Cách Mộc Tử Dịch một khoảng chính là thân ảnh của người kia, đang đứng ngoài cửa chính nghĩa trang.
Thân hình to lớn vững chắc như cây tùng. Vì không đủ ánh sáng, cậu chỉ có thấy đường viền gò má đẹp đẽ của người kia, vừa thanh lãnh lại vừa thần bí.
Mộc Tử Dịch không khỏi gia tăng cước bộ, đi tới trước mặt anh ta thì dừng lại, cười nhẹ: "Để anh đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi."
Thần sắc lạnh lẽo trước đó của Cố Cành lập tức hòa hoãn hơn nhiều, khẽ gật đầu.
Hai người đi ở đằng trước, Lý Tùng Tử cùng Chu Minh Điền liền tự giác đi ở phía sau. Mộc Tử Dịch nghĩ, hai người này là người sống mà ở gần âm sai quá gần e là sẽ ảnh hưởng tới thân thể, bởi vậy cũng không đi gọi bọn họ.
Cậu cầm điện thoại, mở ra một cái app đồ ăn, chọn một chỗ rồi đưa tới trước mặt Cố Cảnh: "Tiệm này là chỗ có điểm cao nhất ở gần đây, đi chỗ này anh thấy được không?"
Cố Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn, nhàn nhạt nói: "Cậu quyết định là được."
Trả lời như vầy, nếu là với nữ sinh khẳng định sẽ rất buồn bực. Thế nhưng đối với Mộc Tử Dịch, cậu lại xem là chuyện đương nhiên mà nói: "Được, vậy đi chỗ này." Sau đó cậu khổ não mà nhìn nhìn xung quanh.
"Chỗ này hình như không có xe bus, taxi cũng không thấy...." Sau khi Mộc Tử Dịch nhìn tới nhìn lui mà không có kết quả, bất đắc dĩ nói.
Lý Tùng Tử ở phía sau trả lời: "Đây không phải rất bình thường sao, ai mà nửa đêm lại nghĩ đến chạy tới nghĩa trang ah. Rất là dễ gặp quỷ đó được không!"
"Cố tiên sinh nè!" Mộc Tử Dịch chỉ chỉ Cố Cảnh đứng bên cạnh, "Anh ấy chính là đi ngang qua đó, chỉ tiếc là không có xe."
Cố Cảnh: "Cậu làm sao biết tôi không có?"
"Hở?" Mộc Tử Dịch ngạc nhiên, "Anh thật sự có xe?"
Cố Cảnh không nói lời nào, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Mộc Tử Dịch, đi về hướng bãi đỗ xe của nghĩa trang.
Ánh mắt Mộc Tử Dịch rơi xuống mấy ngón tay thon dài đang cầm lấy cánh tay mình, cười nói: "Tay anh còn rất đẹp đó." Hơn nữa lạnh lạnh, rất thoải mái.
Bước đi của Cố Cảnh chợt ngừng lại, sau đó cũng không xoay đầu lại nói: "Tay của cậu đẹp hơn tôi."
Mộc Tử Dịch nhìn nhìn tay của mình, chân thành nói: "Anh thật có mắt nhìn!"
Cố Cảnh đưa lưng về phía cậu, khóe môi khẽ giương lên.
Mãi đến khi ngồi trên chiếc xe đen bóng, cảm nhận được ghế da thật dưới người, Mộc Tử Dịch mới không thể không tin, Cố Cảnh vị âm sai này, là thật sự có xe. Hơn nữa, còn là xe của hãng giá trị hơn trăm vạn!
Cậu cho là đương nhiên mà ngồi ở ghế phó lái, Lý Tùng Tử cùng Chu Minh Điền ngồi ở ghế sau. Chu Minh Điền có hơi mất tập trung, Lý Tùng Tử thì tò mò mà nhìn trái nhìn phải. Hắn tựa hồ như muốn tìm ra điểm khác biệt giữa xe của âm sai cùng xe của nhân loại.
Mộc Tử Dịch nhịn không được mà oán hắn: "Có thể đừng giống khỉ như vậy không? Sao không học Chu ảnh đế đi, coi anh ta bình tĩnh biết bao nhiêu!"
Lý Tùng Tử lúc này mới nhìn Chu Minh Điền, lập tức cau màu khẽ hỏi: "Chu ca, anh sao rồi? Chuyện đã được giải quyết xong, anh nên vui vẻ mới đúng, làm sao mà tâm tình dường như còn tệ hơn nữa?"
Chu Minh Điền lúc này mới như hồi thần lại, lúng túng cười cười, sau đó nói: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ...sau này vẫn là nên uống rượu ít một chút thì tốt hơn."
Lý Tùng Tử thoải mái dựa vào ghế, than thở: "Còn không phải sao! Rượu cùng sắc đẹp đều là mấy thứ làm người ta lầm đường lạc lối...."
Mộc Tử Dịch yên lặng hướng mắt về phía Cố Cảnh, trong lòng nghĩ nếu anh ta là con gái, không chắc sẽ hoàn toàn tán thành câu nói này. Mỹ sắc như Cố Cảnh, người con gái nào get được vẻ đẹp của anh ta, khẳng định không buông tha được.
chữ get là nguyên văn của TG.
Cố Cảnh mắt nhìn phía trước, nghĩ thầm Mộc Tử Dịch nếu là con gái, khẳng định sẽ là hồng nhan họa thủy.
Chu Minh Điền thất thần mà nhìn Lý Tùng Tử, nhìn cả nửa buổi, anh ta âm thầm cười khổ.
Còn không phải sao! Rượu làm anh ta loạn, hại anh ta làm chuyện không có nhân phẩm như vậy, còn bị quỷ quấn thân mấy ngày liền. Sắc thì sao? Làm tâm anh ta rối bời, không thể nào thoải mái.
Chỉ trách số anh ta không tốt, không dễ dàng gì mới gặp được người mình thích, đang chuẩn bị cẩn thậm thăm dò thái độ của đối phương, lại biết được tim của người ta đã có chủ rồi.
Cố Cảnh lái xe không tính là nhanh, lúc lái cũng rất chuyên chú. Hai người ngồi phía sau kia, một người đã bắt đầu buồn ngủ, người kia thì nhìn ra cửa sổ thất thần.
Mộc Tử Dịch có chút không chịu nổi bầu không khí yên lặng ngột ngạt như vậy, bắt đầu kiếm chuyện để nói: "Âm sai bọn anh có thể được tăng lương không?"
Cố Cảnh giật mình, sau đó nói: "Cơ quan đơn vị công tác ở địa phủ có quy định, mỗi năm đều sẽ tăng một mức nhất định."
Mộc Tử Dịch than thở: " Âm sai cùng âm sai khác biệt thật lớn! Tôi quen một vị âm sai, anh ta không có xe, chỉ được âm giới phân đến một văn phòng. Ở nhân giới, anh ta chính là một người nghèo rớt mồng tơi. Cho nên bình thường không có việc gì, anh ta cũng sẽ không lên đây."
Cố Cảnh khó khăn nói: "Vậy có thể là thời gian nhậm chức còn quá ngắn, không góp đủ tiền."
"Có trời mới biết!" Mộc Tử Dịch cảm thán nói, "Bất quá tôi nghe nói mấy âm sai cùng thời với anh ta tình cảnh cũng không khác biệt lắm."
Cố Cảnh mất nửa buổi mới trả lời: "Có thể là do âm sai bọn họ chất lượng không tốt, đãi ngộ cũng sẽ không lý tưởng."
"Ai mà biết được...." Mộc Tử Dịch lười biếng dứt lời, cuối đầu vuốt mèo. Nhóc con đã sớm ngủ từ trước lúc bọn họ ra khỏi nghĩa trang, bây giờ đã ngủ say lắm rồi.
Thấy cậu không tiếp tục nói chuyện, Cố Cảnh chỉ xem như cậu đang nghĩ đến hiện trạng bản thân không nhà không xe còn không có đối tượng. Trong lòng có chút khó chịu, có lòng muốn khuyên cậu từ bỏ cái tiệm bánh bao không tiền đồ kia, tới công ty dưới trướng anh làm việc. Chỉ là....... Anh ta thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi ở ghế sau, vẫn là im lặng đem lời bên khóe môi nuốt trở về. Người ai cũng có sỉ diện, anh ta không muốn cùng Mộc Tử Dịch bàn mấy việc như vầy trước mặt người ngoài.
Mộc Tử Dịch không hề hay biết mình được Cố Cảnh "săn sóc", lấy điện thoại mở định vị dẫn đường cho Cố Cảnh.
Lúc xe dừng lại, Lý Tùng Tử đã bắt đầu ngáy khe khẽ. Mộc Tử Dịch đang chuẩn bị đưa tay đánh thức hắn, tới nửa đường lại bị ngăn lại. Vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu Minh Điền hạ giọng nói: "Để tôi."
Mộc Tử Dịch hướng ánh mắt đồng tình nhìn anh ta, khẽ cười một tiếng, trực tiếp xuống xe. Cậu còn không hiểu Lý Tùng Tử sao! Cậu luôn hoài nghi người này thật ra là cầm tinh con heo, ăn được ngủ được, lúc ngủ say rồi thì có dùng bạo lực cũng khó kêu tỉnh. Cậu đã có thể tưởng tượng được biểu tình than khóc của Chu Minh Điền sau khi dùng hết sự kiên nhẫn.
Mộc Tử Dịch lôi kéo Cố Cảnh đi vào bên trong, trong lòng cảm khái -- Ah, cảm giác cánh tay Cố Cảnh cũng tốt lắm, hơi lạnh nhưng lại trơn láng, cứng rắn nhưng lại mang theo chút mềm mại bên trong. Cậu không khỏi đưa tay khẽ nắn nắn, muốn khen anh ta một câu, ngẩng đầu lại thấy Cố Cảnh mặt đã có chút đỏ.
Mộc Tử Dịch nhịn không được mà cười: "Người anh em, anh đây là đang xấu hổ sao?"
Cố Cảnh mất một lúc mới trả lời: "Trời nóng."
"Âm sai cũng sợ trời nóng sao?" Mộc Tử Dịch vui vẻ nhìn chằm chằm mặt Cố Cảnh, thấy mặt anh càng đỏ hơn, nụ cười càng thêm sâu.
Cố Cảnh thấp giọng nói: "Bây giờ tôi đang dùng thể xác nhân loại, sợ nóng cũng là chuyện đương nhiên."
Mộc Tử Dịch sửng sốt, dùng thể xác nhân loại? Trong lòng cậu nhất thời hiểu thêm một phần về thân phận của Cố Cảnh -- theo như những gì cậu biết, tại cơ quan địa phủ chỉ có chức vụ cỡ giám đốc trở lên mới có thể được phân cho một thể xác giống ngoại hình của mình cùng một thân phận để bọn họ lên mặt đất xử lý công vụ.
Không trêu chọc Cố Cảnh nữa, Mộc Tử Dịch coi đã rồi thì kéo anh ra vào bàn bốn người. Cố Cảnh có chút đờ đẫn, bình thường cũng không có ăn mấy thứ này. Hai người kia còn chưa tới đây nên quá trình gọi món đều do Mộc Tử Dịch phụ trách.
Lúc Chu Minh Điền dẫn Lý Tùng Tử vẫn còn lim dim lại đây, vừa đúng lúc nhân viên mang xiên nướng cùng với bia lên. Mộc Tử Dịch cầm ly, nói với Cố Cảnh: "Cố tiên sinh........"
Cố Cảnh cắt lời cậu, nói: "Gọi tôi Cố Cảnh tốt hơn."
"Được, vậy anh liền gọi tôi là Tử Dịch. Sau này hai chúng ta là bạn bè rồi!" Mộc Tử Dịch nhiệt tình cười nói.
Lý Tùng Tử có chút không vui: "Vậy tôi thì sao? Tôi ở ngay đây, các cậu kết bạn mà không tính cả tôi à?"
Mộc Tử Dịch nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp nói: "Cố Cảnh là âm sai, cậu xác thực muốn cùng âm sai kết bạn?"
Lý Tùng Tử không nói gì, tuy rằng kết bạn với âm sai nghe rất trâu bò, nhưng....hắn sợ lắm.
Chu Minh Điền an ủi vỗ vỗ vai hắn.
Mộc Tử Dịch không để ý bọn họ, bưng ly cười nói với Cố Cảnh: "Nào, uống vì tình bạn của chúng ta!"
Tình bạn? Cố Cảnh nhịn không được mặt mày hòa hoãn hơn nhiều, khẽ cười, cầm ly cụng với ly của Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch ngẩn ra nhìn Cố Cảnh, người này bình thường không hay cười lại cười lên, thật cmn quá đẹp trai! Tư thái uống bia cũng rất có khí chất, cầm một ly bia thôi cũng có cảm giác như cầm đồ mỹ nghệ.
Ngay lúc Mộc Tử Dịch ngơ ngẩn nhớ tới nụ cười của Cố Cảnh, liền thấy người ngồi trước mặt vừa uống xong một hớp bia đã không chút hình tượng nào mà ho khan.
"Uh, khụ khụ...." Cố Cảnh một tay che miệng, tay kia bỏ ly bia xuống bàn, nỗ lực áp chế cơn ho khan trong cổ họng.
Mộc Tử Dịch trong nháy mắt lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười tiến đến bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Một lúc sau, Cố Cảnh mới từ từ hòa hoãn lại. Anh nghiêng đầu, lộ ra ánh mắt áy náy nhìn Mộc Tử Dịch, nói: "Xin lỗi, tôi..lần đầu tiên uống thứ này...."
Anh ta bình thường hay uống rượu đế, còn có thói quen hâm rượu. Rượu đế cùng bia khác biệt quá lớn, trong bia còn có đá, anh ta sơ ý liền bị sặc.
Mộc Tử Dịch vung vung tay, "Không sao không sao, anh không thích thì tôi kêu cho anh cái khác."
Cố Cảnh còn chưa kịp cản, Mộc Tử Dịch đã nhấn vào màn hình gọi món chọn một ly...coca.
Cố Cảnh hơi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn, phiền cậu rồi."
Mộc Tử Dịch hiền lành khoát tay: "Đừng khách khí, vui vẻ mà uống mới là quan trọng nhất!"
Bạn học lâu năm Lý Tùng Tử hướng Mộc Tử Dịch nháy mắt, đừng có khi dễ người đàng hoàng ah! Người uống một hớp bia đã có thể sặc, cậu còn có thể hy vọng người ta lần đầu uống coca mà không sặc dữ hơn?!
Mộc Tử Dịch vô tội chớp chớp mắt, sau đó lại quay qua Cố Cảnh nói: "Đúng rồi, anh có weixin không?"
"Có." Cố Cảnh lấy điện thoại ra, chỉ chỉ hai cái app trên màn hình. App này cơ bản nhìn không khác biệt lắm, chỉ là một cái màu xám, một cái màu xanh. Một cái là của nhân giới, một cái là do địa phủ mô phỏng theo.
Mộc Tử Dịch mở điện thoại, quét code thêm anh ta vào danh sách bạn bè.
Sau khi thêm bạn xong, còn chưa đợi cậu nói gì, mèo mập nhỏ trong ngực cậu đã tỉnh lại.
"Meo ngao~" Mèo mập nhỏ mơ mơ màng màng ngáp một cái thật to, lười biếng nhấc đầu lên. Đập vào mắt nó là một gương mặt đẹp đẽ khiến nó không thích cũng không thoải mái. Bởi vì góc độ không đúng, gương mặt kia còn hiện ra đặc biệt lớn, so với mèo mập nhỏ, đem đến cảm giác thập phần uy hiếp.
Nó nhất định còn chưa tỉnh ngủ, chứ sao vị âm sai đáng ghét này lại có thể cách nó gần như vậy! Mèo mập nhỏ dùng tay xoa xoa mắt, lại thấy gương mặt đó vẫn ở trong tầm nhìn của nó.
Mèo mập nhỏ bực rồi, có mơ thôi mà cũng mơ thấy vị âm sai đáng ghét này! Nó còn nhớ, chủ của nó đối với người này lúc trước chỉ gặp qua có một lần liền đặc biệt có hảo cảm, đặc biệt hứng thú! Hồi nãy lúc ở trong nghĩa trang, vị âm sai này xuất hiện, chủ nhân liền đến nói chuyện với hắn, không có chơi với nó nữa!
Mèo mập nhỏ trong lòng đầy oan ức hung hăng mà "meo u~" một tiếng, lấy ra móng vuốt sắc bén mạnh mẽ hướng về phía gương mặt đẹp đẽ của vị âm sai kia mà hỏi thăm.