Lúc nãy Lạc Dao rời khỏi Lạc phủ là để trở về Thương vương phủ, vốn chỉ muốn đón tiểu bạch khuyển nhưng khi đi ngang qua Chu Đài viện lại thấy Tử Phàm bước vào, Lạc Dao cũng nổi hứng tò mò bám theo, lén lút đứng bên ngoài Lạc Dao đã nghe hết được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ, khi nhắc tới Lạc phu nhân, Lạc Dao bị giật mình nên vô ý mém chút là làm ngã chậu cây, may mắn là nàng đã giữ kịp nó lại.
Sợ bị phát hiện nên Lạc Dao cũng trốn ngay sau đó.
- Lúc nãy bọn họ nhắc tới mẫu thân ta? Bà ấy đã biệt tích nhiều năm như vậy thì có liên quan gì tới chuyện này chứ?
Lạc Dao suy nghĩ mãi cũng không ra
Năm đó Hồ Nhi ( Lạc phu nhân) đột nhiên biến mất, Lạc Lâm cũng không cho một ai đi tìm kiếm giống như đã biết trước được việc này, sau đó còn truyền tin ra ngoài Hồ Nhi đã bị bạo bệnh không qua khỏi.
" Liên quan cũng được, không liên quan cũng được, ta thật sự muốn biết bà ấy còn sống hay không? Rất muốn gặp lại bà ấy, ta...!có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà ấy.
Hiện giờ người có khả năng điều tra ra tung tích của mẹ ta chỉ có...!Ẩn Thương."
Lạc Dao thở dài, cứ đi qua đi lại rồi lại đứng ngồi không yên.
Nàng nằm huỵch xuống giường, tay vắt qua trán, đắn đo
- Được rồi, việc điều tra về me ta quan trọng hơn, việc trả thù...!tạm thời tính sau vậy.
Nhưng đã hai ngày rồi, cũng không thấy ai tìm kiếm nàng, không lẽ nàng chết Ẩn Thương thật sự cũng không suy nghĩ gì sao, có lẽ hắn thật sự hi vọng nàng chết bây giờ đang vui vẻ cùng Hạ Vân chăng.
" Nếu bây giờ ta xuất hiện, Ẩn Thương hắn...!có vui mừng không...!hay là...!thất vọng, giận dữ vì ta vẫn chưa đi đầu thai"
Nghĩ đến đây Lạc Dao không hiểu sao lại có chút đau lòng, nàng cuộn tròn người lại, nhắm chặt mắt không cho nước mắt chảy ra rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc này, Ẩn Thương cùng Tử Phàm vừa rời khỏi nhà lao.
- Vương gia, đã trễ vậy rồi người đi đâu vậy!
- Đón vương phi!
- Đón vương phi?! Ngài đang nói gì vậy vương gia?
Trong khi Tử Phàm vẫn còn thắc mắc thì Ẩn Thương đã biến mất tăm.
Màu đen của bóng tối bao trùm, không gian im lặng chỉ còn nghe tiếng gió thổi.
Két
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở không đủ làm đánh người đang say giấc.
Một thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh giường một cô gái đang cuộn tròn trong chăn.
Hắn nhẹ nhàng lật chăn lên, từ từ nằm xuống, cánh tay luồn qua hong cô gái sau đó là ôm trọn lấy cô, khuôn mặt chạm vào làn tóc hưởng thụ mùi hương ngọt ngào.
Cô gái cảm nhận được ai đó đang ôm lấy mình, cứ ngỡ là đang mơ nhưng cảm giác quá đổi chân thật, nàng liền bừng tỉnh vùng dậy.
Nhưng nàng trong thể thoát được đôi bàn tay rắn chắc đang vây chặc lấy nàng
- Ngươi là ai!
- Là ta.
Giọng nói này từ khi nào đã trở nên quá đỗi quen thuộc với nàng, vừa nghe đã nhận ra được người phía sau là ai.
- Là...!vương gia, sao ngài lại biết ta ở đây?
- Ta chỉ cho nàng hạn ba ngày, nhưng hôm nay mới ngày thứ hai nàng nôn nóng trở về phủ mà lại không đến gặp ta, nên ta buộc phải đến đây.
Ẩn Thương nói trong khi vẫn nhắm mắt ôm chặt nàng.
- Ba ngày gì chứ? Không phải ngài nghĩ ta....!đã chết rồi sao...
Ẩn Thương không vui, trực tiếp xoay người, nâng nàng lên đặt trên người mình, đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng chằm chằm.
- Vương phi của ta chết...!ta có thể bình thản như vậy sao? Nàng nói xem.
Hai bàn tay của Lạc Dao đang đặt trên ngực của Ẩn Thương, nàng lúng túng rụt tay lại.
- Ta cũng không phải vương phi mà ngài muốn, có gì mà quan trọng!!.