Bên ngoài biệt thự, những thanh niên trai tráng trong làng đã tề tựu đông đủ. Họ mang theo liềm, cuốc và thậm chí còn có cả súng ngắn. Quả thật khiến người ta kinh sợ.
Tôi khuyên trưởng làng: “Tối nay, phụ nữ và trẻ em đều phải ở trong nhà, cửa sổ và cửa ra vào phải được đóng kín. Dù cho có chuyện gì xảy ra, họ cũng không được ra ngoài hoặc mở cửa sổ.”
Sau đó, tôi dẫn theo một đoàn dân làng tiến về phía con sông nhỏ, sẵn sàng giao chiến.
Cây dương mọc thưa thớt bên bờ sông, có điều gió lại rất mạnh. Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời đã bị mây đen che khuất một nửa, tầm nhìn không rộng.
Tôi bảo dân làng thả rắn và chuột xuống đất. Sau đó, tôi vẽ một vòng tròn bằng hùng hoàng ngay cạnh bờ sông và đốt một đống lửa ở giữa.
Trong khi đó, dân làng đi nhặt cành cây khô và lấy xăng.
Sau khi phân chia công việc, tôi bảo mọi người tạm thời tránh xa đống lửa và nghỉ ngơi, đợi đến nửa đêm mới hành động.
Theo suy đoán của tôi, con trăn nhất định đang ở gần đây. Chỉ cần đợi khi thời cơ đến rồi bất ngờ ra tay khiến nó trở tay không kịp!
Thành thật mà nói, đến bây giờ, tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn liệu thanh linh đao và con trăn khổng lồ có phải là cùng một thực thể hay không. Dù sao cũng chua có người nào từng nhìn thấy diện mạo thực sự của nó. Tất cả chỉ là phỏng đoán của tôi dựa trên những manh mối mà tôi tìm thấy.
Hơn nữa, vẫn còn một chuyện khiến tôi nghi hoặc. Rốt cuộc là Xà Dục Đao đã biến đi đâu mất rồi? Tôi chắc chắn rằng con trăn khổng lồ đã đánh cắp nó, nhưng nó đã giấu thanh đao ở đâu? Nó không thể mang thanh đao theo bên mình.
Nếu như không tìm ra Xà Dục Đao, cho dù là chúng tôi có thể giải quyết được linh đao đi chăng nữa, thì chuyện của pháp trường Diêm Vương cũng sẽ không kết thúc. Sớm muộn gì, Xà Dục Đao cũng sẽ ngày càng tích lũy thêm hận thù và tiếp tục hại người.
Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã gần nửa đêm. Tôi dẫn theo dân làng, đến bên cạnh đống lửa, và bắt đầu ném những con rắn vào trong đống lửa.
Trong chốc lát, những con rắn bắt đầu bị thiêu đốt giữa những ngọn lửa, nổ như pháo.
Đồng thời, tôi liếc nhìn lũ chuột trong lồng, chúng vẫn rất bình tĩnh.
Thành thật mà nói, nhìn thấy nhiều con rắn bị ném vào lửa như vậy chỉ vì một câu nói của tôi, tôi liền cảm thấy hơi có lỗi, nhưng vì cuộc sống của dân làng đang bị đe dọa, tôi chỉ có thể lờ đi.
Một vài con rắn không bị lửa thiêu chết ngay lập tức liền cố gắng bò ra khỏi đống lửa, nhưng vòng tròn làm bằng hùng hoàng thật đã buộc chúng phải quay lại.
Vào lúc này, có cảm giác như thể dân làng đang tham gia một lễ hội. Họ đã hoàn toàn quên mất sợ hãi là gì. Tất cả đều chạy đến đống lửa để ném những con rắn vào trong lửa.
Một số người thậm chí còn giơ đuốc lên và dí lên thân những con rắn, rồi vui vẻ nhìn chúng rít lên và bị phỏng một lớp da.
Lý Ma Tử ngồi xổm bên cạnh tôi và hỏi: “Làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Tôi gượng cười: “Ráng chịu đựng đi! Sau này, chúng ta sẽ không can dự vào những chuyện như vậy nữa. Thật là quá thất đức rồi.”
“Tại sao chúng ta phải làm như vậy?”
Lý Ma Tử hỏi.
Tôi giải thích: “Rắn là động vật sống theo bầy, trong số những con ở đây, chắc chắn có một số là hậu duệ của trăn khổng lồ kia. Vì vậy, con trăn sẽ không thể ngồi yên mà không làm gì.”
Lý Ma Tử cuối cùng cũng hiểu.
“Tôi hiểu rồi. Vậy những con chuột này thì sao? Anh có định đốt chúng không?”
Tôi nói: “Không cần. Chuột bẩm sinh đã sợ rắn và chúng có thể cảm nhận được sự hiện diện của rắn từ xa. Vì vậy, chúng sẽ bắt đầu hoảng sợ ngay khi con trăn khổng lồ đến gần.”
Lý Ma Tử trầm ngâm suy nghĩ, “Thật may vì anh có thể nghĩ ra kế hoạch này. Nhưng mà chúng ta đã thiêu gần hết rắn rồi. Sao con trăn khổng lồ vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Tôi sửng sốt một lát, rồi vội vàng hỏi: “Cái gì? Nhanh như vậy mà đã thiêu gần hết những con rắn mà chúng ta bắt được rồi sao?”
Lý Ma Tử gật đầu: “Anh không ngửi thấy sao? Khắp nơi đều là mùi khét. Khét như vậy chắc hẳn đã thiêu không ít rắn.”
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Dân làng tựa như đang dự tiệc, vừa cười vừa ném rắn vào đống lửa.
Tổng số hai trăm con ban đầu, giờ chỉ còn lại khoảng hơn chục con. Số ít còn sống đang ủ rũ, có vẻ như chúng biết rõ chuyện gì đang chờ đợi chúng.
Không lâu sau, tôi nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Đến nước này rồi mà con trăn khổng lồ vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào... Chúng ta đã tìm kiếm sai chỗ?
Hoặc có lẽ con trăn đã đi trong làng để hại người!
Khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, mặt tôi liền tái đi. Tôi hét lên: “Dừng lại, dừng lại ngay lập tức! Gọi cho các thành viên trong nhà của mọi người, hỏi họ thử họ có an toàn không!”
Dân làng có chút khó chịu khi tôi làm gián đoạn cuộc vui của họ. Nhưng khi họ nghe tôi nhắc đến làng, họ lại hậm hực, đi lấy điện thoại ra gọi cho người thân ở trong làng.
Tuy nhiên lại không có một cuộc gọi nào được bắt máy! Không một cuộc gọi nào!
Tôi không chút do dự, liền chạy về phía làng.
Trong làng chỉ còn lại phụ nữ, trẻ em và người già. Nếu bị trăn khổng lồ tấn công, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Trên đường đi, cuộc gọi của một người dân trong làng cuối cùng cũng được bắt máy. Tuy nhiên, anh ta bắt đầu gào khóc ngay sau khi cúp máy.
Tôi hỏi anh ta: “Này, có chuyện gì vậy?”
Người dân làng run rẩy nói: “Vợ tôi... Cô ấy nói rằng một người lính Nhật xuất hiện trong làng và bắt đầu giết người!”
“Cái gì? Một người lính Nhật?” Tôi hít một hơi thật sâu: “Người lính Nhật này từ đâu đến?”
“Tôi không biết, đó là tất cả những gì vợ tôi đã nói. Cô ấy nói với tôi rằng có người đàn ông này cầm một thanh đao và mặc quân phục của quân đội Nhật Bản. Thanh đao giống như thanh đao mà chúng tôi tìm thấy ở pháp trường Diêm Vương. Phải về nhanh lên! Con trai tôi vẫn còn ở trong nhà!”
Tôi lập tức để anh ta lên xe của người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử và cùng chúng tôi trở về làng.
Trên đường đi, anh ta liên tục gọi điện cho vợ để cập nhật tình hình.
Càng nghe, nét mặt của anh ta càng trở nên sợ hãi: “Mọi chuyện đã qua... Vợ tôi nói rằng ngôi làng đã bị ngập lụt, một số ngôi nhà bị nước đánh sập. Chắc chắn là con trăn đang trả đũa chúng tôi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Tôi đã choáng váng: “Nước từ đâu đến?”
Sau đó, tôi bối rối nhìn người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử: “Không phải làng của anh thiếu nước đến mức phải đi dẫn nước từ Trường Giang đến sao?”
Người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử đang phóng nhanh trên đường, trán đầy mồ hôi: “Không lẽ là nước ngầm?”
Tôi lắc đầu: “Không thể nào. Làm sao nước ngầm có thể đột ngột dâng lên và làm ngập cả ngôi làng được?”
Khi đến gần làng, chúng tôi thấy nước đọng trên đường. Xem ra, nơi này thực sự đã bị ngập lụt.
Quả nhiên, khi chúng tôi vào trong làng, nước đã ngập đến bánh xe ô tô. Xem ra, nước vẫn đang tiếp tục dâng lên.
Vì không thể đi ô tô nên chúng tôi không còn cách nào khác là lội bộ.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong tôi là, tôi muốn biết người lính Nhật cầm Xà Dục Đao rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ai có thể ngờ được sau thất bại của cuộc chiến cách đây hàng chục năm, trên mảnh đất Trung Quốc này vẫn còn hài cốt của quân nhân Nhật Bản.
Khi chúng tôi đi qua pháp trường Diêm Vương, chúng tôi phát hiện ra rằng trong cái hố khổng lồ kia lại có nước đang phun trào. Xem ra pháp trường Diêm Vương chính là nơi bắt nguồn của trận lụt.
Chúng tôi tìm kiếm quanh làng một vòng cũng không phát hiện ra người lính Nhật nào cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có khả năng là vợ của người dân làng đã sợ hãi quá mức nên hoa mắt.
Nhưng, đúng vào thời điểm này, người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử bỗng chìm vào trong nước.
Anh ta sợ hãi nói: “Hình như có thứ gì đó dưới chân tôi, một thứ gì đó rất mềm mại!”
Tuy nhiên, trước khi chúng tôi kịp phản ứng, cách chúng tôi khoảng một mét, mặt nước như nổ tung lên, hệt như một mạch nước đang phun trào. Những đợt sóng dữ dội khiến chúng tôi không cách nào đứng vững được.
Mặc dù vậy, tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía mạch nước phun kia, chờ xem thứ gì sẽ trồi lên khỏi mặt nước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi mở to mắt vì kinh ngạc.
Đứng trước mặt tôi vậy mà lại là một người đàn ông Nhật mặc quân phục. Anh ta có một thân hình cao lớn và trong tay cầm thanh Xà Dục Đao đã mất tích kia.
Bất chấp cú sốc, tôi thúc giục Lý Ma Tử và người anh em kết nghĩa của anh ta: “Nhanh lên, trèo lên nóc nhà mau!”
Nhưng, khi tôi vừa bước được vài bước, một bóng đen dài nằm dưới mặt nước quất vào tôi. Lúc này tôi vốn không cảnh giác nên đã bị đánh trúng. Một lực rất lớn khiến cơ thể tôi bay lộn ngược và đâm vào tường của một ngôi nhà gần đó.
Sau cú va chạm, máu nóng trào ra từ miệng tôi.
Khi tôi nhìn lại, tôi phát hiện ra rằng Lý Ma Tử và những người khác cũng đã bị quất ra xung quanh.
Cùng lúc đó, người lính Nhật đã cầm theo thanh đao lao về phía tôi. Tôi nhịn không được hít vào một luồng khí lạnh. Vì khi anh ta đánh về phía tôi, tôi mới phát hiện ra bí mật đằng sau nó!