“Cô ơi, hôm nay nghỉ được không?” Lee Do-woo hỏi Châu Tiểu.
Cô thầm chửi thề một tiếng! Muốn nghỉ lại không thèm nói sớm, lừa mình tới làm gì, báo hại mình không thể hẹn hò với Triệu Phiếm Châu được.
“Sao vậy? Không học vậy cô về nha.” Cũng tốt, tạo ‘surprise’ cho Triệu Phiếm Châu.
“Không phải, không phải, trò chuyện, ừm… phải, là luyện nói.”
“Được rồi.” Tùy cậu ta, dù sao người trả tiền cũng là sếp.
“Vậy chúng ta nói chuyện gì đây?” Điều khiến Châu Tiểu sợ nhất chính là tìm chủ đề nói chuyện.
“Gì cũng được á.” Cười tươi vậy làm gì? Khoe răng trắng à?
“Sao cậu lại muốn học tiếng Trung?”
“Ở Hàn có rất nhiều người học tiếng Trung.” Quái, người Trung Quốc mê phim Hàn lắm mà, sao lại thành người Hàn thích học tiếng Trung nhỉ? Nhất định là cuối cùng bọn họ đã biết được sự uyên thâm trong văn hóa Trung Quốc rồi. Chết tiệt! Mau trả Tết Đoan ngọ lại cho chúng tôi, nếu không chúng tôi ném bánh chưng cho nghẹn chết mấy người! Trong đầu Châu Tiểu bắt đầu suy nghĩ đến cảnh tượng cầm bánh chưng làm người ta nghẹn chết, không nhịn được phải bật cười.
“Cô cười gì vậy? Cô cười trông ‘kawai’ (dễ thương) lắm í.” Lạ thật, cậu ta là người Hàn mà sao bắn tiếng Nhật làm gì chứ! Với lời khen của cậu ta, ban đầu cô còn thấy xấu hổ nhưng sau đó dần dần trở nên miễn dịch, lời khen ngợi của cậu ta chẳng có giá trị gì cả. Cái gì cũng khen, cô còn nhớ có một lần cậu ta nói với mình “Cô ơi, ở ngoài có con chim đẹp lắm”, đến khi trông ra ngoài thì cô thây một con chim đen thùi lùi đang đậu trên dây điện. Căn cứ vào kiến thức về sinh học ít đến đáng thương của mình, con chim đó hẳn là con chim sẻ mà người ta hay dùng trong câu “chim sẻ đòi hóa phượng hoàng” chính là đây.
“Cô ơi, lúc ‘mơ xuân’ cô thường làm gì?” Cái gì cơ? Nếu không phải khuôn mặt cậu ta đầy vẻ ngây thơ hiền lành, cô rất nghi ngờ là không biết có phải cậu ta đang đùa giỡn mình không nữa.
“Cậu nói lúc nào?”
“Lúc ‘mơ xuân’.” Được rồi, tha thứ cho trình độ tiếng Trung của người bạn nước ngoài của cô, cô hít một hơi thật sâu hỏi ngược lại: “Ý cậu ‘mơ xuân’ là gì?”
Gương mặt cậu ta đầy ngơ ngác: “Cô không biết ‘mơ xuân’ á? Cô dạy tiếng Trung mà?”
Châu Tiểu hết biết: “Dĩ nhiên là tôi biết lúc ‘mơ xuân’, nhưng ý nghĩ của tôi và cậu không hề giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau? Cô ơi, có vẻ tiếng Trung của cô không được tốt lắm nha…” Trời ạ, đừng có ép cô bóp chết cậu ta nữa!
“Cậu tự lấy từ điển ra tra cho tôi xem.” Nói đi nói lại, đến khi tra từ điển tiếng Hàn mới biết ‘thanh xuân’ (tuổi trẻ) được dịch thành ‘tuổi trẻ’ hoặc ‘lúc mơ xuân’. Hóa ra không trách được tại sao cậu bé người Hàn này coi tuổi trẻ thành ‘mơ xuân’. Có thể bắt người biên tập cuốn từ điển này chịu trách nhiệm được không? Còn hại cô bị nghi ngờ trình độ tiếng Trung nữa chứ! Giải thích thêm một lúc nữa cậu ta mới rõ ràng ý nghĩa của hai từ đó là khác nhau, cô cũng tự thấy phục mình!
Cuối cùng chuyện ông nói gà bà nói vịt đã kết thúc, Châu Tiểu nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, giờ phút, cô hẹn Triệu Phiếm Châu chờ mình ở dưới lầu ký túc xá của du học sinh lúc giờ. Chếi rồi! Cô vội soạn đồ để đi xuống chỗ hẹn.
“Cô ơi!” Lee Do-woo đột nhiên gọi cô lại: “Em cũng phải xuống dưới, chúng ta cùng đi đi.”
Thế là cô đành phải đi xuống cùng cậu ta, qua chỗ rẽ ở cầu thang đã thấy Triệu Phiếm Châu đang nói chuyện điện thoại. Châu Tiểu chỉ Triệu Phiếm Châu cho Lee Do-woo nói: “Người đó là bạn trai tôi.” Ý muốn nói tôi đã có hẹn với bạn trai, cậu mau tránh xa ra, càng xa càng tốt!
Quả nhiên không thể nói chuyện quá uyển chuyển với người nước ngoài, Lee Do-woo chỉ gật gù rồi đi tới bên cạnh Triệu Phiếm Châu.
Triệu Phiếm Châu đã thấy họ từ lúc họ nói chuyện ở cầu thang, đây là lần đầu tiên anh thấy học sinh của cô. Anh không hề biết học sinh của cô có ngoại hình như thế này… Ừm… Đúng là con trai Hàn Quốc.
“Tớ sẽ đi. Cô ấy tới rồi, bye bye.” Triệu Phiếm Châu cất điện thoại nhìn hai người họ chờ cô giới thiệu. Hai người có khuôn mặt trẻ con đứng cạnh nhau, trông thật xứng đôi nha! Trước anh từng hỏi dáng vẻ học sinh của cô như thế nào, cô chỉ qua loa nói rất phổ thông. Đến muộn không báo, tội thêm tội, xem anh trừng phạt cô ra sao!
Cô có thể cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, chỉ tới đến muộn phút thôi mà, có cần phải vậy không? Tiểu Lộc nhà người ta mỗi lần đều thong thả trang điểm trong phòng ký túc bắt bạn trai đợi bên ngoài đến khi nhện giăng tơ lên người cậu ta luôn. Anh cố ý bắt nạt “vợ hiền mẹ đảm” là cô đây phải không?
“Cậu ấy là Lee Do-woo, còn đây là Triệu Phiếm Châu.” Châu Tiểu không nghĩ ngợi gì mà giới thiệu. Lee Do-woo ơi là Lee Do-woo, không biết cậu đã từng nghe câu “một ngày làm thầy cả đời làm cha” chưa, cô giáo của cậu đang gặp nguy hiểm, cậu làm ơn đi nhanh một chút, đừng làm cho cô loạn thêm nữa.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai người lịch sự bắt tay nhau. Sau đó bầu không khí bỗng nhiên đông đặc lại, Lee Do-woo không muốn đi, Triệu Phiếm Châu cũng vậy, dường như cả hai người đều đang đứng đó chờ cô bày tỏ thái độ. Cô đành lúng túng nói với cậu học sinh người Hàn của mình: “Bọn tôi phải đi rồi! Gặp cậu sau.”
“Mai gặp lại.” Lee Do-woo cười tươi rói khiến cô rất giật mình, cô có cho cậu ta vay tiền đâu, không cần cười như thấy được cha mẹ, cơm áo như vậy chứ!
Trên đường đi Châu Tiểu cẩn thận quan sát thái độ của người yêu, mặc dù từ trước tới nay lúc nào anh ấy đều trưng bộ mặt “không cảm xúc”, thế nhưng cô vẫn cảm thấy khuôn mặt anh bây giờ đáng sợ vô cùng.
“Em xin lỗi mà, là lỗi của em, đừng giận nữa nha.” Triệu Phiếm Chu chỉ lướt qua rồi nói: “Anh không giận.”
Anh đang tức đến nổ phổi, ngày mai gặp phải không? Ngày mai anh mà để cho cô đi gặp tên quỷ người Hàn đó mới là có chuyện đó! Châu Tiểu trợn mắt, mịa, không giận? Có ai không biết anh càng tức giận thì lại càng bày ra biểu hiện không cảm xúc đâu chứ!
“Rồi rồi, anh không giận thì mình đi ăn gì đi.” Cô nắm lấy tay anh làm nũng. Anh chẳng đáp chẳng rằng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ biện pháp để ngày mai hai người này không thể gặp nhau, tốt nhất là làm sao để cô bỏ luôn dạy kèm này.
Cô thấy anh không có phản ứng gì, tự nhiên cảm thấy chán nản, đợi mỗi phút thôi mà đã bày ra bộ mặt thối như vậy rồi, người nào không biết còn tưởng anh phải đợi cô đến “biển cạn đá mòn”.
Đến cả lúc ăn cơm Triệu Phiếm Châu vẫn trưng ra bộ mặt thối đó, rất nhiều lần Châu Tiểu muốn làm dịu bầu không khí xuống một chút song anh không đáp lại nên đành lặng lẽ ăn cơm.
“Em là bài hát trong lòng anh, là đóa hoa nở trong tim anh…” Tiếng chuông điện thoại của Triệu Phiếm Châu vang lên, à, là bài hát cô cài lần trước, khi nghe anh cũng tròn mắt lên định đổi sang bài khác nhưng bị cô dùng vũ lực trấn áp.
Lướt thoáng qua thấy cái tên Giả Y Thuần, cô chợt hối hận vì đã cài cái nhạc chuông này.
Triệu Phiếm Châu nhận máy, a lô một tiếng xong rồi đứng lên đi ra ngoài. Mẹ nó! Không phải chỉ là nghe điện thoại thôi sao, có cần phải bí mật vậy không, cẩn thận kẻo anh uống phải rượu độc!!!
Cô bực bội nhìn anh đang đứng trước cửa chăm chú nghe điện thoại, rồi cầm túi xách ra ngoài. Khi đi ngang qua chỗ người ta, cô nghe thấy một câu “Cậu đừng khóc, bình tĩnh lại”. Trong giọng nói ấy có sự dịu dàng hiếm khi mình nghe thấy. Cô cho là anh không thấy mình, vậy mà tay anh đang giữ cô lại và nhìn bạn gái bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó che loa và hỏi: “Em đi đâu thế?”
“Anh đang nghe điện thoại mà, nên em đi về trước để kẻo nghe thấy những thứ không nên nghe đây.”
“Em cố tình gây sự phải không?” Trong giọng nói của anh không nén nổi sự bực dọc và mất kiên nhẫn.
Được lắm, dịu dàng với người khác thì được còn mình thì nổi điên. Gây sự phải không? Anh chưa thấy em gây sự thôi, vậy thì hôm nay cho anh biết thế nào gọi là gây sự. Cô giật lấy điện thoại trên tay anh rồi tắt máy: “Đây mới gọi là gây sự, giờ anh đã biết chưa?”
“Em nổi điên gì đấy?” Triệu Phiếm Châu lấy lại điện thoại, vừa ấn phím gọi vừa giữ chặt tay người yêu.
Châu Tiểu nào để cho anh được như ý muốn, cô cúi xuống và cắn mạnh vào tay anh. Chính Triệu Phiếm Châu cũng không ngờ bạn gái mình lại dùng chiêu này, bị cắn đau nên đành buông tay ra. Cô lao nhanh ra ngoài, nếu hồi cấp hai thi chạy tám trăm mét mà cô có thể chạy với tốc độ này thì cũng chẳng cần thi lại nhiều lần như vậy.
Triệu Phiếm Châu ngẩn người hai giây sau đó cũng tắt máy đuổi theo cô.
Hết chương