Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 2]

chương 252: lòng kiên định

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Lam Tuyền

Beta: Tử Nguyệt Minh

Địa Linh Đấu?

Mộ Cửu quả nhiên ngẩn ra, bỗng nhớ lại những lời Lưu Dương đã dạy nàng khi trước.

Từ xa xưa, Sáng Thế Thần Nguyên Linh thức tỉnh trong Hỗn Độn, Bàn Cổ vung búa bổ ra Thiên Địa. Khi ấy, bởi ngăn chặn trọc khí xâm nhập, Sáng Thế Thần Nguyên Linh đã tạo ra hai dòng xoáy trong Thiên Địa. Dòng xoáy trên trời được gọi là Thiên Hồn Đấu, dòng xoáy dưới mặt đất được gọi là Địa Linh Đấu. Trọc khí do quỷ yêu ma tam giới tạo thành đều bị Địa Linh Đấu hấp thụ sạch, mà ba giới nhân thần tiên thì có thể đi qua Thiên Hồn Đấu hấp thụ linh khí, bổ sung phần linh khí còn thiếu trong cơ thể.

Địa Linh Đấu là nơi có lệ khí còn nặng hơn cả U Minh Cảnh, đồng thời cũng là nơi tà nghiệt nhất trong Thiên Địa.

U Minh Cảnh tên gọi đúng thật ra là U Minh Cửu Cảnh, là nơi quản hạt luân hồi của ba giới nhân yêu ma.

Các cảnh được xếp theo mức độ tội nghiệt, Nhất Cảnh là nơi dành cho những linh hồn có thiện niệm và công đức nhiều nhất, những người đó coi như không phải thần tiên thì cũng phải là Đế Vương của các vương quốc thái bình, mà nơi dành cho những linh hồn có nhiều ác niệm nhất và yêu ma toạ hoá là Cửu Cảnh, những kẻ này kiếp sau cơ bản là sẽ không có kết quả tốt, phải luân hồi trả nợ hết mới có thể quay về.

Trong ấn tượng của mọi người, Địa Phủ là nơi chỉ quản lý linh hồn của nhân giới, nhưng thực ra không phải, Địa Phủ cả yêu đạo ma đạo đều quản, U Minh Cửu Cảnh nằm trên đất Phong Đô là nơi tràn ngập hắc ám và oán khí từ nhân yêu ma tam giới, có lời đồn rằng chỉ cần một cơn gió từ trong đó thổi ra cũng có thể khiến người ta run rẩy không ngừng dù đang đứng ở nơi có ánh mặt trời gay gắt nhất.

Trọc khí trong Địa Linh Đấu chính là Tiên Thiên trọc khi xuất hiện từ khi Thiên Địa chưa bị chia cắt, linh khí vượng bao nhiêu thì cỗ trọc khí trong đó cũng vượng bấy nhiêu, sau này còn xuất hiện thêm trọc khí tam giới, chỉ sợ ngày càng tăng thêm.

Bản thân Mộ Cửu đối với chuyện này cũng không đặc biệt hiểu rõ.

Thế nhưng, người trên thế gian biết tường tận chuyện này cũng không nhiều. Nghĩ lại, từ khi Sáng Thế Thần Nguyên Linh hoá Thiên Đạo đến nay, vẫn chưa có ai dám đi qua nơi đó, mà chẳng những không có người dám đi qua Địa Linh Đấu mà ngay cả Lôi Linh Sơn cũng chưa chắc đã từng có ai đặt chân đến; bởi vì năm đó, trước khi Sáng Thế Thần Nguyên Linh hoá Thiên Đạo đã lấy thân tự khí tạo thành ra sáu ải trấn hồn, chỉ cần đi vào phạm vi của Lôi Linh Sơn thì nó sẽ lập tức khởi động.

"Nếu như là Lôi Linh sơn thì càng phải kiểm tra kĩ càng."

Khi Mộ Cửu đang suy nghĩ, Lục Áp và Thế Ân cũng đã thảo luận.

Thế Ân đối với phát hiện này cũng rất kích động.

Mộ Cửu ngay sau khi hoàn hồn cũng tham gia vào cuộc thảo luận.

Sau khi biết được chuyện A Phục đã leo lên loan liễn của Hằng Nga, nàng cũng có một bụng nghi vấn. Đầu tiên là tại sao A Phục lại xuất hiện ở Lôi Linh Sơn, là ai đã dẫn nó đi? Hơn nữa A Phục vốn sống ở đó? Nếu xung quanh Lôi Linh Sơn có vấn đề, vậy việc nó bị mất trí nhớ là chuyện bất ngờ, hay là như Lục Áp dự đoán rằng có người nào đó đã gây nên?

Ngoài ra, Hằng Nga hình như cũng có bí mật nào đó. Liệu chuyện của Lương Cơ có điểm nào liên quan tới nàng ta hay không?

"Hằng Nga và Ngô Cương gặp nhau ở Lôi Linh Sơn không giống như đang cùng đi du ngoạn, hơn nữa nếu như vậy thì chuyện này cũng chẳng có gì cần che giấy, tại sao nàng ta phải phủ nhận việc có đặt chân đến nơi khác trước khi đến Thiên Đình? Họ đã đi đâu, làm gì?" Không đợi Mộ Cửu nói ra những nghi vấn đó, Thượng Quan Duẩn đã nhanh miệng hỏi trước.

"Vậy ngày mai chúng ta thử đi Lôi Linh Sơn thăm dò một chút đi. Việc Hằng Nga và Ngô Cương, chúng ta không biết nên không thể cầu, trước tiên cứ tìm manh mối chuyện của A Phục đã rồi lại nói." Mộ Cửu thấy sắc trời đã tối bèn lên tiếng

Phía Bắc Lôi Linh Sơn chính là Bắc Hoang. Hữu Khương Quốc nằm ở phía Tây Bắc Hoang, phía Bắc Lôi Linh Sơn, có thể cũng có liên quan đến U Minh Cảnh.

Hiện tại trời đã sắp tối rồi, nếu ban đêm đi thì chắc chắn sẽ khó khăn hơn so với ban ngày rất nhiều. Hơn nữa, nàng còn phải đến Thiên Đình báo cáo với Vương Mẫu, nếu như không trở về kịp, nàng bị giáng tội thì cũng không tốt.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì.

Lục Áp nhìn lại vào gương đồng một chút, những hình ảnh về sau đã không còn cái gì quá rõ ràng, chỉ có vừa rồi khi xuất hiện hình ảnh A Phục ở Quảng Hàn Cung thì có hơi bất ngờ, đối với tình cảnh đó có ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

Thế Ân tuy trong lòng có hơi cấp bách, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường. Dù gì thì một, hai ngày này thì có là gì so với năm chờ đợi trước kia của hắn? Còn nữa, nếu như không nhờ cơ duyên lần này, hắn có chờ đến mấy nghìn năm nữa cũng chẳng thể có may mắn mời được Lục Áp đến chỉ ra sai lầm của bản thân, trước mắt có hắn làm chủ điều tra, Thế Ân có thể yên tâm một chút.

Chỉ là bất luận dù ở nơi nào, ánh mắt kia của hắn luôn dính vào A Phục.

Hắn dường như đã đem hết tất cả ôn nhu và kiên trì của bản thân để đối xử với A Phục, chải lông cho nó, tắm rửa cho nó, khi ăn cơm còn giúp nó gỡ xương. Mộ Cửu cảm thấy hắn quả là một phụ thân tốt – dù cuối cùng có thể sẽ có khả năng là không phải, nhưng tình ý của hắn lúc này không phải giả, chẳng qua hắn chỉ là mang tâm tình từ phụ đặt lên A Phục mà thôi.

Nhưng điều này cũng khiến Mộ Cửu có chút lo lắng. Hắn có tình cảm sâu nặng với vợ con như vậy, vạn nhất cuối cùng phát hiện ra A Phục không phải nhi tử của hắn, lần thứ hai hi vọng bị dập tắt, không biết liệu hắn có chịu đựng nổi kết quả như vậy không?

Vì không để cho hắn phải chịu thất vọng quá lớn, Mộ Cửu đang do dự phải làm gì thì liền thấy trong sân, Thế Ân đang nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất nhìn A Phục vui vẻ lăn lộn. Nàng bước đến, khẽ lên tiếng: "Sự tình vẫn chưa được rõ ràng, ngươi tốt xấu gì thì cũng nên chuẩn bị tâm lí một chút."

Vẻ mặt Thế Ân không có biến hóa gì lớn. Hắn nhìn A Phục đang chơi đùa vui vẻ, khẽ nói: "Mấy trăm năm này, ta đã trải qua vô số lần hi vọng rồi lại thất vọng. Lần này, dù kết quả có thể nào thì ta đều sẽ chịu đựng được, cũng không thay đổi quyết định của mình. Đời này, thê tử của Thế Ân ta chỉ có thể là Lương Cơ, hài tử của ta cũng chỉ có thể là hài tử của nàng."

Mộ Cửu thở dài một tiếng, cũng vì Lương Cơ mà vui vẻ.

Đồng thời, nàng cũng thật hi vọng Lương Cơ có thể xuất hiện sớm một chút. Dù sao có một người chồng chung thủy như vậy, nàng ấy cũng không nên dứt bỏ quá lâu.

Trước kia, có lẽ nàng sẽ chẳng thể hiểu nổi được tâm tình của họ, nhưng sau khi xác định rõ tình cảm của mình đối với Lục Áp, nàng thường sẽ cảm động lây đối với những chuyện tương tự như vậy

Đây cũng là một phần lí do khiến nàng muốn ra sức giúp Thế Ân, một phần khác cũng là do nàng hi vọng A Phục thật sự là con của họ. Có phụ mẫu yêu thương nhau như vậy, A Phục dù phải chịu khổ thì cũng đáng giá.

Thế nhưng chứng cứ chỉ ra rằng A Phục là hài tử của Thế Ân còn chưa đủ, vì trước sau gì thì Lương Cơ vẫn không có tung tích.

Họ nhiều người như vậy, còn có một vị thượng thần, nhưng cũng không hiểu nổi tại sao Lương Cơ lại mất tích. Nàng ấy ở nơi nào, có khỏe không? Tại sao lại biệt tích? Tất cả những điều này đều không rõ ràng, duy nhất chỉ biết được rằng nàng ấy vẫn còn sống.

Nếu không tìm được người mình yêu, vậy dù có thể tìm được hài tử của họ, cuối cùng đây chẳng phải sẽ trở thành một loại dày vò?

Nếu thật sự có một ngày nàng lên trời xuống đất cũng không tìm được Lục Áp, nàng nhất định sẽ bị nỗi nhớ đốt thành tro.

Từ khi đến Thiên Đình tới bây giờ, nàng cũng đã thấy đủ các loại hợp rồi tan, tan rồi hợp và rất nhiều các loại mâu thuẫn của các cặp đôi khác, nên tình cảm chân thành như vậy giữa Thế Ân và Lương Cơ giống như đã truyền cho nàng một luồng chính khí, ít nhất cũng khiến nàng càng thêm tin rằng, tình yêu trong trời đất này, không phải tất cả đều phức tạp hay đầy tính toán, cũng sẽ có khó khăn ngăn trở, nhưng vì thể mà sự kiên định và chung thuỷ đối với nhau lại khiến tình yêu này trở nên quý giá.

Khi nàng nằm trên cửa sổ đờ người ra suy nghĩ thì mặt trăng cũng đã lên cao.

Lục Áp đến bên cạnh nàng, cũng chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra hành lang dưới bóng cây thăm thẳm.

"Nàng đang nghĩ gì?"

Mộ Cửu thở dài, khẽ nghiêng đầu tựa lên bả vai hắn, nói: "Ta đang nghĩ, tương lai có lẽ ta nên sinh cho chàng mấy đứa bé."

Truyện Chữ Hay