Editor: Lam Tuyền
Beta: Tử Nguyệt Minh
Lục Áp hơi sững người, sau đó liền ôm lấy nàng mỉm cười: "Nàng có kế hoạch gì rồi?"
"Đương nhiên là có rồi. Mỗi đứa bé mà ta sinh ra đều sẽ mang theo một phần khí tức của ta, sinh càng nhiều thì khí tức của ta trên người chúng sẽ càng dày đặc. Ta sẽ dạy chúng, một đứa ngốc nghếch, một đứa si tình, một đứa bướng bỉnh, một đứa thay ta pha trà cho chàng, một đứa giúp chàng giặt quần áo, một đứa ghi nhớ mọi kí ức của ta, một đứa học ngữ khí của ta... Nếu tương lai có một ngày ta tận thọ, tất cả bọn chúng gộp lại sẽ có thể thay thế được ta.
"Thế nhưng không cho chàng ghét bỏ tính cách của chúng, mặc kệ ngốc nghếch hay si tình hay bướng bỉnh hay ngoan ngoãn thì chúng đều là ta. Nếu chàng dám ghét bỏ chúng vì nhiều khuyết điểm thì có nghĩa là chàng không đủ yêu ta."
Lục Áp đặt cằm trên trán nàng, nhìn bóng cây bên ngoài một lúc rồi liền cúi xuống hôn nàng: "Con của chúng ta sẽ là chính bản thân chúng, nàng phải phụ trách. Chúng cũng không thay thế được nàng."
Mộ Cửu nghiêng đầu tựa trên người hắn, chun mũi nói: "Sẽ có một ngày như thế."
Nàng không có tư cách đồng thọ với trời, vì thế dù tu vi có cao đến vạn vạn năm đi chăng nữa thì cũng đến lúc sẽ phải rơi vào Thiên Đạo luân hồi.
Nhưng dù cho nàng có thể tiếp tục ở bên Lục Áp đến chục vạn năm nữa, nàng cũng không muốn rời xa hắn.
Lục Áp im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, khẽ cúi đầu hôn xuống đôi mắt, sau đó dọc theo sống mũi, phủ xuống đôi môi của nàng.
Hơi thở của cả hai gần sát, nóng bỏng như muốn thiêu đốt, khiến nối lòng dâng trào, yêu thương như thủy triều tuôn ra không dứt.
Mộ Cửu khẽ vòng tay qua ôm lấy eo hắn, đón lấy nụ hôn đầu tiên trong quãng đời làm người của nàng.
Lục Áp khẽ nói bên tai nàng: "Nếu ngày đó thật sự tới, ta sẽ mang theo chúng đến luân hồi đạo cố thủ. Nàng vừa ra, ta liền sẽ nói với chúng rằng: các con xem, nàng ấy chính là mẫu thân của các con.
Nếu nàng đầu thai làm người, ta sẽ cùng chúng đến ngắm nàng mỗi ngày, hoặc cũng sẽ đầu thai làm người để cùng làm bạn với nàng. Nếu nàng đầu thai thành tiên thì lại càng tốt. Sau khi nàng ra đời, ta sẽ trực tiếp đón nàng về, để chúng hầu hạ nàng mỗi ngày như khi nàng chăm sóc chúng lúc trước."
"Nhưng nếu như vậy, ta sẽ quên chàng, mãi đến khi ta vượt kiếp xong mới nhớ lại." Mộ Cửu dán mặt vào ngực hắn lẩm bẩm. Ngay cả mặt của nàng và ngực của hắn đều rất nóng, "Hơn nữa, nếu có một ngày ta hồn phi phách tán thì phải làm sao đây?"
Nàng hỏi nhẹ bẫng, chỉ sợ rằng một điểm lo lắng này sẽ trở thành sự thật.
Dù sao thì trong cơ thể nàng vẫn đang còn một quả bom không biết lúc nào sẽ bạo phát.
Nàng không tin một người sau khi hồn phi phách tán còn có thể sống lại, đó là gạt người.
Cánh tay Lục Áp đang ôm eo nàng chợt căng cứng, tuy rằng hắn đã nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn lại cúi người khẽ hôn lên môi nàng: "Yên tâm. Ta sẽ khiến nàng dù có quên bản thân là nữ nhân thì cũng không quên được ta."
Quên mất nàng là nữ nhân? Chẳng lẽ nàng lại nghĩ bản thân là nam nhân à?
Mộ Cửu đấm một cú lên lưng hắn, rồi lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Bóng cây dưới hành lang thật giống như cũng đang hé miệng cười trộm, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Ánh trăng như càng thêm sáng rực rỡ, tựa như có thể chiếu thẳng vào tận sâu trong đáy lòng mỗi người.
Thế nhưng, ánh mắt Lục Áp lại ánh lên một tia ảm đạm buồn bã không tên.
Đến đêm, khi nằm dài trên giường, Mộ Cửu mới nhớ ra Lục Áp không hề nói với nàng câu nào liên quan đến chuyện hồn bay phách tán.
Thế nhưng, có vẻ tình ý có thể gột rửa mọi suy nghĩ lung tung, nàng nhớ đến nụ hôn của hắn, trong vô thức chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Hôm sau, Mộ Cửu dậy sớm nấu cháo cá cho Lục Áp, thật ra hắn không phải chỉ ăn mỗi cá, ngoài trừ thích cá ra thì hắn còn thích ăn nấm tùng nhung, quả du, thịt ngỗng. Hắn cũng thích ăn nước tương hoa tươi mà Mộ Cửu làm, nếu ăn cùng với cháo hoặc bánh màn thầu thì một lần cũng có thể ăn được tầm non nửa bát, nhưng hắn vẫn rất kén ăn, không muốn ăn thịt bình thường, trừ khi là ăn thịt hươu gì đó.
Mộ Cửu ban đầu còn có chút oán giận, bởi vì... từ khi Lục Áp tới đã bắt Tiểu Tinh phải chuẩn bị cơm cho hắn, sau đó liền làm theo ý mình, bắt nó chỉ làm món hắn thích ăn, nếu không thì sẽ không ăn. Mộ Cửu cũng chỉ đành biết thoả hiệp. Tuy rằng hắn không ăn thì cũng không chết, nhưng tất cả đều ăn, chỉ một mình hắn không ăn thì cũng thật kì quái!
Vì thế mà sau đó, mỗi khi nàng rảnh rỗi liền nấu thử một chút cho hắn ăn, không rảnh thì liền để cho Tiểu Tinh làm, cuối cùng hắn cũng chịu ngừng kén chọn.
Trong khi ăn, hai người thảo luận một chút chuyện, thống nhất rằng sau khi ăn xong, Tiểu Tinh và Duệ Kiệt cùng nhau ở lại thu dọn, nàng đến Thiên Đình báo cáo, sau khi nàng quay về thì sẽ lập tức khởi hành.
Ở Thiên Đình không có chuyện gì đặc biệt, bởi tuy đã đem mấy chuyện nàng thấy lúc ở Nhân Giới báo cáo với Vương Mẫu, nhưng nàng lại không nói ra chuyện tiên nữ mà Ngọc Đế gặp chính là Hằng Nga. Quả nhiên, Vương Mẫu nghe nói Ngọc Đế đi gặp tình nhân thì cực kì tức giận, thế nhưng sau đó lại chỉ bảo nàng tiếp tục theo dõi, cũng không nói thêm gì khác.
Mộ Cửu trước khi đi bỗng quay đầu lại, chần chừ hỏi một câu: "Nương nương liệu có biết Hằng Nga Tiên Chủ và Lôi Linh Sơn có quan hệ gì với nhau không?"
"Lôi Linh Sơn?"
Vương Mẫu trầm ngâm chốc lát, liền trả lời: "Không thể nói là có quan hệ gì."
Mộ Cửu biết bà ta đã loại bỏ khả năng liền vui vẻ gật đầu, sau khi tạ ơn liền lui ra ngoài.
Người đã đông đủ liên bắt đầu khởi hành.
Mộ Cửu xưa nay chưa từng tới Bắc Hoang bao giờ. Tuy rằng phía Tây Bắc Hoang cách Thiên Đình chưa đến mức mười vạn tám nghìn dặm, nhưng trước giờ Lưu Dương chỉ dẫn nàng đi qua nhiều không gian, còn đại địa hay núi non gì thì không đi được mấy.
Tuy rằng Băng Hồ cũng ở phương Bắc nhưng lại không cùng một đường, nói một cách chính xác, Băng Hồ Long Vương là Thần tộc Nhân giới, còn Bắc Hoang thì là Thần tộc Thần giới.
Các quốc gia thuộc Bắc Hoang đều là dị tộc từ Hồng Hoang, ví dụ như Hữu Hùng Quốc do hậu nhân của Hiên Viên Thị lập nên, Nam Tương Quốc do Hoàng Ban Hổ lập nên, Hữu Khương Quốc của Bạch Hổ tộc, còn có Thái Bình Quốc do hậu nhân Hữu Khoả Thị lập nên hay Bát Phương Quốc do hậu nhân Hoa Tư Thị thành lập. Toàn bộ Thần tộc tại Bắc Hoang đều thuộc Thần giới, mặc dù tổ tiên của họ thuộc nhân giới nhưng tộc nhân sinh ra đều có khả năng tu đạo.
Đoàn người đi mấy ngàn dặm về phía Bắc, dần dần trước mặt xuất hiện vài con đường, trong đó Mộ Cửu chỉ biết một con đường dẫn đến Băng Hồ, có bốn, năm con đường rõ ràng cùng vài con đường không rõ ràng lắm, không biết dẫn đến nơi nào.
Mỗi không gian trong Thiên Địa này đều tồn tại cùng Cửu Châu Tứ Hải, chẳng qua là đường khác nhau thì dẫn đến không gian khác nhau.
Lục Áp không hề do dự, chọn một con đường trong đó. Trước kia hắn đã đi dạo trong không gian này vô số lần, một nơi quan trọng như Bắc Hoang này, hắn đương nhiên là xe nhẹ chạy đường quen.
Đoạn đường này cũng Thanh Sơn Tú Thủy (ý chỉ cảnh núi sông tươi đẹp), không hoang vu như phía Bắc Nhân giới. Họ đến trước một dãy núi kéo dài liền dừng lại, địa thế nơi này rất bằng phẳng, kéo dài khoảng vạn dặm, trên núi cây cỏ không nhiều, chỉ có những rừng cây nhỏ, sau đó là những trảng cỏ xanh lớn, từng nhóm hoa dại nở rộ. Hươu sao, thỏ rừng, nhím và các loại thú nhỏ khác mặc sức lăn lộn trên cỏ, trăm loài chim líu lo tự do trong rừng.
So với núi Côn Luân họ vừa đi qua không lâu thật đúng là hai mảnh Thiên Địa.
"Ô ô! Ô ô!"
A Phục bỗng đặt mông ngồi xuống bên chân Mộ Cửu, nhìn xung quanh kêu lên vài tiếng.
Góc promote truyện mới, mại dô mại dooooo
Ngàn năm vi sư, cả đời vi phu - Phương Y Nặc
Một câu chuyện tiên hiệp, có hài hước, có ngọt ngào, theo mình đánh giá là hay hơn cả Thượng thần đến rồi!!!
--->>>> Vào đây ủng hộ mình nhaa cả nhà ơii