Anh ở đây.”
Tiếng của Nghiêm Trạch vọng lại từ bên dưới thân chuyên cơ. Lúc này Tư Mạn mới phát hiện ra có một sợi dây co dãn kéo dài được thắt từ ghế đến thân Nghiêm Trạch, nhờ vào đó hắn mới có thể bám vào gờ bên dưới thân, dùng lực tay kéo cả thân thể lên.
Quả nhiên là Nghiêm Trạch.
Tư Mạn còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện Đinh Cẩn bị trói ở một góc kia đang cố lân la bò về phía chiếc ghế được buộc dây, ý muốn cởi bỏ nó.
“Họ Đinh khốn kiếp!!!” Thế nhưng Tư Mạn lại nhanh hơn hắn một bước, không ngại ngần tung một cước vào mặt Đinh Cẩn, khiến cho ông ta bật ngửa ra phía sau đập đầu vào thành. Cơn thịnh nộ của cô đều ẩn chứa trong từng đòn cước, bấy nhiêu thôi cũng khiến ông ta ngập ngụa trong máu tươi. Cô lại chẳng hề muốn tha cho hắn, liền bước tới đạp một chân lên cổ Đinh Cẩn. Cũng chính lúc này Nghiêm Trạch vừa kịp leo lên chuyên cơ, đóng sập cửa thoát hiểm.
Đứng trước Đinh Cẩn đang mặt mày đầy vết thương tích, cả cơ thể không có chỗ nào lành lặn kia, Tư Mạn lại càng xung tiết. Oán hận trong cô dồn nén vào một chỗ, chỉ muốn dùng tất cả mọi thứ trên thế gian này đè chết hắn.
“Cô không thể giết ta. Ta đang nắm trong tay toàn bộ gia sản của Lex, nếu ta chết gia sản sẽ...”
Không nghe lọt dù chỉ một chữ, trong đôi mắt đỏ rực vì giận giữ của Tư Mạn chỉ có một ý nghĩ:
Là hắn, chính hắn ta đã hại chết Văn Trác của cô.
Giết hắn, phải giết hắn!
“Cú đấm này là vì Văn Trác.” Một nắm đấm hạ xuống gò má Đinh Cẩn khi ông ta chỉ kịp há mồm nói gì đó. Cảm giác xương trên gò má đang vỡ ra. Vừa chốc nãy thôi hắn đã phải ăn no đòn từ Nghiêm Trạch mình sắt, bây giờ lại là Tư Mạn, phỏng chừng xương cốt đã không chịu nổi nữa.
“Cú đấm này là thay Biện Biện.” Móc đấm hướng ngược lại, khóe miệng Đinh Cẩn lập tức phụt ra một nhúm máu đỏ nhức mắt.
Thế nhưng cơn thịnh nộ của Tư Mạn vẫn chưa dừng lại mà còn tiếp tục, tiếp tục...
“Chết đi! Chết đi! Ngươi chết ngay đi cho ta!!!!” Máu của Đinh Cẩn phụt lên mặt Tư Mạn càng khiến cô không khác gì ác quỷ.
Tư Mạn gào lên, vừa gào vừa thả những cú đấm đầy nội lực xuống Đinh Cẩn khiến cho ông ta co giật một hồi rồi bất động. Hai mắt trắng dã ngây dại đi.
“Đủ rồi.” Nghiêm Trạch lúc này mới lên tiếng, vươn tay ôm lấy Tư Mạn, giữ cho cô không hạ thủ nữa.
“Buông ra!!! Em phải giết chết ông ta. Giết!!!” Tư Mạn vùng vẫy gào la, nước mắt lăn dài trên gương mặt cô hòa với máu của Đinh Cẩn, phút chốc mùi tanh đó đã lấn át lý trí cô, nuôi nấng một nữ quỷ. Chỉ cần cô nhớ đến Lex, cơn thịnh nộ kia lại ăn mất lý trí của cô.
“Ông ta còn có ích với anh. Sau khi xong việc, anh sẽ là người giết chết ông ta. Bàn tay em phải được sạch sẽ, không được dính máu dù chỉ là một chút.” Nghiêm Trạch vẫn giữ chặt cô khuyên nhủ bởi vì hắn biết chỉ thêm vài cú đấm nữa thôi Tư Mạn chắc chắn sẽ giết chết được Đinh Cẩn.
Tư Mạn đau đớn, cô chấp nhận thả lỏng không vùng vẫy nữa. Cô khụy chân xuống tóm lấy áo Nghiêm Trạch ngước mắt nhìn hắn. Gương mặt tràn ngập những giọt lệ mặn chát:
“Văn Trác....anh ấy đi rồi....Anh ấy không còn nữa, anh ấy không cần em nữa....” Tiếng nấc nghẹn của cô khiến Nghiêm Trạch đau lòng ôm chầm lấy. Bàn tay đầy máu của hắn đặt lên lưng cô dịu dàng vỗ về.
“Anh biết, anh biết mà. Không sao đâu, em còn có anh. Anh luôn cần em, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.”
Đó là sự thật, Nghiêm Trạch luôn cần cô, luôn dành tâm tư cho cô, trừ khi cô rời bỏ hắn, còn hắn tuyệt đối sẽ không rời bỏ cô.
Câu nói này dường như đã có hiệu quả, nước mắt của Tư Mạn đã không còn mặn nữa. Cô nhận ra rằng, phải rồi, cô còn có Nghiêm Trạch. Cô còn có hắn mà.
Ầm!!!
Lúc này tiếng động cơ phía sau chuyên cơ nổ một tiếng lớn như đánh thức Nghiêm Trạch kẻ địch vẫn còn ở trong chuyên cơ chỉ cách họ một cánh cửa đó.
“Anh có thể mượn đồng hồ của em được chứ?” Nghiêm Trạch đột nhiên lên tiếng khiến Tư Mạn đang khóc lại bị hỏi mượn đồng hồ không khỏi bất ngờ.
“Đương....đương nhiên là được.”
Nghiêm Trạch nhận lấy đồng hồ từ Tư Mạn và dùng một loạt thao tác nhanh đến chóng mặt hệt như đó là đồng hồ của hắn khiến cho Tư Mạn trố mắt kinh ngạc. Không lẽ cô đeo nhầm đồng hồ của hắn?
Điều khiến Tư Mạn kinh ngạc hơn chính là Nghiêm Trạch dùng một nút đã bị mã hóa kia, khởi động ra một tia sáng màu đỏ chiếu về phía cửa. Cánh cửa nhanh chóng bị tia sáng đó đốt cháy mà tan chảy, lộ ra một vết lõm nhìn thấy phía đằng sau đủ để mở cánh cửa đã bị đóng đó. Trong chớp mắt có thể nhận diện được vị trí mà Kỷ Thế Phàm đang ngồi.
“Tại sao anh lại có thể sử dụng cái đó?” Tư Mạn há hốc mồm kinh ngạc. Đồng hồ của cô có chức năng này lại nằm ở trong phần đã bị mã hóa, tại sao cô không biết mà Nghiêm Trạch lại biết?
Chỉ là khi mất trí nhớ, chính cô cũng đã quên mất cách giải mã đồng hồ. Đồng hồ mà Ephemera từng sử dụng là loại đồng hồ có tia X có thể cắt được mọi vật chất. Điều này đã được Nghiêm Trạch nghiên cứu năm năm trước, do đó hắn chỉ cần nhớ và thực hành lập tức có thể khởi động lại đồng hồ vạn năng kia.
Nghi vấn của Tư Mạn lập tức bị dẹp sang một bên khi cánh cửa vừa bị phá hủy đó mở ra. Kỷ Thế Phàm nãy giờ đang bận rộn bắn rơi đám người Nghiêm gia lẽo đẽo bám theo liền quay đầu rút súng bắn về phía Nghiêm Trạch.
Đoàng!
Thế nhưng Kỷ Thế Phàm không ngờ đến, khả năng xoay sở bằng súng của Tư Mạn vốn dĩ nhanh hơn người thường một nhịp, đạn kia vừa ra khỏi nòng đã bị cô bắn vỡ. Viên thứ hai chớp mắt liền cắm phập vào bả vai Kỷ Thế Phàm.
Lợi dụng lúc này Nghiêm Trạch vung một cước nhắm thẳng về phía Kỷ Thế Phàm, chân trái tuy rằng đi đứng không bình thường nhưng hạ cước vẫn rất chuẩn xác khiến cho súng trên tay hắn bị hất văng ra cửa sổ. Còn Kỷ Thế Phàm ăn ngay một cước, đầu đập vào khung điều khiển.
Phi công lúc này quá hoảng sợ, vừa rút súng đã bị Tư Mạn dí súng vào thái dương, nhỏ nhẹ đe dọa:
“Lái cho tử tế vào.”
Phi công vã mồ hôi hột đáp: “Các vị đừng nóng, nếu còn tiếp tục xả súng chuyên cơ này sẽ không thể hạ cánh được nữa.”
Phi công không hề nói dối, nhìn vào bảng điều khiển cũng có thể thấy được cánh quạt phía đuôi đã bị phá hủy, bây giờ lùi không được tiến cũng chẳng xong, muốn hạ cánh an toàn cần có lực lượng giúp sức càng chứng tỏ ở trên chuyên cơ đã không còn an toàn nữa.
Kỷ Thế Phàm lại không quan tâm chuyện đó, bị ăn một đấm kia, hắn liền quay đầu đáp trả lại Nghiêm Trạch bằng một cước trúng vào chân trái vốn dĩ đã bị thương của hắn khiến hắn lùi lại phía sau khoang chứa. Chính vị trí Đinh Cẩn đang bất tỉnh nhân sự đó.
Tư Mạn bận khống chế phi công, lại dành hoàn toàn niềm tin về phía Nghiêm Trạch nên để mặc hai bên đối đầu, xem xét tình hình bên ngoài tiện đường tìm cách hạ cánh.
“Khi ta làm chủ Kỷ gia, ngươi chỉ mới là tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi Nghiêm Trạch ạ.”
Một cước của Kỷ Thế Phàm tung ra, lập tức phía Nghiêm Trạch đáp trả bằng đường đòn như ma thuật trúng đầu gối của Kỷ Thế Phàm. Thế nhưng thân thủ Kỷ Thế Phàm xem chừng không tồi, liền xoay một vòng trên không trung vung xuống một cước xoẹt qua gò má Nghiêm Trạch, khiến cho khóe miệng hắn vương một chút máu.
Mi tâm Tư Mạn khẽ nhíu lại. Lúc này mới để ý hôm nay thân thủ Nghiêm Trạch chậm hơn một chút là vì trên thân thể hắn vương rất nhiều vết thương lớn nhỏ. Trang phục hắn mặc đêm qua ở bên cô còn bị rách đôi chỗ. Người tươm tất như hắn lại để rơi vào tình trạng này ắt hẳn là bị tập kích từ đêm qua khi rời khỏi đảo. Xem chừng hắn đã bị người của Kỷ Thế Phàm làm khó đến tận hôm nay. Nhiều giờ đồng hồ thoát khỏi cái bẫy để kịp thời ứng cứu Tư Mạn, cũng đồng thời làm mất cây gậy bên thân khiến Tư Mạn hiểu rõ. Nghiêm Trạch đã bị hút cạn sức lực đến mức nào.
Thế nhưng không vì lẽ đó mà hắn chịu thua cuộc. Đừng nói một Kỷ Thế Phàm, bao nhiêu người gây hấn với Tư Mạn, hắn sẵn sàng san bằng kẻ đó. Cho nên một cú đá vừa rồi của Kỷ Thế Phàm, Nghiêm Trạch lập tức đáp trả bằng một cước vào bụng khiến Kỷ Thế Phàm bay về phía sau đập vào cánh cửa.
Quyết tâm trong mắt Kỷ Thế Phàm vẫn chưa vụt tắt. Hắn lao dậy vớ lấy tất cả mọi đồ vật có trong khoang thủ thế tấn công. Nghiêm Trạch vẫn dùng cái bóng cao lớn với đôi chân dài đó liên tục đáp trả lại Kỷ Thế Phàm. Hai bóng người giao đấu giữa chuyên cơ mặc cho chuyên cơ không ngừng rung lắc vì gió và súng đạn bên ngoài kia khiến cho càng ngày không khí càng trở nên ngột ngạt.
Đến thời điểm quyết định. Kỷ Thế Phàm hét lớn, nghiến răng vung một nắm đấm dài về phía Nghiêm Trạch nhưng cũng chính lúc này Nghiêm Trạch đưa tay trái đỡ khuỷu tay phải như để tiếp gấp đôi sức mạnh. Cộng hưởng toàn bộ sức lực vào nắm đấm ở tay phải, không hề tránh né mà trực diện đấm ập vào nắm đấm của Kỷ Thế Phàm. Hai nắm đấm đối đầu, trực tiếp đối mặt.
Rắc! Rắc!
“A a a a!!!”
Tiếng xương gãy kèm với tiếng kêu la thất thanh của Kỷ Thế Phàm khuấy tung đất trời. Dọa cho phi công kia chân tay cũng run rẩy. Lực từ nắm đấm của Nghiêm Trạch quá mạnh, đã vậy còn nhân đôi lực từ hai bàn tay khiến cho nắm đấm của Kỷ Thế Phàm lại bật ngược khiến hắn gãy tay.
Nghiêm Trạch nhổ ra một ngụm máu chả đủ dính răng kia, cười khẩy: “Khi ta làm chủ Nghiêm gia, ngươi chỉ là kẻ thấp hèn quỳ dưới gối ta mà thôi.”