Đã hai ngày kể từ lúc Lạc Dao mất tích, hôm nay Tử Phàm mới được Ẩn Thương triệu kiến đến bàn chuyện.
- Vết thương của ngươi thế nào rồi?
Ẩn Thương ngồi trên bàn, vẫn đang chăm chú viết gì đó, khuôn mặt nghiêm nghị hỏi.
- Thần đã hồi phục khá nhiều rồi, đa tạ vương gia tha chết.
- Hai ngày qua, ngươi điều tra được những gì ?
- Bẩm vương gia, các thi thể hắc y nhân được mang về phân hủy chỉ sau vài canh giờ, pháp y quan nói bọn chúng đã có lẽ đã tự uống thuốc làm cơ thể phân hủy nhanh sau khi chết.
Họa tiết trên kiếm của bọn chúng đều giống nhau mời ngài xem qua.
Tử Phàm cung kính đưa bản vẽ họa tiết cho Ẩn Thương xem xét.
- Vương gia, chuyện này ngài cảm thấy thế nào?
Ẩn Thương nhìn bản vẽ trầm ngâm một lúc rồi nói.
- Ngươi có biết làm sao chúng ta có thể thuận lợi thoát khỏi độc mê cung không?
- Là nhờ sự thống lĩnh sáng suốt của vương gia!
- Không phải! Là nhờ Lạc Dao.
- Vương phi? Làm sao có thể chứ?
- Nàng ấy nắm giữ bản đồ, đặc biệc là trên bản đồ còn có kí hiệu y hệt với kí hiệu trên những thanh kiếm này.
- Ý ngài là vương phi có liên quan đến kẻ đứng sau?!
" Haizzz, nàng ấy thậm chí còn không biết hình dạng của hình xăm đó"
- Không, là người đã vẽ bản đồ cho nàng ấy mới đúng.
- Vậy, vương gia có biết ai vẽ ra bản đồ đó không?
- Lạc phu nhân.
- Lạc phu nhân chẳng phải đã chết nhiều năm về trước rồi sao?
- Báo!!!
Vương gia, Liu Mục chết rồi.
Một lính canh ngục canh ngục hớt hãi chạy đến báo, ngay lập tức Ẩn Thương cùng Tử Phàm rời khỏi thư phòng đến thẳng nhà lao.
Mùi tử khí trong nhà lao rất khó chịu, bất ngờ hơn khi nhìn thấy Liu Mục.
Hắn bị móc mắt, cắt lưỡi, xương tứ chi gãy vụn, không toàn thây.
Kẻ ra tay thủ đoạn thâm độc, muốn hắn phải trăm ngàn đau đớn trước khi chết.
Tử Phàm không khỏi ngạc nhiên
- Đây lại là chuyện gì? Nếu muốn diệt khẩu thì chẳng phải hắn chết là được sao? Làm sao lại ra tay tàn độc đến như vậy?
Ẩn Thương nhíu mày
"Mọi chuyện có vẻ dần trở nên phức tạp rồi"
______________________
- Tiểu thư, đến giờ ăn tối rồi! Ẻi sao trong phòng lại không có ai?
Tiểu thư! người đang ở đâu vậy tiểu thư!
- Ta ở đây, đừng kêu nữa.
Người từ ngoài cửa bước vào chính là Lạc Dao.
Hai ngày trước Lạc Dao đã kịp nhảy ra khỏi xe ngựa trước khi nó lao xuống vách núi, lúc đó Tử Phàm vẫn đang cầm chân được bọn thích khách kia nên không ai biết nàng đã thoát ra từ lúc nào.
Lạc Dao bị trật một bên khớp nhưng vẫn cố gắng bỏ chạy khỏi đó, nàng chạy về Lạc tướng phủ.
- Tiểu thư, người đang bị thương sao lại ra ngoài, người đã đi đâu vậy?
- Ta chỉ có chút chuyện cần làm thôi.
Câu trả lời của Lạc Dao có vẻ thờ ơ, khuôn mặt nàng đang đâm chiêu, suy nghĩ gì đó.
- Tiểu thư hay là người viết giấy từ phu đi, nô tỳ biết người đang nghĩ gì mà.
Tiểu thư bị bọn họ hành hạ thương tích đầy mình mới trốn về phủ, đã vậy tiểu thư bỏ đi hai ngày rồi bọn họ cũng không thấy cho người đi tìm kiếm, có phải lão gia mất rồi nên Thương vương đó mới khinh người đúng không?!
Tiểu nô tỳ đó vừa nói xong là gào khóc sướt mướt, tuy chỉ là nghĩ bừa nói ra nhưng cũng không phải là hoàn toàn không đúng.
- Ta còn không khóc thì ngươi khóc làm gì, thôi nín đi, ra ngoài cho ta nghỉ nghơi, ta muốn ở một mình.
- Có phải người ở trong này sẽ giấu nô tỳ khóc một mình không! hức?!
- Không, ta không khóc, ngươi nhanh lau mặt rồi ra ngoài đi, nhớ kĩ không được nói với ai ta ở đây.
- Vâng, tiểu thư! hức!.