Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Yến lên triều, nhân lúc trời vẫn còn mát mẻ, Giang thái phu nhân bảo mấy người vú già đỡ ra vườn hoa đi dạo. Tối hôm qua trời mới đổ mưa, trong vườn đủ sắc xanh đỏ, vô cùng tươi mát.
Giang thái phu nhân chỉ vào cây mẫu đơn điêu tàn dưới hành lang, cười nói: “Thật là đáng tiếc, trong nhà không có nữ nhân chăm sóc cho nó, cũng không có ai thưởng thức nó, nếu như tặng cho Thẩm cô nương thì ít nhất còn có thể chưng hoa lộ để ăn.”
Mấy người vú già và tỳ nữ bên cạnh đều bật cười: “Ngài lại đi nói mấy lời thế này.”
Thái phu nhân đột nhiên dừng chân lại: “Các ngươi tới phòng kho tìm bộ đồ chưng hoa lộ của ta trước kia, nhớ là còn cả một bộ đồ ép trái cây, rồi còn cái ấm bạc nho nhỏ, cả mấy cái bát ngọc chén ngọc nữa, đều là mấy thứ để các cô nương chơi, dùng hộp quà gói lại, mang tặng cho Thẩm cô nương đi.” Thái phu nhân thở dài: “Nếu không chỉ bày đó thì cũng uổng.”
Liếc mắt nhìn sắc mặt thái phu nhân, A Tố khom người đáp vâng, dẫn một người ma ma khác đi làm.
Trên ghế đá dài trong đình đã có tỳ nữ bày sẵn chăn chiếu, Giang thái phu nhân vịn tay tỳ nữ bước lên bậc, ngồi xuống ghế. Mấy người tỳ nữ lấy ấm chén từ trong giỏ xách mang theo ra, rót một bát bơ sữa dâng lên.
Người tỳ nữ còn trẻ, tính tình hoạt bát, thấy sắc mặt thái phu nhân có vẻ hơi cảm khái thì cười nói: “Ngài lại đang buồn vì sau này không có hoa lộ ngon để ăn sao? Ngài ấy à, đâu cần lo chứ, a lang cưới nương tử rồi ắt sẽ hiếu kính ngài những thứ này thôi.”
Giang thái phu nhân khẽ thở dài: “Có những thứ này hay không thì không lo, chỉ cần phu thê bọn chúng hòa hợp là ta đã mãn nguyện rồi.”
Mấy người tỳ nữ cười nói: “A lang tốt như vậy, cưới nương tử tất nhiên cũng sẽ tốt thôi, hai người cùng tốt thì sao có thể không tốt được? Thái phu nhân đã lo quá rồi.”
Giang thái phu nhân uống một ngụm bơ sữa, nhìn khu vườn xanh biếc, có đôi khi người này tốt người kia cũng tốt nhưng nhóm chung một chỗ lại không tốt, thành phu thê bất hòa…
Đồ là do vú già bên cạnh thái phu nhân đưa tới, tính chân thực không thể nào nghi ngờ, nhìn mấy món đồ tinh xảo đựng đầy hai hộp này, Thẩm Thiều Quang thấy choáng váng, đây mới là bút tích của thái phu nhân tha thiết với nghệ thuật ẩm thực, còn bức bình phong trước đó…
Không thể nào nhận hai phần lễ được, Thẩm Thiều Quang cười nói: “Quý phủ đã tặng lễ cảm ơn rồi, ta không tiện thu hậu lễ nữa, cũng xin nương tử về bẩm lại với thái phu nhân.”
Vú già A Tố cười nói: “Đó là của trong phủ tặng, còn đây là do thái phu nhân đặc biệt tặng cho cô nương. Thái phu nhân nói, bao nhiêu năm rồi chưa được uống hoa lộ có mùi vị ngọt ngào như vậy. Thái phu nhân còn nói là chờ tới mùa thu thì ắt còn phải phiền cô nương làm hoa quế lộ, mong cô nương chớ khước từ.”
Ái chà, thì ra trong quý phủ ngoại trừ nam chủ nhân ra thì những người khác đều rất biết cách nói chuyện, mà vị nam chủ nhân kia thì… Thẩm Thiều Quang không thể nào nói rằng phần lễ kia cũng là do “thái phu nhân” tặng, cũng không phải là vàng bạc tiền tài thông thường, cho nên chỉ có thể cười gượng một tiếng, nhận món lễ vật chứa đựng đầy tính tinh xảo và lịch sử này.
Trích tản văn của Chu Tác Nhân [tác giả]. Chu Tác Nhân là một nhà văn, dịch giả, nhà lý luận văn học, một trong những đại diện của phong trào văn hóa mới. Là em trai Lỗ Tấn, anh trai Chu Kiện Nhân.
Tiễn người Lâm phủ đi rồi, Thẩm Thiều Quang đi vào lật xem lễ vật do thái phu nhân tặng, có món bằng đồng, có món bằng gốm, có bạc, có ngọc, món nào cũng rất tinh xảo, nếu là thời hiện đại thì đều có thể đặt trong giá trưng bày, từ những thứ này có thể nhìn ra được khoảng thời gian thanh nhàn tao nhã chốn khuê phòng của một thiếu nữ nhà danh gia vọng tộc. Trong cung cái gì cũng tinh xảo, nhưng mà cái gì cũng phải lộng lẫy tráng lệ, không thanh nhã như trong nhà thế gia đại tộc thế này.
Mà nghĩ tới bức bình phong cũng rất thanh nhã kia, bây giờ ngay cả Thẩm Thiều Quang cũng không tự thuyết phục nổi bản thân mình nữa, Lâm thiếu doãn à, ngươi thật sự bị sét đánh rồi đấy sao?
Nghĩ tới nụ cười như gió xuân phất qua của Lâm thiếu doãn, mặt mày cong cong, đôi môi xinh đẹp, còn cả cái ôm cũng có cảm giác không tệ kia nữa, Thẩm Thiều Quang cười một cái, thở dài một hơi, tốt thì tốt thật, tiếc là không tiếp nhận nổi…
Vu Tam đi ra, thấy cô nương nhìn đống đồ Lâm gia vừa đưa tới vừa cười lại vừa thở dài như có chút phiền muộn thì bĩu môi, ài, các cô nương thật là, ngay cả một cô nương mạnh mẽ như cô nương nhà mình mà cũng không thoát nổi ải tình. Vị Lâm thiếu doãn kia chẳng qua cũng chỉ là tướng mạo khá dễ coi, xuất thân khá tốt, chức quan khá cao mà thôi…
Vu Tam lắc đầu, đi ra vườn ở hậu viện nhổ hành.
Thẩm Thiều Quang bảo A Viên giúp nàng mang mấy thứ này bỏ vào phòng kho, để sau xem xem nên trả lại cho Lâm thiếu doãn hay là thế nào, để trong bếp thì nàng không dám dùng tới thật. Cả một tác phẩm nghệ thuật như vậy lỡ đụng chạm hỏng thì đời sau đám người làm công tác tu sửa di vật văn hóa lại đòi xuyên không tới đánh người, mấy thứ thô một chút vẫn dễ dùng hằng ngày hơn.
Thẩm Thiều Quang không rối rắm với chuyện Lâm gia nữa, mang tạp dề đi vào bếp, nhìn cá tôm nghêu sò trong thùng, hôm nay sẽ khai đao với các ngươi.
Những hôm khác thì chủ yếu chỉ đưa cá to tới, hôm nay hàng cá lại đưa tới rất nhiều nghêu sò và tôm tép nhỏ, trong đó còn lẫn mấy con cá chạch, bảo là đổi sang thả lưới chỗ khác.
Cá chạch và nghêu sò thì phải ngâm cho sạch bùn, buổi trưa làm tôm ăn trước. Tôm vừa tươi vừa nhỏ thì chẳng cách chế biến nào qua được món chiên.
Tôm cắt hết đầu hết râu rồi rửa sạch, trong nồi cho nhiều dầu một chút, đun lên, đảo hoa tiêu hành gừng tạo mùi trước rồi cho tôm vào xào lửa lớn. Sau khi tôm chuyển sang màu đỏ thì thêm muối, đường, nước tương và gia vị, gần xong thì rắc vào một ít lá hẹ thái nhỏ, trộn đều vài vòng là có thể cho ra đĩa.
Chà, vừa tươi vừa thơm!
Khách tới sớm ngửi được mùi còn được chia cho một đĩa, phần còn lại thì đều vào miệng bà chủ, đầu bếp và chân chạy vặt của quán Thẩm Ký, trong số đó thì Thẩm Thiều Quang là ăn nhiều nhất.
A Viên cũng nhường cho nàng: “Hiếm khi thấy có thứ cô nương thích ăn như vậy.”
Ăn cùng với bánh cuộn thịt băm, đậu phụ rán, thịt kho cà tím, dưa chuột trộn tương vừng và cả một bát cháo thơm lừng, Thẩm Thiều Quang no căng.
Tại sao thứ khiến người ta ăn no căng lại luôn là những món ăn rất bình thường? Thẩm Thiều Quang cảm thấy đây đúng là câu đố khó giải đáp nhất đối với tất cả các đầu bếp.
Ăn uống no nê rồi vùi đầu sau quầy tính toán sổ sách, khuôn mặt tuấn tú của Lâm thiếu doãn không còn quấy nhiễu Thẩm Thiều Quang được nữa. Có thể thấy rằng đúng là chẳng có gì mà một bữa mỹ thực không giải quyết được…
Buổi trưa ăn một bữa, buổi tối cho khách ăn, số tôm cá này đã hết sạch, cho nên lúc Lâm Yến tới quán thì chỉ còn lại mấy con cá chạch.
Chạng vạng trở về nhà thì quản gia báo ngay cho hắn biết là thái phu nhân tặng chút đồ chơi chốn khuê phòng của các cô nương cho cô nương Thẩm Ký làm lễ vật tạ ơn.
Bởi vì thái phu nhân không quá minh mẫn nên lễ vật từ Lâm phủ tặng ra ngoài đều là do quản gia quyết định, báo lên với chủ nhân, báo với phòng thu chi rồi mới tặng đi, mà lễ vật đưa tới Thẩm Ký lần trước là đồ riêng của Lâm Yến, không qua tay quản gia cũng không qua phòng thu chi, đưa lệnh bài chủ nhân ra rồi đưa ra ngoài luôn; đồ của thái phu nhân tặng cũng là đồ riêng, lúc đi qua cổng, người canh cổng kiểm tra, báo lại với quản gia.
Lâm Yến dừng chân lại, nhếch miệng lên: “Ta biết rồi.”
Buổi chiều lúc ăn cơm, Lâm Yến hỏi bà nội: “Nghe nói hôm nay ngài tặng cho cô nương Thẩm Ký một ít đồ?”
Giang thái phu nhân cười nói: “Thẩm cô nương là nữ nhi nhà danh gia vọng tộc lại đi làm mật hoa với hoa lộ cho chúng ta, không thể như nói chuyện làm ăn bình thường được, tặng tiền không thích hợp, ta bèn tặng chút đồ gia dụng chốn khuê phòng. Đáng lẽ những lễ này là do nội quyến trong nhà tặng đi, ngươi không có nương tử, ta cũng chỉ đành phải giúp ngươi phân ưu.”
Phân ưu… Lâm Yến mỉm cười đáp: “Vâng, đã khiến a bà phải bận lòng.”
Bởi vì cái “ưu” mà bà nội đã “phân” giúp này, từ sau khi làm quan được hai năm tới giờ, Lâm Yến hiếm khi ngập ngừng như vậy, trong lòng cũng bối rối.
Uống xong hai chén trà, tĩnh tâm lại phê hết số công văn cần phê, Lâm Yến chậm rãi bước ra khỏi phủ.
Thẩm Ký mở cửa, từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng yểu điệu xinh đẹp dưới ánh đèn lờ mờ bên trong cửa.
Trái tim vốn đang ngập ngừng của Lâm Yến chợt trở nên bình lặng, mỉm cười một cái, như thế cũng tốt.
Thẩm Thiều Quang ngước mắt lên, cười chào hỏi: “Lâm lang quân.”
Lâm Yến mỉm cười gật đầu: “Thẩm cô nương.”
Lâm Yến ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ như thường lệ, Thẩm Thiều Quang bưng nước ô mai lên, cười hỏi: “Hôm nay lang quân muốn gọi món gì?”
“Cô nương cứ tự quyết định là được.”
“Có cần một bát rượu không? Rượu mới mở vò, hương rất thuần.” Uống chút rượu rồi có rượu đỡ cho một phần, nói cho rõ những lời nên nói cũng tốt, Thẩm Thiều Quang nghĩ vậy.
Lâm Yến liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, mỉm cười nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, để hôm khác đi.”
“…” Thẩm Thiều Quang mỉm cười: “Lang quân chờ một chút.”
Vu Tam chưa từng làm món cá chạch, Thẩm Thiều Quang tự tay xử lý.
Cá chạch nhiều xương tăm cũng nhiều thịt, thời tiết thế này thích hợp nhất là chiên lên, thêm vào chút rượu, thơm khỏi phải nói.
Cá chạch làm sạch bụng rồi rửa sạch cho vào chảo dầu chậm rãi xào, không thể sốt ruột được, phải chiên sao cho cả trong lẫn ngoài đều mềm rồi gắp ra. Một cái nồi khác thì cho dầu vào đảo với hành gừng tỏi cho thơm, cho thêm lá tía tô là người bạn đồng hành tuyệt vời của cá chạch, sau đó mới bỏ cá chạch đã chiên qua lúc nãy vào, thêm muối, hành lá cắt khúc, một thìa nước tương, đảo vào cái, thế là xong.
Cách làm tổng hợp từ trên mạng. [tác giả]
Bên này cá chạch vừa xong thì bên kia mấy món trứng gà dưa chuột, ức gà xào cà, thịt dê nấu thì là do Vu Tam làm cũng hoàn tất, đặt hết lên khay cùng một bát bánh bột, để A Viên bưng ra.
Thẩm Thiều Quang rửa tay, đi tới ngồi quỳ ở đối diện Lâm Yến.
Lâm Yến mỉm cười: “Vất vả rồi.”
“Lâm lang quân có biết đây là cái gì chăng?”
“Cá?” Lâm Yến nhướng mày.
Thẩm Thiều Quang phì cười: “Đây là cá chạch bắt ở vũng bùn bên bờ ruộng, thân đen thui, râu rất dài, tính rất bướng, có mùi bùn đất, không làm được thành kim tê ngọc quái mà lang quân ăn hằng ngày.”
Lâm Yến mỉm cười gắp một miếng, cắn “răng rắc” trong miệng, chậm rãi nhai.
Thẩm Thiều Quang: “…”
“Rất thơm.” Lâm Yến cười nói với Thẩm Thiều Quang.
Cả một bài diễn thuyết cá chạch chốn thôn quê không so được với bàn tiệc quý tộc của Thẩm Thiều Quang bị tiếng cắn “răng rắc” và cả câu “rất thơm” của hắn làm cho nghẹn trong cổ họng.
Thẩm Thiều Quang là người hào sảng, cười cười, nhịn thì cứ nhịn đi, nàng chờ hắn nói.
Mà dưới ánh nhìn xoi mói của Thẩm Thiều Quang, vị Lâm thiếu doãn này chậm rãi ăn bốn năm con cá chạch, non nửa đĩa trứng gà dưa chuột, lại ăn chút cà và thịt dê, cũng uống cạn bát bánh bột nho nhỏ, dùng khăn lau miệng, A Viên bưng trà lên lại uống nửa chén trà, vẫn không nói gì.
Rốt cuộc Thẩm Thiều Quang cũng phát hiện ra điểm khác biệt giữa quan lớn áo đỏ của phủ Kinh Triệu với thuộc hạ, nếu đổi lại là Liễu lục sự thì chắc chắn không thể nào thong dong bình tĩnh được như vậy, chỉ sợ là mặt mày đã đỏ lựng, lắp ba lắp bắp nói ra lâu rồi.
Lâm Yến uống hết trà, nhìn Thẩm Thiều Quang: “Mỗ có chuyện muốn hỏi cô nương…”
Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, Thẩm Thiều Quang bày nụ cười ra: “Mời lang quân nói.”
“Thẩm biệt giá Phần Châu là dòng chính Thẩm thị ở Lạc Hạ, vừa hết nhiệm kỳ, mấy ngày nay trở lại kinh thành báo cáo công tác. Ta từng nói chuyện với Thẩm biệt giá, là một người phúc hậu, không biết cô nương… có muốn gặp một lần không?”
Biệt giá, tên gọi đầy đủ là “biệt giá tòng sự sử” hay “biệt giá tòng sự” là một chức quan cấp châu phủ thời cổ đại.
Thẩm Thiều Quang ngẩn ra, nghĩ một lúc rồi đáp: “Vẫn nên thôi, không gặp thì hơn, gặp nhau chỉ càng thương cảm hơn.” Mấu chốt là gặp nhau rồi lại phiền phức cho nhau thêm. Bản thân nàng không có thúc bá ruột, vị này không biết là đường thúc đường bá cách bao nhiêu đời.
Lâm Yến nhìn dáng vẻ mỉm cười trầm lặng của nàng, rõ ràng là một đóa hải đường lộng lẫy kiêu sa mà lại cứ muốn gánh hết cả những thứ gánh được không gánh được, thành ra lại giống như mấy cây trúc xanh biếc trước sân, lại nghĩ tới những pha ăn nói tài tình của nàng, cái tên “Tề” này đặt cũng rất hợp…
Lâm Yến gật đầu, mỉm cười hòa nhã đáp: “Cũng được.”
Tiễn Lâm thiếu doãn về rồi, Thẩm Thiều Quang mới nhớ ra, không đúng, không phải chúng ta cần phải nói chuyện cá chạch không hợp với yến tiệc sao? Còn cả món lễ vật kia nữa…
Lâm Yến chắp tay chậm rãi trở về, nếu nàng và Thẩm biệt giá nhận nhau thì cầu thân sẽ tiện hơn… Nghĩ tới bộ dạng của nàng lúc nói về cá chạch, Lâm Yến nhếch miệng, cau mày nghĩ ngợi.