Tạ Diễm mơ một giấc mơ.
Trong mơ, một giọng nói bảo chàng: “Kiếp trước ngươi yêu nàng ấy, nàng ấy không yêu ngươi. Ngươi theo đuổi nàng ấy khổ sở mà không được, cam tâm tình nguyện tự cắt đường sống của mình cầu kiếp sau tu thành chính quả với nàng ấy. Trời xanh chỉ cho ngươi một cơ hội nữa thôi, nếu ngươi không thể giữ nàng ấy lại, thì từ đây nàng ấy và ngươi sẽ trở thành người dưng.”
Chàng nhớ tới kiếp trước của họ.
Khi đó mưa rơi tí tách, chàng đứng trong màn mưa, quần áo ướt đẫm, bất lực nói với nàng: “Tại sao nàng lại không chịu liếc mắt nhìn ta tử tế lấy một lần…… Chỉ cần nàng liếc nhìn ta một cái…… Liếc mắt một cái thôi cũng được……”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng chất chứa cơn giận: “Điện hạ, ta không thích huynh, huynh cũng biết rồi. Nếu không phải điện hạ xen vào gây khó dễ, thì ta đã gả cho Mộ Tranh từ lâu, làm gì đến nỗi phải chờ tới bây giờ.”
Chàng vô cùng đau đớn trông theo bóng dáng quyết đoán rời xa của nàng, chỉ hận kiếp này chàng và nàng không có duyên phận.
Nhưng chàng vẫn không cam lòng, nhiều lần gặp mặt Hoàng đế cầu xin thánh chỉ tứ hôn, nói bản thân chàng nguyện đi tới nơi xa với A Trì, sống bên nhau suốt nửa đời. Hoàng đế vài lần muốn nói lại thôi, chung quy vẫn không đồng ý.
Chàng lại không biết, A Trì đã vướng đại nạn xuống đầu, không còn đường nào để đi nữa.
Chẳng mấy ngày sau, nhà họ Tả phải kê biên tài sản vì án phản nghịch, toàn bộ người nhà họ Tạ bị ban chết, không một ai may mắn trốn thoát.
Khi đó, chàng cũng thế này, ôm thi thể lạnh lẽo như băng của nàng, đau đớn muốn chết.
Muốn bản thân chàng từ đây phải trở thành người dưng với nàng đời đời kiếp kiếp ư, chàng không đồng ý. Sao chàng có thể đồng ý được? Chàng vẫn chưa giữ được A Trì của chàng. A Trì của chàng sẽ không chết……
Chàng nhớ tới dáng vẻ cười nói vui vầy của nàng, nhớ tới ngày họ thành hôn, nàng chắp chén rượu nhẹ nhàng ngâm một khúc ca, nhớ tới ngữ điệu tinh tế ngân nga của nàng: “Một, thiếp nguyện chàng mãi sống lâu. Hai, xin cho thiếp được theo hầu an khang. Ba, xin như đôi yến rường nhà. Hằng năm quấn quýt thiết tha vững bền ……”
Hằng năm quấn quýt thiết tha vững bền……
Giọng nói trong mộng kia dần trở nên xa vời, như thể thở than, chàng nghe được có người nói với chàng: “Đi thôi, nàng ấy nhất định còn đang đợi ngươi……”
Tạ Diễm đột nhiên mở mắt ra.
Chàng đã chờ được tới kiếp thứ ba của chàng.
Trong kiếp này, chàng vẫn là Nhị hoàng tử điện hạ chi lan ngọc thụ.Tất cả đều tựa như chưa từng thay đổi.
Lại một ngày Xuân nọ, Thái Hậu xưa nay thích náo nhiệt quyết định tổ chức tiệc ngắm hoa chung ở trong cung, mở tiệc chiêu đãi nữ quyến của các nhà quyền quý đến tham gia.
Chàng ngồi chờ ở đình viện nơi họ gặp nhau lần đầu.
Cảnh Xuân đẹp thay.
Tán hoa hạnh như mây ngụ dưới bầu trời xanh thẳm, liễu lơi oanh hót, dòng suối uốn lượn, sức sống mơn mởn lan tràn xứ sở.
Chàng ngồi một mình trong khu vườn nơi họ gặp nhau lần đầu, muốn gặp lại nàng thời còn nhỏ trộm trèo vào viện của chàng lúc buổi sớm mai, mang theo sương lành và ánh nắng vàng như rót mật.
Lá cây xào xạc lay động, chàng nhìn cây liễu rủ cao lớn sum suê kia, nghĩ thầm trong dạ: Kiếp trước không thể bảo vệ nàng chu toàn, kiếp này ta nhất định phải che chở nàng cẩn thận, không bao giờ rời khỏi nàng……
Nhưng chàng ngồi mãi ở nơi ấy từ khi sương sớm còn vương đến khi trời chiều đã ngả về Tây.
Đám người hầu tới khuyên chàng trở về mấy bận, đừng không buồn ăn uống ngồi lặng lẽ ngẩn ngơ suốt cả ngày như thế, chàng lại không thèm để ý.
Tiệc tàn.
Sắc trời dần tối đen.
Đình viện rộng lớn không còn ầm ĩ như ban ngày nữa, bốn bề trống rỗng lặng thinh.
Gió đêm thổi qua, tiếng lá cây lay động trong khoảng sân tối tăm vang lên xào xạc, rồi lại lặng đi.
Chàng ngồi cô độc trong mảnh sân không một bóng người, xung quanh yên ắng đến độ chỉ còn tiếng lá khẽ rơi.
Vậy là không có ai tới.
Khi đó, chàng mới biết được. A Trì của chàng, sẽ không trở lại nữa.
“Điện hạ, đã tra hỏi rõ ràng cả rồi ạ. Trong nhà Tả tướng đó giờ vẫn không có con cái…… Cũng không có cô gái nào tên là A Trì cả.”
Tạ Diễm mím chặt đôi môi, cả khuôn mặt chàng xanh mét.
“Trong triều cũng không có nhà nào có con gái còn nhỏ tên là A Trì……”
Thị vệ báo tin căng thẳng trộm nhìn sắc mặt của Nhị hoàng tử, anh ta thấy chàng thoáng có vẻ giận dữ, thì lo lắng đến độ trán đổ mồ hôi.
“Biết rồi. Đi xuống đi.”
Thật lâu sau, anh ta nghe thấy Tạ Diễm lạnh lùng ném xuống một câu. Thị vệ như được đại xá, cúi người vái chào rồi vội vàng lui xuống.
Tất cả thị vệ đều đi ra ngoài. Dường như toàn thân chàng mất đi sức lực, Tạ Diễm ngã lên ghế.
Không có con cái……
Lại để chàng lẻ loi một mình nữa sao……
Chàng nhắm mắt lại, bất giác đầm đìa nước mắt.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai năm sau, nhân có công bình định biên cương, Yến Vương quyền cao chức trọng được triệu về kinh để nhận lễ mừng lớn.
Còn lễ Vu Lan năm nay, Nhị hoàng tử vốn luôn lạnh nhạt thích yên tĩnh lại tổ chức tiệc lớn trong cung, mời khách khứa đến.
Nghe được tin tức này, không ít phu nhân tiểu thư đều mừng vui khấp khởi.
Mọi người đều biết, Nhị hoàng tử sắp đến tuổi trưởng thành, lại chậm chạp chưa có ý định cưới vợ. Vị Nhị điện hạ này tuấn tú lịch sự, như cây ngọc đón gió, tài đức song toàn, rất được Thánh Thượng yêu chiều tín nhiệm, nghĩ là biết rất có khả năng sẽ trở thành trữ quân tương lai. Nếu có thể mượn cơ hội này tiếp cận được Nhị hoàng tử ở trong thâm cung rất ít ra ngoài, chẳng phải là một chuyện tốt lắm thay. Các nhà hầu tước nhận được thiệp mời đều vui mừng khôn xiết, các tiểu thư chưa xuất giá trong nhà ai ai cũng chuẩn bị tỉ mẩn một phen, cắt may xiêm y mới mấy ngày liền, ăn diện lộng lẫy. Về phần những kẻ không nhận được thiệp mời, thì cũng vừa hâm mộ ai kia thế tốt, vừa nghĩ hết đủ mọi chiêu trò để trà trộn vào yến hội.
Tiệc chính được đặt ở lầu Trọng Cẩm nổi tiếng xa gần.
Đêm hôm ấy, lầu Trọng Cẩm ầm ĩ tiếng người, náo nhiệt khác thường.
Yến hội chưa bắt đầu, Tạ Diễm đứng ở tầng cao nhất, nhìn ra ngoài xa. Thời tiết rất sáng sủa, vầng trăng tròn trong vắt treo giữa không trung. Đã vào giữa Hè, con đường cũng vô cùng náo nhiệt, nơi nơi chốn chốn đều là tiếng cười nói vui vẻ. Ở trong hội chợ, không ít người đang bắn pháo hoa. Từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời sáng trăng, như sao tan từng mảnh, như mưa lặng lẽ rơi. Đèn hoa sen di động, pháo hoa đẹp đẽ, năm màu bắt mắt, cảnh tượng huy hoàng.
Chàng nghe tiếng pháo hoa vui vẻ đì đùng, khẽ nhắm mắt, xoay người rời khỏi tầng cao nhất, đi xuống lầu.
Là chủ của bữa tiệc, Tạ Diễm tất nhiên nhận được sự chú ý của đông đảo quan khách. Không ít người tò mò, làm sao hôm nay cái anh Nhị hoàng tử nghe đồn không màng thế sự, ít tiếp xúc với người ngoài này tự dưng lại đổi tính, còn sắp tiệc phô trương thế này. Lại thấy không ít các phu nhân phủ hầu kìm nén không nổi, đưa tiểu thư nhà mình tiến lại gần, họ sôi nổi phỏng đoán trong lòng, chẳng lẽ Nhị hoàng tử thật sự có ý muốn cưới vợ, mượn cơ hội này để xem xét cẩn thận từng cô? Nhưng nếu anh Nhị điện hạ này muốn tới đây xem mắt, tại sao lại thờ ơ và vô cùng lạnh lẽo với các tiểu thư khác?
Nhị hoàng tử điện hạ này, từ nhỏ tâm tư đã thâm sâu, chẳng ai đoán ra nổi.
Đàng này kẻ ăn người uống, đàng kia hóng hớt tò mò, mấy phu nhân thị tộc đưa tiểu thư lên đều bị ghẻ lạnh, chán ngán thất vọng tản ra, người ngồi dưới thì cười thầm trong dạ.
Chờ đến khi cuối cùng không còn ai quấn lấy chàng nữa, bấy giờ Tạ Diễm mới cảm thấy lòng mình thoải mái hơn.
Rượu đủ cơm no, tiệc cũng sắp tàn.
Tạ Diễm chỉ rót vài chén rượu uống, dường như cũng chẳng hứng thú gì, tiệc còn chưa tan chàng đã rời khỏi phòng. Chàng đuổi hết đám tùy tùng đi, chỉ để mấy ám vệ theo cùng. Chàng không ngồi xe ngựa, mà ra khỏi lầu Trọng Cẩm, chậm rãi đi bộ về cung.
Ánh trăng tối nay rất đẹp.
Canh đã khuya người chóng tàn, Tạ Diễm ra khỏi cửa chính của lầu Trọng Cẩm. Vì tổ chức tiệc nên những gánh hàng rong dọc cầu Bạch Ngọc đã bị xua đi từ sớm, người đi đường thưa thớt, vì yến hội chưa hết nên xe ngựa cũng không có, không gian trở nên trống trải.
Chàng tiến về phía trước vài bước, lại thấy một bóng người mơ hồ đứng trên cầu.
Nàng cúi đầu, đứng trên cầu nhìn xuống dưới, tựa hồ đang thưởng thức bóng trăng trong nước.
“Tiểu thư, chúng ta về thôi, kẻo muộn lại phải nghe mắng.” Một hầu gái bên cạnh khuyên nhủ.
Tâm trạng của người nọ hình như rất vui vẻ, giọng nói dịu dàng dễ nghe: “Khó có khi được ra ngoài một chút, em xem, ánh trăng đẹp thế này.”
Nghe được giọng nói của nàng, nước mắt lập tức dâng lên trong mắt Tạ Diễm.
Giọng nói quen thuộc kia, tựa như xuyên qua ngàn vạn ngày đêm, trèo đèo lội suối, chậm rãi vọng đến.
[HẾT CHƯƠNG 9]