu phụ họa.
Vu Tam cười khẩy, ta biết ngay là cô nương chẳng rảnh mà đi nghịch cái thứ tao nhã này, chắc chắn phải có cái gì đó cổ quái, quả nhiên…
Lần này sạp hàng Đoan Ngọ của Thẩm Ký đúng là rất hoành tráng:
Chỉ riêng bánh đã có gần hai mươi loại, ngoài món ngải ổ ổ, bánh đậu vàng, đậu đỏ, bánh hoa tuyết truyền thống ra thì Thẩm Thiều Quang còn mới cho ra thêm các loại bánh hoa quả tươi có điểm xuyết thêm các loại anh đào, dâu tươi; bánh ú cũng có bảy tám loại nhân bánh mặn ngọt khác nhau; bây giờ có tiền vốn, chịu đầu tư, đồ uống ngoài nước ô mai và trà lài như trước kia thì còn có thêm sữa anh đào, mật tử đằng, tất cả đều được ướp lạnh.
Chỉ riêng băng đá, Thẩm Thiều Quang đã mua hẳn hai thùng to, cái nào cũng được quấn kín bằng chăn bông.
Tấm biển “bánh hoa thám hoa lang” cũng phải mang theo để nhắc nhở cho du khách.
Nhưng mà du khách vốn không cần tấm biển này nhắc, dù sao bây giờ cũng mới cách Tết Thượng Tị chưa lâu, mà chuyện thám hoa lang đi thám hoa lại mua mấy hộp bánh hoa như thế cũng hiếm gặp, cho nên vừa nhìn thấy sạp bánh hoa ở chỗ cũ là nhớ ra ngay.
“Đây không phải sạp bánh hoa mà thám hoa lang mua bánh hôm Tết Thượng Tị sao?”
“Qua Tết Thượng Tị rồi tiểu tử nhà ta chỉ nhớ mỗi chuyện lại tới Khúc Giang ăn bánh nữa…”
Thậm chí còn có người cố ý tìm tới, một vị khách khoe khoang với bằng hữu của mình: “Này! Ta với ngươi đi chứ? Cạnh Khúc Giang có sạp bánh hoa cực kỳ ngon, bình thường không có, chỉ tới ngày lễ tết mới có. Vừa tinh xảo mà mùi vị lại thuần, bánh ở xưởng bánh Đông Thị Tây Thị cũng không được như vậy. Tết Thượng Tị năm nay, thám hoa lang còn cố ý dừng chân mua bánh của bọn họ nữa.”
Còn có vị khách lần trước ăn xong bánh hoa cố ý tìm tới phường Sùng Hiền ăn “thịt mã não”, “viên phỉ thúy” rồi thành khách quen, nghe được lời của người khác thì dường như cũng tự hào lây: “Các ngươi không biết đâu, đĩa xuân của Thẩm Ký mới thật là ngon miệng, thịt mã não, cá sốt giấm đường, ngó sen xào cũng rất ngon, các quán rượu lớn ở Đông Thị Tây Thị đều không sánh bằng.”
Thẩm Thiều Quang thì phải khiêm tốn: “Đây là nhờ khách nhân thiên vị cho quán nhỏ của bọn ta thôi, quán bọn ta sao dám so với xưởng bánh nổi tiếng và quán rượu lớn ở Đông Thị Tây Thị chứ? Quán bọn ta nhỏ, người lại ít, tất cả đều do nhà mình tự tay lo liệu, hơn ở chỗ mùi vị thân thuộc mà thôi.”
Khách đều gật đầu, xem đi, cô nương mới hiền hậu làm sao, đâu có miệng lưỡi trơn tru ăn nói gian xảo như đám thương nhân…
A Viên, A Xương: Cô nương nhà ta thật là khiêm tốn!
Vu Tam: “…”
Thẩm Thiều Quang tạo quan hệ xong xuôi thì tặng lễ vật: “Tặng khách nhân sợi dây trường mệnh, chúc khách nhân phúc thọ dài lâu.”
Bánh hoa là mặt hàng khá đắt, mua một món bất kỳ cũng đã đủ năm mươi văn rồi, cho nên gần như ai cũng được nhận dây trường mệnh, thỉnh thoảng có người chỉ mua một hai cái bánh cho hài tử thì Thẩm Thiều Quang cũng tặng một dây. Ăn tết, vui là chính mà.
Tay nghề của Thẩm Thiều Quang thì chỉ thuộc dạng thường thường, nhưng hơn ở chỗ đồ trong cung nhiều kiểu dáng mới lạ, đưa ra ngoài cũng đủ sức hấp dẫn người ta.
Có người tinh mắt hỏi ngay: “Thoạt nhìn giống như “nội gia dạng” nhỉ?”
Nội gia dạng là cách gọi uyển chuyển chỉ đồ trong cung.
Thẩm Thiều Quang tránh không đáp, chỉ cười nói: “Khách nhân không chê là tốt rồi.”
Lang quân thời này cũng khá thời thượng, ngoài việc ăn mặc lòe loẹt ra thì còn không bài xích thứ trang sức thế này, có người tự đeo lên ngay hoặc là nhờ người khác đeo lên giúp, cũng có người nhờ A Xương giúp một tay, A Viên và Thẩm Thiều Quang thì đeo lên giúp nữ khách và hài tử, Vu Tam thì tập trung làm bánh.
Bởi vì có khách quen ủng hộ, cũng bởi vì có điểm xuyết thêm hoa quả tươi cho nên bánh trông đẹp hơn, việc làm ăn còn tốt hơn trước kia, bây giờ đến cả thay phiên nhau đi ra ngoài dạo một lát cũng không được nữa.
Thẩm Thiều Quang bớt chút thời gian rót nước ô mai ướp lạnh cho cả bốn người, nhìn số nguyên liệu nấu ăn đã vơi đi không ít, nghĩ tới những người khách hàng quen kia, ha ha, người dân Đại Đường chúng ta thật đúng là đáng yêu.
Đương nhiên cũng có người không đáng yêu.
Một nam tử chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi mặc áo gấm, dáng dấp không tệ, chỉ là vẻ mặt và giọng điệu có hơi lỗ mãng: “Cô nương làm bánh hoa ngon lắm!”
“Khách nhân quá khen, khách nhân muốn mua loại nào?” Thẩm Thiều Quang mỉm cười hỏi.
“Cô nương thử đề cử vài loại xem.”
“Thế khách nhân mua mấy loại mà lúc trước thám hoa lang chọn xem?” Thẩm Thiều Quang gộp tất cả các loại bánh mà hôm đó thám hoa lang mua làm thành một hộp “cẩm tú tiền trình”, đề cử cho các lang quân trẻ tuổi, là mặt hàng bán chạy nhất trong số các hộp quà loại giá cả trung bình.
Nam tử trẻ tuổi kia hơi nhíu mày, cười tùy ý: “Cũng được.” Sau đó lại quấn lấy Thẩm Thiều Quang hỏi chuyện khác, nào là bánh này tên gì, bánh kia tên gì, làm như thế nào, có chỗ nào đặc biệt, lại nói: “Ta thấy thám hoa lang kia khen không đúng, đáng lẽ phải là “người còn đẹp hơn hoa” mới đúng.” Vừa nói vừa nở nụ cười phong lưu với Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang là người đã qua hai kiếp, đã từng trải nghiệm yêu râu xanh trên tàu điện ngầm, cho nên quấy rầy với trình độ thế này cũng chả đáng là gì, nhưng sợ hắn càng lúc càng táo tợn hơn, lập tức cười nói: “Nghe lang quân nói vậy có vẻ như muốn so tài với thám hoa lang năm nay nhỉ…”
Nam tử trẻ tuổi kia hơi xấu hổ, nhưng chẳng mấy chốc đã lại như cũ: “Không giấu gì cô nương, mỗ đây làm quan không cần qua khoa cử, có tài hay không thì chưa từng thử thật…”
“Nếu không ngại lang quân thử làm một bài thơ tả cảnh hôm nay xem?” Giáo viên ngữ văn Thẩm Thiều Quang tán đồng, sử dụng phương pháp “xuất lữ ắt làm văn”.
Thời đại này đúng thật là thời kỳ thơ ca thịnh hành, ăn uống ngủ nghỉ sinh lão bệnh tử không có cái gì mà không thể đưa vào thơ, động một tí lại làm một bài thơ là thói quen của người đọc sách, người khác cũng rất quen thuộc với thói quen này của người đọc sách, nghe nói có người làm thơ thì cũng đứng lại chờ nghe thử. Có khách nghe được đầu đuôi sự việc, nhìn ra được cô nương chủ sạp có ý chèn ép, đột nhiên nổi lòng căm phẫn, mở đầu lên tiếng thúc giục.
Nam tử trẻ tuổi quần là áo lượt kia vốn không thông thơ ca sách vở, nếu như không cuống thì có lẽ cũng có thể làm ra vài ba câu, nhưng bây giờ trước mặt là bao nhiêu người đang nhìn vào, đặc biệt là bị cô nương kia nhìn như cười như không, làm sao có thể rặn ra được câu nào nữa?
Nhưng nam tử trẻ tuổi kia cũng không phải dạng ngu xuẩn, nhìn ra được ý tứ của Thẩm Thiều Quang, lập tức thẹn quá hóa giận: “Chẳng qua chỉ là một kẻ bán bánh mà cũng đòi mỗ làm thơ?”
Lại đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng nói: “Ai muốn làm thơ thế? Đọc ra nghe thử một chút xem.”
Không phải Lâm thiếu doãn thì còn ai vào đây?
Thấy là một vị quan lớn áo đỏ, cái dáng vẻ kiêu căng của nam tử trẻ tuổi kia giảm đi không ít, hắn chắp tay hành lễ: “Bái kiến quý nhân.”
Lâm Yến liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt thản nhiên: “Lang quân thử đọc đại tác ra, mỗ cũng học hỏi một chút.”
Thế này thì có làm thế nào cũng không đọc ra nổi, nam tử trẻ tuổi kia lúng ta lúng túng: “Mỗ, mỗ không am hiểu thi phú.”
Bên cạnh có người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện: “Vị lang quân này không cần qua thi cử đã được làm quan, chắc hẳn là hưởng tập ấm.”
Lệ tập ấm chỉ việc con quan được phong chức quan mà không cần thi cử.
Lâm Yến gật đầu: “Nếu vậy thì chuyện không am hiểu thi phú cũng dễ hiểu.”
Nam tử trẻ tuổi kia vừa mới thở phào một hơi thì lại nghe nói: “Nếu đã là con cháu nhà công khanh thì chắc hẳn là cũng hiểu tác phong nề nếp và chính sự nha môn… Năm nay mưa nhiều, nếu không ngại thì thử bàn vài câu về nạn ngập úng xem?”
Nam tử trẻ tuổi: “…”
Tất cả mọi người đều nhịn cười.
Lâm Yến nhìn mấy người vây xem: “Chư vị tản đi.”
Mọi người đều vội vàng chắp tay hành lễ thối lui.
Chờ mọi người tản đi rồi, Lâm Yến nhếch miệng hỏi: “Lệnh tôn là vị nào?”
“Gia phụ là trưởng sử An Đông đô hộ phủ.”
Trưởng sử An Đông đô hộ phủ Đậu Tề là một người khá chính trực, không ngờ là lại dạy ra một đứa con trai như vậy. Lâm Yến nghiêm mặt: “Đừng có gây sự cho lệnh tôn.”
“Tạ ơn quý nhân giáo huấn.” Nam tử trẻ tuổi lén liếc mắt nhìn Lâm Yến: “Không biết quý nhân là?”
“Kinh Triệu thiếu doãn Lâm Yến.”
Trưởng sử đô hộ phủ đứng hàng từ tứ phẩm trở lên, thiếu doãn Kinh Triệu hàng từ tứ phẩm trở xuống, nhưng theo lệ cũ, quan trong kinh thành cao hơn quan cùng cấp ở ngoài kinh một bậc, vì vậy viên quan áo đỏ nhìn qua có vẻ như cùng tuổi với mình này thực ra là cùng cấp bậc với phụ thân, lại là quan phủ Kinh Triệu, chắc hẳn là được lòng vua. Lần này theo phụ thân vào kinh dâng lễ mừng Đoan Ngọ, trên đường phụ thân đã dặn dò không ít, nam tử trẻ tuổi này cũng không phải kẻ lỗ mãng liều lĩnh, vội vàng ngượng ngùng hành lễ, thấy vị thiếu doãn này không có gì dặn dò thì mới cáo lui.
Lâm Yến liếc hắn một cái, cũng coi như còn biết sợ.
Thẩm Thiều Quang thấy Lâm Yến giải vây cho mình thì cười híp mắt nói tạ ơn hắn. Lâm Yến nói rất khẽ: “Là nữ tử thì vẫn nên cẩn thận một chút.”
Thẩm Thiều Quang biết hắn có ý tốt, nhưng ra ngoài buôn bán thì còn cẩn thận thế nào được?
Lâm Yến liếc nhìn nàng một cái, nhếch miệng: “Mà thôi, trong kinh thành cũng chẳng có mấy kẻ không biết nặng nhẹ như thế này, thường ngày ngươi cũng chỉ ở trong phường, cũng không có gì đáng ngại.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Mới vừa mừng được một chút lại mất cả vui.
Thẩm Thiều Quang không để bụng, cười hỏi: “Hôm nay Lâm lang quân ăn món gì?”
Còn tưởng là hắn sẽ nói nàng tùy tiện chọn, lại nghe hắn nói: “Nước ô mai đi.”
Thẩm Thiều Quang liền rót cho hắn một cốc nước ô mai ướp lạnh.
Trong lúc nàng rót nước ô mai thì Lâm Yến nhìn thấy dây trường mệnh bên trong hộp quà: “Ngoài bán đồ ăn ra thì còn bán cả dây trường mệnh?”
A Viên ở cạnh đó nói cho hắn biết: “Mua hộp bánh hoa kia thì sẽ tặng một cái.”
Lâm Yến gật đầu: “Ta ở bên ngoài không tiện, đợi về rồi phiền quý quán đưa tới tệ xá mấy hộp.” Sau đó ngước mắt mỉm cười nhìn Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang: “…”
Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ đặt vào khay một dây trường mệnh, nói qua loa: “Lang quân uống nước ô mai cũng tặng.”
Lâm Yến liếm môi dưới, nhìn Thẩm Thiều Quang, khóe mắt có ý cười, một lúc lâu sau mới nhận lấy: “Đa tạ.”
Thẩm Thiều Quang có cảm giác như bị chọc ghẹo, chắc không phải vừa rồi hắn muốn để ta đeo lên cho hắn đấy chứ?