“A Trì.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, A Trì hơi kinh ngạc xoay người.
Một đôi mắt đen láy đang nhìn nàng say đắm. Tạ Diễm nhất thời thất thần, chỉ cảm thấy dường như có có ngàn câu vạn chữ nảy lên trong lòng, vô số cảm giác phức tạp đan xen, cũng không biết phải làm sao.
Không ngờ người tới lại là Nhị hoàng tử Tạ Diễm, A Trì thực sự hoảng sợ: “Nhị hoàng tử điện hạ?! Sao ngài lại ở chỗ này?” Sau một lúc lâu, nàng bỗng định thần lại, kinh ngạc hỏi, “Trước kia ngài từng gặp ta rồi sao?…… Sao lại nhận ra ta?”
Tạ Diễm nhìn nàng bằng ánh mắt sáng quắc, ánh mắt kia khiến người ta sợ hãi, tựa như muốn ăn nàng, nuốt nàng vào bụng.
A Trì lui về phía sau một bước theo bản năng: “Nhị…… Nhị điện hạ……”
“A Trì.” Giọng nói của chàng vang lên, lại hết sức dịu dàng.
“Ta đã quen nàng rất lâu.”
A Trì vẫn mang vẻ mặt mê mang, ánh mắt vô tội như một chú thỏ con.
Chàng không nhịn được, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, ngẫm nghĩ một lát, chàng lại nói thêm: “Không sao, sau này làm quen từ từ là được.”
A Trì nhìn chàng, trong mắt chàng có sự buồn bã không thể dứt bỏ, khiến trái tim nàng không khỏi thắt lại một cách khó hiểu.
“Điện hạ, giờ đã muộn rồi, ngài cũng mau hồi cung đi……”
Tạ Diễm lại ngoảnh mặt làm ngơ như thể không nghe thấy lời nàng nói, chàng bình tĩnh nhìn nàng, như thể ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Phải chịu đựng ánh mắt của chàng thì quả là hơi dày vò, A Trì nhịn không được, duỗi tay quơ quơ trước mắt chàng: “Điện hạ?”
Tay nàng đong đưa trước mắt chàng vài cái, tay áo to rộng vốn che khuất tay nàng cũng trượt xuống chỗ khuỷu tay, để lộ một vết sẹo không lớn không nhỏ trong lòng bàn tay.
Chàng nhìn thấy vết sẹo trên tay A Trì, tức khắc cảm thấy tim mình như bị dao cắt, đau đớn đến độ chàng không nhịn nổi, run rẩy vươn tay ra nắm lấy tay nàng.
A Trì lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó khẽ cười: “Tay của ta…… Trời sinh đã có bớt rồi, điện hạ chớ nên thấy lạ kỳ.”
Tạ Diễm lại chẳng nói nổi nên câu, bàn tay chàng vẫn không ngừng được cơn run rẩy, sau đó chàng lặng lẽ rơi lệ.“Điện hạ, sao huynh lại khóc?” A Trì hơi bối rối, nàng luống cuống tay chân lau khô nước mắt cho chàng, nhưng những giọt lệ vẫn không ngừng rơi xuống, không có cách nào kìm lại được.
“A Trì…… Nàng gả cho ta nhé, được không?” Giọng chàng vô cùng nghẹn ngào, cất giấu tiếng nức nở cực kỳ kìm nén.
A Trì sợ tái mặt, có vẻ nàng chẳng bao giờ ngờ rằng chàng sẽ nói thế: “Điện hạ, huynh say rồi, ta gọi người đưa huynh về……”
Giây tiếp theo, câu nói của nàng đã bị ngắt lại bởi tiếng kêu kinh ngạc.
Tạ Diễm bế nàng lên giữa phố, thây kệ ánh mắt của mọi người, trở gót về cung.
Thấy thế, A Trì cũng nóng nảy, không rảnh để tâm đến lễ tiết gì nữa: “Tạ Diễm! Tạ Diễm huynh mau buông ta xuống!”
Tạ Diễm lại không còn ôn hòa như vừa rồi nữa, chàng cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng quăng một câu: “Trước mặt mọi người mà dám gọi thẳng tên họ của ta, nàng có biết tội không?!”
Ám vệ đi theo chàng thấy thế cũng đều sợ ngây người, tình hình này thật sự khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nhị điện hạ thanh tâm quả dục bao nhiêu năm, sao bây giờ vừa thấy người ta đã bắt người ta trói lại đem về cung rồi? Nếu như bị kẻ khác đồn ra ngoài thì biết làm sao đây!
Nhưng dù chửi thầm trong lòng, họ cũng chẳng dám ngăn Tạ Diễm lại, đành phải yên lặng cun cút đi theo cả quãng đường, nhân tiện lưu ý không để ai bất cẩn thấy được, lại gây chuyện thị phi.
Chờ lúc A Trì bị mang về cung, dàn xếp ổn thỏa, Tạ Diễm đứng trước mặt nàng, xụ mặt ra lệnh: “Đêm nay nàng ở lại trong cung đi.”
Đây là lần đầu tiên A Trì thấy kiểu xử sự thế này, nàng bị chàng dọa cho choáng váng. Sau một hồi lâu im lặng, rốt cuộc nàng cũng ngượng nghịu mở miệng: “Yên Tầm ca ca không tìm thấy ta…… thì sẽ sốt ruột.”
Môi Tạ Diễm nở nụ cười: “Mới nãy ta bắt nàng về cung trước mắt bao người, có lẽ hắn ta đã biết lâu rồi, sẽ không tưởng là nàng mất tích đâu.”
A Trì: “……”
“Hồi bẩm điện hạ, cấp dưới vừa mới hỏi ả hầu kia. Quả thật đấy là con gái của nhà họ Tả, tên là Tả A Trì. Có điều tiểu thư nhà họ Tả ốm yếu từ nhỏ, bởi vậy luôn được nuôi trong phủ Yến Vương để điều dưỡng, rất ít khi ra ngoài, người ngoài không biết rõ lắm. Nghe nói vừa rồi ngài ấy theo Yến thế tử về kinh đô từ đất phong của Yến vương. Thuộc hạ vô dụng, trước kia điều tra nhất thời sơ sẩy để sót, xin điện hạ giáng tội.”
Tạ Diễm phất phất tay, cho anh ta lui xuống, không có ý trị tội anh ta.
Người vẫn còn, trở về là được rồi.
Nghĩ vậy, tâm trạng của chàng cũng không khỏi thoải mái hơn hẳn.
Nhưng mà, chàng lao lực tìm nàng biết bao tháng ngày lại không tìm được, còn để cái gã Sở Khanh tên Tạ Yên Tầm kia được hời. Nhớ tới chuyện này, Tạ Diễm căm đến độ ngứa răng. Nói vậy lúc bản thân chàng chưa tìm hiểu được tin tức của A Trì, tên Tạ Yên Tầm chết tiệt này nhất định đã giở không ít trò, nhất định chàng phải tìm cơ hội trừng trị hắn ta một phen.
Nhưng dù vậy, A Trì của chàng, cũng chỉ có thể là của chàng thôi.
Sau bao năm tháng trằn trọc, rốt cuộc chàng cũng có thể đầu bạc răng long với A Trì …… Cả quãng đời này của chàng, đều phải ở bên nàng vĩnh viễn, không bao giờ chia lìa.
A Trì mất ngủ suốt đêm, sáng hôm sau, nàng rời giường với đôi mắt thâm quầng.
Tất cả kẻ hầu người hạ trong cung đều là do Tạ Diễm sắp xếp sai đến chăm sóc nàng từ tối qua. Lần đầu tiên gặp mặt mà đã bị người này khiêng lên kéo vào cung, lòng A Trì thực sự còn nguyên cục tức. Bởi vậy nàng rời giường, mặc xiêm y tử tế, rồi ra ngoài sân tìm Tạ Diễm tính sổ.
Tạ Diễm thì đã ra ngoài từ sáng sớm, trong điện không thấy bóng ai, thủ vệ lại nhất quyết không chịu thả nàng ra khỏi cung để nàng về nhà. Nàng đành phải canh chừng ngoài cửa điện lớn của Nhị điện hạ, chờ chàng trở về.
Chẳng rõ vì sao bọn thị vệ lại đối xử ân cần lạ thường với nàng. Thấy nàng đứng chờ Tạ Diễm, họ vừa mang ghế ra vừa rót nước, còn ôn tồn ngọt nhạt khuyên nàng kiên nhẫn một chút, Nhị hoàng tử sẽ về ngay thôi.
A Trì ngại, không dám nổi giận với họ, bèn xuôi lời ngồi xuống.
Nàng ngồi một mình trong vườn hoa nhỏ trước điện, nhàn rỗi nhàm chán, bèn đứng dậy đi loanh quanh, dạo phong cảnh trong vườn. Dù sao đây cũng là vườn hoa ở trong cung, có rất nhiều giống hoa thơm cỏ lạ mà người bình thường không thấy được. A Trì thích chí vô cùng, vì đang tức nên nàng còn hái mấy đóa hoa đang nở đẹp.
Quanh co lòng vòng đi đến một góc trong vườn hoa, lọt vào mắt nàng không phải là bụi hoa đẹp xinh, mà chỉ là một cái cây được chăm bón tỉ mẩn. Một cây sơn trà lẻ loi đứng đó, xanh um tươi tốt. Sơn trà lúc lỉu trên cành, xem ra đã chín lâu rồi, lung lay sắp rụng, tựa hồ sắp rớt xuống đến nơi.
A Trì tò mò, bèn hỏi những người bên cạnh: “Những quả sơn trà này…… chín cả rồi, tại sao mọi người không hái chúng xuống?”
Cung nữ theo hầu đáp lại thật cận thẩn: “Bẩm tiểu thư, cây này là do Nhị điện hạ gieo từ hồi nhỏ, vẫn luôn tự mình tu bổ chăm sóc, quý giá vô cùng. Điện hạ không cho phép ai chạm vào, cũng không để ai hái xuống. Những quả trên cây chín nẫu, rụng xuống nát dưới đất, cũng chẳng ai dám động. Năm nào cũng thế ạ.”
“Vậy……” A Trì vừa định lên tiếng, lại bị một giọng khác ngắt lời.
“A Trì muốn hái một quả nếm thử sao?”
Hóa ra Tạ Diễm đã về.
Chàng đi đến trước mặt A Trì. A Trì đã nghe được thân thế sâu xa của cái cây này, đương nhiên là thoái thoác lia lịa: “Không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi……” Ai ngờ chưa đợi A Trì phản ứng, ngón tay thon dài trắng nõn của chàng đã vươn ra, nhẹ nhàng ngắt một quả sơn trà đẹp đẽ xinh xẻo xuống, sau đó đưa cho nàng.
A Trì giật mình nhìn bàn tay đưa đến trước mặt mình của chàng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Nếm thử đi.” Giọng Tạ Diễm mang theo ý cười.
Nhìn quả sơn trà xinh xẻo kia, A Trì lại thấy miệng khô lưỡi khô, bất giác nuốt nuốt nước miếng……
Ăn sạch sẽ quả sơn trà trong tay rồi, A Trì cười tươi rạng rỡ nhìn Tạ Diễm, nhất thời nàng cảm thấy chàng cũng không còn quá đáng ghét như trước nữa.
“Điện hạ, bao giờ thì ngài mới chịu thả ta ra khỏi cung?”
Nghe thấy lời này, Tạ Diễm lại chỉ nhíu nhíu mày, không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “A Trì ở trong cung, thấy không được tốt à?”
Nàng có vẻ không ngờ chàng sẽ đáp lại như thế, bèn mở to hai mắt: “Không…… tất nhiên không phải…… Nhưng ta cũng không thể ở mãi trong cung thế này…… nếu chuyện này truyền ra ngoài…… Huống chi Yên Tầm ca ca huynh ấy……”
“Yên Tầm ca ca, gọi nhau thân thiết quá nhỉ.” Tạ Diễm cười khẩy một tiếng, đột nhiên ngắt lời nàng, “Ta cứ không thả nàng ra ngoài cung đấy, Tạ Yên Tầm làm gì được hử? Chẳng lẽ hắn ta có thể xông vào trong cung cướp nàng ra được sao?!” Chàng bỗng nổi giận, ngọn lửa giận không thể ngăn chặn bùng lên trong mắt, hàm răng chàng nghiến kèn kẹt, giọng cũng rơi run lên vì giận.
Dứt lời, Tạ Diễm mang sắc mặt sầm sì, phất tay áo bỏ đi.
A Trì đứng phía sau chàng, nhìn theo bóng chàng rời xa, lòng nàng vừa ấm ức lại vừa hoang mang khó hiểu.
Hóa ra cái anh Nhị hoàng tử điện hạ này lại là một kẻ ẩm ương sáng nắng chiều mưa như thế …
Tạ Diễm trở về phòng, tự mình hờn dỗi chính mình.
Một cây trâm bạch ngọc để trên bàn sách. Ấy là do chàng tự tay điêu khắc để chuẩn bị tặng cho nàng.
Kiếp trước nàng từng tặng chàng rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng phần lớn không tìm lại được. Chàng hình như lại chưa từng tặng nàng món gì. Chỉ có một lần duy nhất, chàng tặng nàng một lá bùa bình an lúc nàng bị thương.
Cũng lá bùa bình an ấy, mãi đến trước khi chết nàng vẫn luôn nắm chặt……
Lòng chàng bỗng trào dâng một nỗi buồn đau khó giải thích.
Kiếp này, nàng không yêu chàng.
Tại chính chàng đã bỏ lỡ. Chàng vốn có cơ hội khiến nàng yêu chàng, chăm sóc cho nàng tử tế. Nhưng vào kiếp đời mà nàng yêu chàng, chàng lại nhất quyết không chịu thừa nhận một câu thích nàng.
Chàng không còn cơ hội có được nàng nữa.
[HẾT CHƯƠNG 10]