“Ngươi có thấy quen không? Đây chính là cách ta khiến cho Kỷ gia phải luôn quỳ dưới chân ta.”
Kỳ Thế Phàm nén đau ôm lấy cánh tay đã gãy của mình bò lùi về phía sau đáp:
“Trí nhớ của ta chỉ lưu giữ khoảnh khắc Nghiêm Giác Siêu giết chết cả nhà họ Bối.” Lại liếc về Tư Mạn, ánh mắt đầy ác ý: “Thật không may, đứa con gái may mắn sống xót của Bối gia lại vì ngươi mà quy phục, vì ngươi mà sinh ra đứa trẻ đó, lại vì ngươi mà dạo quỷ môn quan không ít lần.”
Mi tâm Tư Mạn nhíu chặt khi nghe Kỷ Thế Phàm nhắc đến người phụ nữ giống hệt cô đó, đến cả anh ta cũng nhầm lẫn đến mức này?
Đoàng!
Ngay lúc này, khi Nghiêm Trạch đang bận rộn bên phía Kỷ Thể Phàm thì phi công đang điều khiển kia lại không biết điều, tấn công Tư Mạn. Đáng tiếc là ông ta không hề biết cô là ai. Thân thủ cô vốn dĩ rất nhanh nhẹn, chẳng khó khăn mà hạ bệ phi công, chỉ là không may trong lúc giao tranh. Chốt an toàn của khẩu súng trên tay Tư Mạn đã được mở, vô tình nhả đạn vào bụng phi công.
“Chết tiệt!” Tư Mạn bực bội chửi thề một tiếng, liền kéo tên phi công kia sang một bên mặc hắn lăn lộn vì đau đớn. Vội vàng nắm lấy bàn điều khiển, cố gắng giữu thăng bằng cho chuyên cơ đang bốc khói ngùn ngụt.
Lợi dụng sự hỗn loạn này, Kỷ Thế Phàm đưa bàn tay run rẩy lên, nhếch môi cười khẩy. Chính lúc này mới phát hiện ra đằng sau lưng hắn là cửa thoát hiểm mà Nghiêm Trạch đã vào đó. Hắn chỉ cần nhấn một nút, cửa thoát hiểm liền mở toang.
“Balo nhảy dù?” Tư Mạn bây giờ mới chú ý đến balo hắn luôn mang sau lưng đó, là hắn đã cướp cái balo đó ngay từ đầu.
“Thật đáng tiếc. Ta lại không thể cùng về Diêm Vương với các người rồi. Haha.” Trước khi nhảy ra khỏi chuyên cơ, tiếng của Kỷ Thế Phàm còn vọng lại: “Các người chết, Nghiêm gia và Bối gia cho dù đến ngàn năm sau cũng không thể hóa giải mối hận này!!!”
Gió quần quật đập vào mặt họ. Nóng rát đến bỏng mắt nhìn theo bóng Kỷ Thế Phàm rơi xuống với chiếc balo trên lưng. Tư Mạn nhìn ánh mắt hài lòng của Nghiêm Trạch liền không hiểu nổi. Càng ngạc nhiên hơn khi thấy trong tay hắn cầm một thứ gì đó màu đen nhìn như là...
“Đó chẳng phải là đoạn dây kéo sao? Anh đã lấy nó đi lúc đánh nhau ư?” Khi nhảy xuống, người điều khiển buộc phải dùng dây kéo để mở nắp ba lô kéo bọc vòm dù cùng dù lên. Không có dây kéo, không bật được bọc vòm dù thì balo nhảy dù trở nên vô dụng.
Bên dưới, bóng dáng Kỷ Thế Phàm chật vật mở balo trong khi thân thể đang không ngừng rơi ở độ cao không tưởng. Đến khi hắn nhận ra mọi chuyện thì tiếng gào của hắn đã hóa thành hư không:
“Nghiêm Trạch!!! Ngươi sẽ phải trả giá!!!”
Bụp!!!
Từ trên cao nhìn xuống, đám người của Kỷ Thế Phàm dễ dàng nhìn thấy xác hắn nằm trên bãi đất bên dưới. Kinh hoàng, hụt hẫng.
Hệt như rắn mất đầu vô cùng hỗn loạn. Đám người đó bắt đầu hô hoán cùng nhau tháo chạy, thế nhưng lại bị người của Nghiêm gia bám riết không tha, càng chạy càng hoảng, càng chạy càng cách xa chuyên cơ.
Tư Mạn nào thể ngờ trong tình huống đánh nhau đó, Nghiêm Trạch có thể dự liệu đến mức này, khiến cho Kỷ Thế Phàm tự mình đi vào chỗ chết. Người thủ đoạn thâm sâu như vậy có thể là người cô dành tình cảm chỉ sau một thời gian ngắn gặp gỡ ư?
“Rời khỏi đây thôi!” Nghiêm Trạch cất giọng, lấy bộ đàm bên túi áo, tính toán gọi Hắc Báo sang di chuyển người.
“Nghiêm Trạch! Cẩn thận.”
Dường như đã quá mệt mỏi, Nghiêm Trạch lại có lúc lơ là cảnh giác khi quên mất rằng Đinh Cẩn vẫn còn trong khoang của chuyên cơ. Với khuôn mặt đầy máu của mình, ông ta lù lù xuất hiện như một gã điên, dùng một con dao nhỏ đâm một nhát vào bắp chân Nghiêm Trạch khiến cho hắn đau đớn quỳ thụp chân xuống. Đinh Cẩn lợi dụng cơ hội đá văng bộ đàm đi.
Khi Tư Mạn kịp phản ứng, lại chẳng thể rời khỏi bàn điều khiển kia thì phát hiện từng đợt gân xanh nổi lên trên gương mặt Nghiêm Trạch, hắn gầm lên một tiếng dùng cước đá văng Đinh Cẩn về phía sau. Tất cả cơn thịnh nộ dồn nén hóa thành quỷ giữ. Không khách khí bước tới mặc cho máu nhỏ giọt xuống nền. Nghiêm Trạch xách cổ áo Đinh Cẩn lên, mặc cho ông ta thoi thóp không thể thở ra hơi nữa đem ông ta ra bên ngoài cửa thoát hiểm, ý muốn ném xuống.
“Đây là cái giá của ngươi phải trả cho Nghiêm gia!!!”
“Trạch! Đừng đứng đó!!!” Tư Mạn còn chưa nói hết câu thì một khung sắt bị lửa và gió thiêu đốt ập đến đập vào đầu Nghiêm Trạch, khiến cho đầu hắn nhanh chóng toạc ra một vết thương dài, máu nhỏ giọt che đi tầm nhìn.
“Muốn....chết....Ta và ngươi sẽ....cùng chết.”
Đinh Cẩn lợi dụng Nghiêm Trạch đang mất thăng bằng liền tóm lấy cổ áo hắn cùng kéo xuống.
“Không!!!!”
Không màng quan tâm đến bàn điều khiển nữa. Tư Mạn bật nhảy đến, đưa bàn tay kia với ra không trung, vội vàng chụp lấy cánh tay của Nghiêm Trạch, tay còn lại nắm chặt phía mép cửa.
Đinh Cẩn không chịu buông tay, nắm chặt lấy chân bị thương của Nghiêm Trạch, không ngừng cào cấu:
“Cùng chết. Tất cả sẽ cùng chết. Haha!!!”
Sức nặng của hai người đàn ông đủ khiến cho cánh tay của Tư Mạn như muốn đứt lìa. Chuyên cơ vang lên vài tiếng lục đục khuấy động đất trời, nhanh chóng rời khỏi vị trí trên không trung, bốc lên làn khói đen ngùn ngụt.
“Cút!” Một câu này Nghiêm Trạch đã đạp Đinh Cẩn kia ra, khiến cho hắn lơ lửng giữa không trung rồi biến mất.
“Mau hỗ trợ Chủ thượng!” Phía bên kia đám Hắc bóa, Hắc Miêu phát hiện ra bóng người đang nối nhau dưới chuyên cơ đang bay tự do đó vội vàng cho trực thăng chạy đến tiếp cận.
“Mau buông tay! Em không thể kéo được anh. Em sẽ gãy tay mất.” Nghiêm Trạch đã phát hiện ra người của mình từ đằng xa, nhưng khi họ đến kịp. Tư Mạn có chịu nổi hay không?
“Nóng! Nóng quá!!!” Tư Mạn cắn răng đau đớn, cánh tay bám vào cánh cửa giữ chặt cả hai đó đang bén lửa không ngừng nóng lên, cánh tay bên dưới lại bị sức nặng của Nghiêm Trạch giữ chặt như muốn đứt lìa. Trên bả vai cô một dòng máu chầm chậm chảy ra.
“Anh ra lệnh cho em mau buông tay anh ra!!!” Nghiêm Trạch giận giữ quát ầm lên.
Tư Mạn nhìn rõ đám Hắc Miêu đang cố gắng đến nhanh nhất có thể nhưng bây giờ cảm giác bàn tay giữ lấy chuyên cơ đã bị bỏng rồi, lòng bàn tay như đã bị lột một lớp da ra ngoài. Nước mắt chảy ra vì đau đớn. Cô không gắng nữa mà nhìn Nghiêm Trạch đáp:
“Em xin lỗi. Em không thể cố được nữa. Em nghe lời anh. Buông tay...”
Sức con người có giới hạn nhưng trái tim thì không. Cô buông tay nhưng không buông tay hắn mà là buông tay khỏi chuyển cơ, bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy tay Nghiêm Trạch, cùng hắn bị lực hút của trái đất kéo về mặt đất kia.
Bóng Tư Mạn nhảy ra khỏi chuyên cơ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Nghiêm Trạch rơi xuống nhanh hơn một chút đó lọt vào tầm mắt chúng nhân.
Trong mắt họ là hoảng hốt đến tột độ, họ nhìn rõ được bóng dáng hai người như đang xải cánh bay trên bầu trời của riêng hai người. Nhìn thấy Tư Mạn cố gắng rơi thật nhanh để xà vào lòng người đàn ông tên Nghiêm Trạch đó. Nhìn thấy Nghiêm Trạch ôm cô thật chặt, để mặc cho áo khoác của họ tung bay theo gió. Để mặc cho chuyên cơ kia rơi thật nhanh về phía mỏm núi rồi nổ lên một tiếng lớn vỡ tan. Để mặc cho mặt đất ngày càng gần kề.
“Cô gái ngốc nghếch mà anh vất vả tìm kiếm. Anh sẽ bảo vệ em, dõi theo em đến cuối cùng, đừng sợ nhé. Vì anh luôn ở đây.”
Lời nói mặc kệ sức ép của gió kia trôi vào tai Tư Mạn. Cô nép mình vào lòng ngực Nghiêm Trạch, nghe thật rõ thanh âm nhịp tim của hắn, ôm thật chặt thân mình cứng rắn săn chắc đó, ôm thật chặt tình yêu của cô.
Cô và hắn đang rơi tự do, nhưng cả hai đều nhìn thấy phía cuối chân trời kia, mặt trời đang vẫy chào, như thay lời tạm biệt, thay những điều tuyệt đẹp nhất.
Cô nghe được tiếng gió thì thào, nhìn thấy được bóng mây nô đùa, cảm nhận được lòng ngực trào dâng cảm xúc. Cô ngước đầu, đặt lên môi Nghiêm Trạch một nụ hôn ướt đẫm những giọt nước mắt:
“Yêu anh.”
Ầm!!!
Một tiếng động lớn vang lên. Tư Mạn cảm giác cả cơ thể bị thứ gì đó làm xây xước đến toàn thân, khiến cả cơ thể bỏng rát nặng nề. Sau đó mọi thứ tối sầm đi như thể toàn bộ thế giới đã chìm trong bóng tối. Cô không còn cảm nhận được bất kỳ điều gì nữa.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao mọi thứ lại trở nên tối đen như vậy? Cảm giác của Tư Mạn như thể cô đang chơi vơi ở một không gian thật sâu, thật vắng lặng, xung quanh là bóng tối bao trùm lấy cô. Chính lúc này một ánh sáng vụt qua, mở ra một thứ gọi là ký ức.
Tất cả ký ức vụt qua như một thước phim, cô nhìn rõ được mọi khoảnh khắc từ lúc cô là đứa trẻ năm tuổi đủ nhận thức cho đến khi hai mươi hai tuổi, thời khắc cô sinh ra Nghiêm Luật. Tất cả mọi thứ đều xuất hiện trong bầu trời ký ức của cô, trả lại tất cả cảm giác đau đớn bi phẫn năm nào. Toàn bộ cơ thể cô như dần có cảm giác.
Cô đau đớn, thống khổ.
Thì ra cô đã quên hết mọi thứ.
Quên đi kẻ đã tàn sát Bối gia.
Quên đi đứa con cô đã sinh ra.
Và...
Quên đi Nghiêm Trạch, người cô đã yêu hơn cả mạng sống, đã hận đến mức rời bỏ đứa con đáng thương.
Cô đã làm gì thế này? Cô đã rời bỏ hắn, hận hắn cho dù hắn vô tội. Đã khiến mọi thứ đi xa đến mức này, đã để hắn phải chờ đợi, đã để Nghiêm Luật rời xa mẹ năm năm. Cô đã làm cái gì thế này....
Lúc cô cảm nhận được trái tim mình bóp nghẹt lại từng cơn, cô cũng dần bắt đầu nghe thấy được tiếng gì đó đang vang lên bên tai, từ từ lớn dần qua từng lời nói.
“Không cứu được ngài ấy các người đừng mong sống nữa!!!”
“Hắc Miêu ngươi mau làm gì đó đi!”
“Các người im miệng hết đi!!! Máy sốc tim! Máy sốc tim đâu?”
“Hức! Chủ thượng! Nghiêm Trạch!!!”
“Mau cút ra ngoài, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”
“Chủ thượng! Ngài không thể chết. Mau tỉnh lại đi!!!”
“Không được dừng lại, tiếp tục sốc nhiệt.”
“....”
Tiếng người lộn xộn va đập trong không trung với một chủ đề. Là về điều gì đó liên quan đến Nghiêm Trạch...
Nghiêm Trạch!!!
Tư Mạn đột nhiên mở trừng mắt ngồi bật dậy, liền phát hiện ra cả cơ thể đau nhức đến không cử động nổi, trên thân là rất nhiều vết trầy xước dài và sâu. Xung quanh là đám người Nghiêm gia đang bu lấy giường bên cạnh, ánh mắt hoảng loạn.
Khi ánh mắt Tư Mạn chạm đến khuôn mặt đang nhắm ghiền của Nghiêm Trạch nằm trên giường với vô số những vết thương lớn nhỏ đó cũng chính là lúc tiếng máy đếm nhịp tim vang lến thứ âm thanh với tần số cao, nhói đến màng nhĩ chúng nhân báo hiệu cho một điềm gở. Trên màn hình không còn những đợt sóng mà là một sợi chỉ dài và thẳng.
Toàn bộ chúng nhân có mặt ở đó kinh hoàng tột độ, ngay cả máy sốc tim trên tay Hắc Miêu cũng rơi xuống vang lên tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Một bác sĩ đứng bên cạnh, run rẩy đưa tay lên kiểm tra hơi thở của Nghiêm Trạch, ánh mắt trở nên vô hồn, khuôn miệng lập cập vang lên từng từ như hạ một nhát dao vào tim chúng nhân:
“Tim....đã ngừng đập....Ghi nhận. Đã....hức....qua đời vào lúc....hức...”
Cả không gian tĩnh lặng như chết, vô số con mắt trở nên ngơ ngác nhìn về bóng dáng cao lớn, luôn sừng sững uy nghi của Nghiêm Trạch đang nằm trên giường bất động không nhúc nhích kia.
Trên gương mặt đó là sự bình yên đến lạ lùng.
Hắc Báo, Hắc Miêu gục xuống, đấm liên tục xuống nền nhà, đấm đễ bàn tay chảy ra từng đợt máu đỏ nhức mắt. Kyle đứng phía dưới, ôm lấy ngực thoi thóp thở không ra hơi, đứng không còn vững. Toàn bộ chúng nhân Nghiêm gia quỳ thụp xuống, cắn chặt môi để không bật ra tiếng nức nở.
Tư Mạn đờ đẫn, ngơ ngác há hốc mồm, chậm rại bước những bước chân đã không còn cảm giác về phía Nghiêm Trạch, chậm rãi chạm vào Nghiêm Trạch. Tiếng máy đếm nhịp tim vẫn xuyên qua tai cô, vẫn âm ỉ như nỗi đau đó. Trái tim cô như vỡ ra từng mảnh, đau thắt đến kiệt quệ.