Châu Tiểu chạy về đến ký túc xá thì Triệu Phiếm Châu cũng đuổi kịp, anh níu tay cô lại, thở hổn hển: “Em muốn thế nào đây?”
“Bỏ tay ra, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh.” Níu cái gì mà níu, anh cho là đang đóng phim thần tượng à!
“Ít nhất em cũng phải nói cho anh lí do chứ!” Sao lắm lí do lí trấu vậy hả, cô khó chịu, cô muốn gây sự đấy, tới kỳ kinh nguyệt đấy, không được à?
“Từ lúc gặp đến giờ anh toàn bày ra cái mặt thối cho em xem, lí do này đã đủ chưa? Nếu không đủ thì lí do đứng trước trước mặt bạn gái lại cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện với đứa con gái khác thì sao?” Còn nói cô vô lý! Tùy tiện nói mấy câu cũng đã có hai lý do rồi.
“Anh khó chịu với em lúc nào? Do anh đang rối rắm mấy chuyện thôi. Còn ra ngoài nghe điện thoại là do ở trong đó ồn quá. Giả Y Thuần chỉ là hàng xóm của anh thôi mà.”
“Hàng xóm cơ à? Em chịu đủ cái hàng xóm gì đấy của anh rồi! Anh đối xử với hàng xóm còn dịu dàng hơn cả người yêu đấy! Thôi, em không muốn cãi nhau với anh, để em lên phòng.”
“Em còn muốn kéo dài vấn đề này bao lâu nữa? Anh đã nói hết rồi, bọn anh lớn lên cùng nhau từ bé nên anh đều coi cô ấy là em gái.”
“Vậy được rồi, ngoài lúc tình cờ anh gặp cô ta trên đường đó, anh định bao giờ mới giới thiệu cô “em gái” của anh với em?”
Triệu Phiếm Châu im lặng: “Tớ tưởng em không muốn làm quen với cô ấy.” Thật ra anh không muốn hai người quen nhau.
“Em không thèm quan tâm, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh nữa, hiểu chưa? Bỏ tay ra, em muốn lên.”
Triệu Phiếm Chu hơi lưỡng lự, sau đó mới bỏ tay ra: “Đến khi em bình tĩnh lại thì chúng mình nói chuyện tiếp.” Sao tên này thích nói chuyện thế hả? Phiền chết được, anh muốn nói chuyện nhưng em đây không rảnh để nói với anh.
Cô lườm rồi đi lên tầng, bước chân rầm rập như coi cầu thang là mặt anh mà đạp.
Triệu Phiếm Châu dõi mắt nhìn theo người yêu lên trên tầng không thèm ngoảnh lại nhìn mình một cái cũng hơi giận, người đến muộn là cô ấy, ngây ngẩn cả buổi chiều vì trai đẹp cũng là cô ấy, người hẹn ngày mai gặp lại cũng là cô ấy, vậy mà cô ấy lại nổi giận. Có đôi khi con gái bất chấp mọi lí lẽ, bởi vậy anh chẳng muốn để ý, về nhà giải quyết mọi việc quan trọng hơn.
Tắt điện, Châu Tiểu kiểm tra điện thoại thêm lần nữa, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ, điên cả người, cô ấn mạnh nút tắt nguồn.
Giỏi lắm, đã hai ngày rồi Triệu Phiếm Châu vẫn chưa liên lạc với mình, bây giờ đang so tính nhẫn nại với mình phải không? Đã chọc giận còn mắng mình! Mình đâu có quá quắt, chỉ tắt nguồn mà thôi, ừm… hình như còn cắn hắn nữa… Nhưng mà do cô quá bực mà thôi, anh có cần biến mất lâu vậy không? Cô cũng không cắn mạnh… mà hình như cũng hơi mạnh… lớn vậy rồi, cắn một cái cũng đâu chết được.
Châu Tiểu lăn lộn trên giường khiến Đào Linh ở giường dưới không vui: “Châu Tiểu, trên giường cậu có rận à mà cứ lăn qua lăn lại mãi vậy, cậu định không cho người khác ngủ à?” Gần đây Đào Linh nói chuyện rất khó nghe, mọi người đều đau lòng bạn mình vừa bị tổn thương nên cũng mặc kệ, buổi sáng suýt nữa Tiểu Lộc đã làm ầm lên rồi. Châu Tiểu đáp ừ rồi nằm im, song Đào Linh không buông tha: “Đôi khi cũng phải để ý đến suy nghĩ của người khác chút chứ, mình không ngủ được nên không cho người khác ngủ à?”
“Cậu nói xong chưa?” Bỗng dưng Tiểu Lộc lên tiếng: “Đừng tưởng mọi người quan tâm đến mình, muốn làm gì thì làm.”
Đào Linh rướn cao giọng: “Cậu có ý gì hả?”
“Đừng cãi nhau nữa, mau ngủ di, mai còn phải đi học đấy.” Thất Trường lên tiếng giảng hòa.
“Nếu không phải cậu ấy cứ lăn qua lăn lại tớ sẽ nói gì à?”
Được rồi, cuối cùng quay về với cô rồi. Châu Tiểu thở dài: “Tớ không trở mình nữa, vừa nãy là do tứ không để ý, mọi người ngủ đi.”
“Châu Tiểu, cậu khách sáo với cậu ta như thế làm gì, người cần phải xin lỗi cậu ta là gã bạn trai kia kìa, dựa vào cái gì mà suốt ngày bọn mình phải để ý sắc mặt cậu ta chứ!” Hôm nay Tiểu Lộc cứ như ăn phải thuốc nổ.
“Chu Lộ! Nếu cậu có ý kiến gì với tớ thì cứ việc nói thẳng, không cần phải móc mỉa.” Chu Lộ là tên của Tiểu Lộc, vừa có lợn (Chu) vừa có nai (Lộc – đọc giống nhau “Lù”), bình thường mọi người cũng đều gọi cô ấy là vườn thú, cô ấy không thích biệt danh đó nên mọi người mới gọi cô ấy là Tiểu Lộc.
“Tớ có ý kiến với cậu đấy, lời của tớ chưa đủ thẳng thắn à?”
“Tớ chọc cậu ở đâu hả?”
“Còn chưa rõ ràng à? Ngày nào cậu cũng trưng cái mặt thối đó cho mọi người nhìn, hôm qua ném điện thoại vì nó ồn ào khiến cậu không ngủ trưa được, đến sáng nay cậu làm vỡ cái cốc của tớ cũng chả thèm xin lỗi, thậm chí còn nói tớ để cốc không cẩn thận, sang buổi chiều lại làm rơi đồ của Thất Trường nhưng không thèm nhặt lên… Cậu thấy bọn tôi phải nhịn cậu mãi chắc?”
“Tớ có bắt các cậu nhịn đâu? Do tâm trạng tớ không tốt mà…” Đào Linh nức nở khóc.
“Khóc, làm sao phải khóc. Tớ bắt nạt cậu à?” Tiểu Lộc hơi nghẹn ngào.
Haiz, nếu không phải là một thành viên trong cái phòng này, Châu Tiểu rất muốn cắn hạt dưa xem kịch.
“Im hết cho tớ!” Thất Trường tưởng chừng nhu nhu nhược nhược đột nhiên nổi đóa: “Đào Linh, quả thật dạo gần đây cậu quá đáng lắm, người phải xin lỗi cậu là bạn trai của cậu chứ không phải bọn tớ. Bọn tớ đi mua tránh thai cho cậu, khóc với cậu còn đi phá thai cùng cậu… Những gì cần làm bọn tớ đã làm đủ, nếu cậu cứ mang cái vẻ ai cũng phải xin lỗi mình thì cậu dọn ra ngoài ở đi; còn cậu, Tiểu Lộc, Đào Linh phải trải qua nhiều việc như vậy, tâm trạng không tốt cũng là chuyện bình thường, có vậy mà cậu cũng phải so đo với cậu ấy.”
Nếu không phải bầu không khí không phù hợp, Châu Tiểu rất muốn đứng lên vỗ tay, Thất Trường, cậu con mẹ nó thiên tài, đúng là Martin Luther King của Trung Quốc.
Thấy Thất Trường điên tiết, hai người kia đều không dám lên tiếng. Cũng nhờ trận ầm ỹ này, Châu Tiểu quên luôn chuyện của Triệu Phiếm Châu, trong phòng không có lấy một tiếng động, mỗi người đều ôm tâm sự của riêng mình chìm vào giấc ngủ.
Hết chương