Tiệm Bánh Bao Âm Dương

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Móng vuốt sắc bén dùng khí thế hùng hổ mà hướng đến mặt, ngay lúc cách gương mặt đẹp đẽ của âm sai kia cm liền dừng lại.

"Mẻo?"

Mèo mập nhỏ đưa móng lên, dùng sức rướn về phía trước, nhưng chính là với không tới gương mặt đáng ghét kia.

Nó nghi hoặc mà kêu một tiếng, ngay cả trong mơ cũng không thể cào âm sai đáng ghét này sao? Nó vừa oan ức vừa tức giận, cuối cùng hung hăng quay đầu lại tìm kiếm nguyên nhân nó không thể thực hiện hành động này.

Chỉ thấy chủ nhân của nó ở đằng sau, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm đuôi của nó, mặt không cảm xúc nhìn nó chằm chằm.

Biểu tình hung dữ của mèo mập nhỏ nháy mắt liền biến thành O.O, sau đó lại chuyển sang kiểu oan ức đáng thương buồn bã. Hưm ~ chủ nhân trong giấc mơ của nó vậy mà lại đi che chở cái tên âm sai kia!!!

Anh ta có dễ thương như nó không? Có ngoan bằng nó không? Có lợi hại như nó không? Anh ta có ở bên cạnh chủ nhân có lâu như nó không? Không có! Hoàn toàn không có!

Mèo mập nhỏ lại quay đi, như hung thần ác sát mà vung lên móng vuốt sắc nhọn, muốn cào chết cái tên âm sai dám câu dẫn chủ nhân nó.

Thấy nhóc con này vẫn chưa từ bỏ ý định, Mộc Tử Dịch đen mặt, ném điện thoại lên trên bàn, cái tay nắm đuôi hơi dùng sức, nhóc con kia như lò xo bị kéo về trong lồng ngực cậu.

Chỉ thấy Mộc Tử Dịch một tay giữ nó lại, tay kia giơ lên cao.

"Ba!"

"Meo u~!" Mèo mập nhỏ kêu thảm một tiếng, đau ah! Không phải đang nằm mơ!

Không đợi nó phản ứng lại, cái mông mập mập lại thấy tê rần.

"Meo u~!"

"Ba!"

"Meo ngao ngao...."

...........

Mộc Tử Dịch đánh nhóc con này ba cái liên tiếp, sau đó mới sầm mặt hỏi nó: "Biết sai chưa?"

"Meo...." Mèo mập nhỏ hữu khí vô lực kêu một tiếng, hai chân trước ôm đầu mình, trong đôi mắt mèo to tròn còn hiện ra chút lệ quang.

"Vậy ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"

"Meo....." Nhóc con không tình nguyện ngẩng đầu nhìn âm sai đáng ghét kia, móng phải đưa lên bên mặt, ngoắc ngoắc như mèo chiêu tài.

Mộc Tử Dịch giúp nó giải thích với Cố Cảnh: "Nó là đang xin lỗi anh."

Ánh mắt Cố Cảnh hoàn toàn không đặt trên con mèo ngốc kia, mà nhìn thẳng Mộc Tử Dịch, nói: "Tôi biết."

Mộc Tử Dịch có chút ngại: "Xin lỗi, nó giống tôi, lúc mới ngủ dậy tính tình không tốt. Có thể là mới tỉnh dậy thấy anh không quen nên cho anh là kẻ thù. Nó không cố ý đâu, xin lỗi anh."

Cố Cảnh lắc đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua nhóc con kia. Thấy nó biểu hiện ngoài mặt vô cùng ủ rũ, kì thực ánh mắt nhìn anh lại lộ ra vẻ không cam tâm. Cố ý hay vô tình, vừa nhìn là biết.

Con mèo ngốc này...... bất quá dựa vào việc nó là mèo Mộc Tử Dịch nuôi, mình sẽ không động tới nó!

Cố Cảnh làm như không có gì mà nói: "Không sao, nó không tổn hại tôi được. Ăn đi, một lát là đồ ăn nguội rồi."

Mộc Tử Dịch áy náy gật đầu, đặc biệt ân cần mà lấy cho anh xiên cánh gà cay. Cố Cảnh nhận lấy, khẽ cười, chầm chậm thưởng thức. Ừm, mùi vị quả thật cũng không tồi, chả trách thanh niên ở nhân giới lại thích mấy cái này. Chỉ là.........

Anh ta hơi chần chừ, ăn ngon thì ăn ngon, nhưng dù sao cũng là đồ ăn vặt. Anh thì không sao, thân thể hỏng thì tạo lại một cái là được. Nhưng Mộc Tử Dịch là thân thể người phàm, sợ là ăn nhiều mấy thứ này sẽ không tốt.

Cố Cảnh cúi đầu, bắt đầu trau chuốt lời nói, có nên khuyên Mộc Tử Dịch ăn ít mấy thứ này một chút không.

Mộc Tử Dịch lúc này căn bản một cái xiên nướng còn chưa được ăn, bởi vì -- mèo mập nhỏ nhà cậu ủy khuất.

Nhóc con vùi đầu trong ngực cậu, cái đầu dùng sức mà cọ loạn một trận, bộ dạng như thể muốn chôn trong ngực cậu luôn, quả thực giống như bị oan ức tày trời.

Mộc Tử Dịch còn biết thế nào, chỉ đành khẽ vuốt nó, chốc chốc lại vỗ vỗ đầu nó, quyết định để về nhà rồi lại dạy dỗ gia giáo nó. Cái tật xấu chút nữa tổn thương người ta còn tự mình ủy khuất này không thể để thành thói quen được!

Thật ra, nhóc con xác thực ủy khuất muốn chết rồi. Cái món ăn ngon chủ nó đầu tiên lại không đưa cho nó, thiệt buồn nha! Nó quả nhiên bị thất sủng rồi sao?

Phía bên kia, Lý Tùng Tử cùng Chu Minh Điền chỉ hận không thể cùng bọn họ đi qua.

Đang nhìn mèo mập nhỏ đáng yêu mơ hồ thức dậy, hai người còn chưa kịp cùng nó chào hỏi liền thấy nó đột nhiên xuất ra móng vuốt sắc bén, hướng thẳng về Cố Cảnh mà cào.

Móng vuốt kia, nhìn thì thấy ít nhất cũng phải ba, bốn cm, vừa nhọn vừa dài, lực sát thương rất lớn. Đáng sợ là Cố Cảnh vậy mà cũng không trốn, từ đầu tới cuối ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp một cái.

Hai người lúc đó xém chút bị hù đến tim muốn vọt ra ngoài, quá đáng sợ rồi, giống như nhìn thấy một con cún đột nhiên biến thành rồng phun lửa vậy!

Cũng may mà Mộc Tử Dịch kịp thời ra tay, kéo đuôi mèo mập nhỏ. Nếu không việc này chưa biết sẽ có kết cục như thế nào!

Lúc Mộc Tử Dịch đánh nhóc con, bọn họ ai cũng không cản. Vô duyên vô cớ cào người là không đúng, dù là người hay động vật nhỏ. Hơn nữa, bọn họ đều tin tưởng Mộc Tử Dịch sẽ có chừng mực.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, Cố Cảnh ban nãy xém chút bị cào vậy mà tính khí vẫn rất tốt, một chút tức giận cũng không có. Lý Tùng Tử cảm thấy, nếu đổi lại là hắn đã sớm bùng nổ tám trăm lần rồi!

Này thì cũng thôi đi,cái cảnh hai người một mèo này hiện tại tương thân tương ái như vầy là tình huống gì?

Lý Tùng Tử đó giờ trí tưởng tượng luôn phong phú, trực tiếp đem Mộc Tử Dịch nhập vào vai mẹ, Cố Cảnh vai ba, mèo mập nhỏ là con trai. Vậy thì cái tình cảnh hiện giờ sẽ là -- Mama đau lòng baba nên yêu thương lấy xiên nướng cho. Đứa con ganh tị dùng sức làm nũng trong lòng mama, muốn được mama để ý.

Ừm ừm, khung cảnh này không có bệnh, thật đó!

Lý Tùng Tử im lặng uống một ngụm bia, cầm xiên thịt dê hung hăng ăn. Đau lòng quá! Sao cứ luôn cảm thấy tốc độ thoát khỏi cuộc sống độc thân của cơ hữu hắn sẽ nhanh hơn hắn nhiều...

Chu Minh Điền âm thầm rót đầy ly cho hắn, trầm mặc không nói.

Bởi vì một màn của mèo mập nhỏ lúc nãy, Mộc Tử Dịch tự giác đối với Cố Cảnh có chút hổ thẹn. Vì sự hổ thẹn không to hơn hạt gạo bao nhiêu này, lúc nhân viên mang ly coca lên cậu còn nhắc nhở anh.

Cũng bởi vì vậy, cậu không thể nhìn thấy tình cảnh Cố Cảnh lần đầu tiên uống coca không chuẩn bị mà bị kích thích đến nỗi nhăn nhó mặt mũi. Mộc Tử Dịch lén lút thở dài, nói thật, có hơi tiếc.

Cố Cảnh cuối cùng cũng chỉ có thể khuyên Mộc Tử Dịch bỏ ít ớt vào xiên thôi, những cái khác cũng không nói. Nói nhiều thêm hai câu còn bị Mộc Tử Dịch trêu chọc.

"Tôi nói thật đó, anh quá giống một vị lão nhân tôi quen qua mạng rồi! Hay là sau này tôi gọi là là Cố lão tiên sinh? Hay là anh thích tôi gọi anh là Cố lão cán bộ hơn?"

Cố Cảnh đang khoác cái mác "Lão tiên sinh" chột dạ cúi đầu cầm ly coca uống một ngụm lớn, kết quả nhất thời bị bọt khí trong miệng kích thích nhăn hết cả mặt!

Mộc Tử Dịch thấy một màn này không nhịn được mà lớn tiếng cười ha ha. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà còn có thể thấy được cảnh mình đặc biệt muốn xem kia! Ha, kích thích, thật cmn kích thích rồi!

Ngay cả Lý Tùng Tử cùng Chu Minh Điền, hai người bọn họ cũng âm thầm cười trộm. Bởi vị kiêng kỵ Cố Cảnh, hai người cũng không dám trắng trợn quá, chỉ có thể để lộ ra vài tiếng cười nhỏ.

Cố Cảnh mất chút công sức mới có thể áp chế cảm giác ngứa ngáy từ miệng đến dạ dày kia. Lúc nãy anh chỉ uống một ngụm nhỏ, cảm thấy miệng lưỡi tê tê, liền không dám uống tiếp. Chỉ là vừa nãy chột dạ, liền quên mất chuyện này.

Anh bất đắc dĩ nhìn nụ cười sáng lạng mang theo chút nghịch ngợm của người gián tiếp hại mình thất thố kia, nhất thời cảm thấy có chút choáng. Anh nghĩ, cũng có thể do răng Mộc Tử Dịch quá trắng, hoặc do đèn chỗ này quá sáng, sáng đến nỗi choáng luôn cả anh.

Cố Cảnh cuối đầu, ngón tay vẽ loạn trên mép ly, khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu. Quả nhiên, nụ cười của người này rất dễ coi, rất có mị lực, luôn làm cho anh ta cảm thấy vui vẻ.

Nếu như, con mèo trong lòng cậu không lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, hoặc trong lòng cậu không có mèo, vậy thì càng hoàn mỹ hơn.

Cuối cùng, một bữa ăn khuya ai cũng vui vẻ, chỉ trừ Lý Tùng Tử bị tú ân ái một mặt cùng Chu Minh Điền có tâm sự trong lòng.

Lúc tính tiền, Cố Cảnh ngăn tất cả mọi người, kiên quyết muốn để mình trả tiền. Lý Tùng Tử cùng Chu Minh Điền còn e ngại anh, không dám tranh với anh ta. Mộc Tử Dịch đảo mắt một vòng, sảng khoái đồng ý.

Ân tình mà, có đến cũng sẽ có đi. Để Cố Cảnh mời cũng được, lần sau cậu liền có thể lấy cớ mời khách, hẹn Cố Cảnh ra ngoài. He he, người anh em đẹp trai tốt tính, tính tình còn có chút thú vị này, cậu nhận định rồi!

Chỉ ngay giây lát sau, Mộc Tử Dịch liền nhìn thấy Cố Cảnh từ trong ví lấy ra...... một cái thẻ đen.

Thẻ đen: Loại thẻ tín dụng đặc biệt. Để được cấp loại thẻ này thì yêu cầu số tiền tối thiểu trong tài khoản khá cao, phí duy trì thẻ cũng cao hơn thẻ thông thường, chỉ được cấp cho một số đối tượng đặc biệt mà ngân hàng chỉ định chứ không cấp đại trà.

Nụ cười của nhân viên cứng lại, nói: "Xin lỗi, thẻ này của ngài chúng tôi không thanh toán được. Xin hỏi là trả tiền mặt hay dùng điện thoại trả ạ?"

Cố Cảnh: "........."

Anh mờ mịt nhìn Mộc Tử Dịch, môi mỏng khẽ mím, quẫn bách hỏi: "Điện thoại di động... làm sao thanh toán?"

Sắc mặt nhân viên hơi đổi, ánh mắt nhìn Cố Cảnh nhất thời liền trở nên không tốt. Không ngờ nha, người này tuổi không lớn, cũng đủ khí thế, quấn áo đều là hàng hiệu, điện thoại còn là loại mới nhất. Toàn thân trên dưới làm sao cũng thấy là người có tiền muốn điệu thấp.

Kết quả thì sao, vậy mà lại vì muốn tránh trả tiền mà không dùng điện thoại thanh toán! Không biết thanh toán bằng điện thoại còn cầm cái điện thoại mắc tiền đời mới nhất làm gì!

Chậc, người càng giàu càng keo kiệt! Thật uổng phí khuôn mặt đẹp trai này!

Mộc Tử Dịch nhàn nhạt liếc người phục vụ thần sắc không được tự nhiên một cái, thấy đối phương lập tức cúi đầu, lúc này mới quay lại cười nói với Cố Cảnh: "Hay là để tôi thanh toán đi, sau này anh mời tôi lại là được rồi."

Cố Cảnh hơi áy náy đáp ứng, để Mộc Tử Dịch thanh toán. Vốn dĩ nghĩ cuộc sống Mộc Tử Dịch đã không dễ dàng mà còn vô cùng khốn khó, mới muốn đến thanh toán. Chỉ là không nghĩ đến......

Anh ta trong lòng âm thầm quyết định, đợi lần tới Mộc Tử Dịch livestream, anh nhất định sẽ tặng nhiều lễ vật cho cậu hơn!

Sau khi mọi người chia tay ở ngoài cửa, Cố Cảnh lái cái xe sang chảnh của mình rời đi, Lý Tùng Tử cùng Chu Minh Điền cũng ngồi máy bay quay về.

Mộc Tử Dịch lại là mang theo mèo mập nhỏ đến khách sạn gần đó thuê phòng. Lần này cậu ra ngoài, vốn dĩ cũng muốn tranh thủ đi chơi. Ở trong tiệm bánh bao ngốc lâu quá, cậu đã muốn khó chịu!

Chẳng qua hôm nay vừa đáp ứng lão mộ quỷ, giúp ông ta một việc, nhưng tối nay cậu cũng không có cách nào xuất phát cả đêm đến chỗ kia.

Trong phòng khách sạn, Mộc Tử Dịch khóa cửa xong, đóng cửa sổ, rèm cửa được kéo lên, sau đó cậu uy nghiêm nói với mèo mập nhỏ đang ngu ngốc tự đuổi theo đuôi mình: "Nhóc mập, đi qua góc tường đứng!"

Mèo mập nhỏ đang đuổi đuôi động tác bỗng ngưng lại, vẫn chưa thoát hả.....

Nó tội nghiệp dùng móng chỉ chỉ cái mông nhỏ của mình, chân ngắn chỉ không tới, lại chỉ vào cái chân. Chẳng qua ý tứ rất rõ ràng -- mông nhỏ cũng đã đánh rồi, không thể bỏ qua sao?

Mộc Tử Dịch lắc đầu: "Ngươi biết rồi, ta đánh ngươi chỉ là làm màu thôi, căn bản không có đánh thẳng tay."

Hồi nãy ở tiệm xiên nướng, động tác cậu đánh mèo mập nhỏ thật ra chỉ toàn giơ cao đánh khẽ. Thứ nhất là sợ Cố Cảnh nổi giận động thủ, cho nên cậu mới tiên hạ thủ vi cường. Thứ hai cũng là do tức thật. Mặt của Cố Cảnh là điểm cậu thưởng thức nhất, nếu cào hỏng rồi cậu còn không phải đau lòng muốn chết sao!

Nhóc mập chết tiệt này, ra tay cũng không biết chọn chỗ, toàn quào đến mặt người ta!

Nhưng mà trong lòng có giận, lúc đánh thật Mộc Tử Dịch đến cùng vẫn là nhẹ tay.

Mèo mập nhỏ tự biết mình đuối lý, đáng thương mà ngao một tiếng, một bước quay đầu lại ba lần đi đến góc tường. Hai chân trước nhấc lên, chân sau chạm đất, nhẹ nhàng mà đứng thẳng.

Mộc Tử Dịch khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng: "Biết sai chưa?"

"Meo u~" Mèo mập nhỏ rũ đầu, thái độ nhận lỗi vô cùng ngoan ngoãn.

Mộc Tử Dịch nói tiếp: "Lần sau còn dám không?"

"Ngao~" Không dám.

Mộc Tử Dịch nói: "Vậy được, quay mặt vào tường hối lỗi mười phút, hảo hảo kiểm điểm, tranh thủ sớm ngày hối cải!"

Nghĩ nghĩ, Mộc Tử Dịch lo lắng tiểu tử bị mình dạy hư này sẽ không thật tâm kiểm điểm trong lòng, lại nói: "Nhớ đọc thầm trong đầu câu tôi sai rồi, lần sau không dám nữa!"

Mèo mập nhỏ nghẹn ngào một tiếng, đôi mắt to tròn ngập tràn sương.

Trong lòng nó âm thầm đọc: Bảo bảo sai rồi, lần sau vẫn dám!

Truyện Chữ Hay