Vì nhà ông Vương vừa xảy ra chuyện nên hiện có hai thanh niên trẻ trong làng đang tạm thời canh gác trước cửa nhà.
Tôi vào nhà thì thấy gà chết, vịt chết ở khắp mọi nơi. Những con gà, con vịt này nằm la liệt dưới đất, chân chúng cũng đã cứng đờ.
Tôi tiện tay cầm lên một con gà và kiểm tra cơ thể của nó.
Nhưng ngoại trừ hai lỗ nhỏ, tôi không tìm thấy bất cứ vết thương nào khác.
Hai cái lỗ nhỏ kia, liệu có phải là vết cắn của động vật để lại không? Tôi do dự một lát, rồi hỏi trưởng làng: “Ông có thể lấy cho tôi một ít sữa được không? Tốt nhất là sữa mẹ”
Trưởng làng sửng sốt: “Cậu cần thứ đó để làm gì?”
Ta nói rõ: “Chỉ cần có sữa mẹ, ta có thể biết được là con gì đã tấn công.”
Trưởng làng liền cử người đi tìm. Sau một thời gian ngắn, họ đã trở lại với một bình sữa đầy. Tôi mở nắp bình ra và đổ sữa mẹ lên vết thương của con gà chết.
Ngay lập tức có khói bốc lên từ hai lỗ nhỏ, mà con gà mái vốn đã chết cũng bắt đầu vùng vẫy.
Việc này khiến cho trưởng làng và những người ở đó sợ hãi. Họ từ từ lùi lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào tôi.
Chỉ là con gà mái kia kêu lên hai cái, rồi cũng bất động.
Lòng tôi càng thêm lo lắng, những con vật nuôi này rõ ràng là đã bị nhiễm thi độc. Nếu chúng không được xử lý đúng cách, trong thôn sẽ xảy ra dịch bệnh.
Tôi liền nói với trưởng làng: “Đi lấy xăng nhanh chóng đốt xác những con vật nuôi này đi, hơn nữa phải đốt thật kỹ, đến khi chỉ còn lại xương. Hơn nữa, những mảnh xương đó phải được ngâm trong một cái bình đầy dấm, sau đó chôn xuống đất. Trong vòng một năm, không được để dân làng hoặc gia súc đến gần. Nếu không, cả thôn sẽ gặp họa lớn.”
Trưởng làng vô cùng sợ hãi, mỗi lời tôi nói đều như đất bằng nổi sóng.
Ngay sau đó, tôi vào kiểm tra phòng ngủ của vợ chồng ông Vương. Căn phòng là một mớ hỗn độn, dấu vết đánh nhau rất là rõ ràng.
Vậy nên, tôi đã tìm gặp người hàng xóm và hỏi: “Đêm qua anh có nghe thấy tiếng động gì không?”
Người hàng xóm nói: “Quả thực đêm qua tôi có nghe thấy tiếng động. Lúc đầu là tiếng gà gáy, chó sủa. Sau đó, ông Vương còn hét lên những câu đại loại như ‘Cái gì vậy?’. Nhưng một lúc sau lại trở nên im lặng.”
Vì quá sợ hãi nên anh ta đã không ra ngoài để xem xét.
Tôi gật đầu, hỏi trưởng làng: “Ông đã đi kiểm tra các khu vực xung quanh rồi sao? Có tìm thấy dấu vết gì của vợ chồng ông Vương không?”
Trưởng làng trả lời: “Chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi.”
Tôi lắc đầu, hai vợ chồng này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều...
Tiếp đó, chúng tôi lại đi đến pháp trường Diêm Vương. Tôi cảm thấy mọi chuyện đều bắt nguồn từ pháp trường Diêm Vương này mà ra. Nói không chừng, tôi có thể tìm thấy một số manh mối ở bên trong.
Nhưng, khi chúng tôi đến pháp trường Diêm Vương, tất cả dân làng đều sợ hãi, không dám xuống đó với tôi.
Vì không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành phải buộc một sợi dây quanh eo và kéo Lý Ma Tử xuống cùng với tôi.
Hơn nữa, trước đó, tôi đã nói rõ với trưởng làng, nếu như gặp nguy hiểm, liền cố hết sức kéo chúng tôi ra ngoài. Tóm lại là chúng tôi chưa ra ngoài thì không được dừng kéo!
Trưởng làng đã gật đầu đồng ý.
Nói thật, tôi cũng sợ khi phải bước vào một nơi như vậy. Về phần Lý Ma Tử, anh ta còn sợ hơn cả tôi. Anh ta bám chặt lấy tôi đến mức tôi có thể nghe thấy cả nhịp tim của anh ta.
Pháp trường Diêm Vương vẫn đáng sợ như mọi khi. Bầu không khí u ám, những cái móc sắt, cái vạc và cái máy cắt càng khiến nó trở nên đáng sợ hơn gấp mười lần. Nhớ lại hai ngày trước, thi thể một công nhân được tìm thấy treo trên móc sắt, tôi cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Hơn nữa, kể từ khi chúng tôi bước vào, tôi cảm thấy như thể có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi và đi theo chúng tôi như hình với bóng. Thậm chí một thời gian sau, cảm giác đó vẫn kéo dài. Dường như linh đao kia đang ẩn náu trong tầng hầm, dùng ánh mắt trêu chọc theo dõi mọi hành động của chúng tôi...
Chúng tôi đi quanh pháp trường Diêm Vương một vòng, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối. Việc này khiến tôi cảm thấy hơi thất vọng. Khi đang chuẩn bị rời khỏi nơi này với Lý Ma Tử thì tôi vô thức liếc về phía cửa ra vào.
Ở đó, tôi thấy một thứ gì đó phản chiếu ra một tia ánh sáng.
Tôi vội vàng chạy đến và phát hiện ra đó là một vũng nước. Thứ phản chiếu ánh sáng thực ra là nước.
Tôi cảm thấy vũng nước đó nhất định là có gì đó bất thường. Vì vậy, tôi bật đèn pin và quan sát nó một cách cẩn thận.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi tìm thấy hai cái vảy trong nước. Hai cái vảy này đã bị hư hại, nhưng có thể ngờ ngợ đoán ra được là vảy của một con rắn.
Lẽ nào, linh đao kia mang hình dạng của một con rắn?
Nhưng... Nước này đến từ đâu?
Tôi đứng dậy và nói với Lý Ma Tử: “Tôi biết vợ chồng ông Vương ở đâu rồi.”
Nói xong, tôi liền leo ra khỏi cái hố to và hỏi Trưởng làng: “Ở gần đây có con sông nào không?”
Trưởng làng lập tức gật đầu, nói: “Ở gần đây quả thật có một con sông nhỏ.”
Vì thời gian gấp rút, tôi thúc giục ông ta dẫn đường, đưa tôi đến con sông nhỏ đó.
Người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử xung phong nhận việc: “Con sông đó cách đây hơi xa. Hay là lên xe tôi chở đi cho?”
Tôi gật đầu, rồi cùng trưởng làng và Lý Ma Tử đi đến con sông bằng ô tô. Đồng thời, chúng tôi cũng bảo những người dân còn lại tìm một số phương tiện di chuyển, rồi đi đến con sông nhỏ đó càng sớm càng tốt.
Con sông không quá lớn nhưng lại rất sâu. Hai bên được đắp bê tông cao lên, có lẽ đó là một đường dẫn nước do con người tạo ra.
Trưởng làng giải thích: “Vì để giải quyết tình trạng thiếu nước trong làng nên con sông này chuyên dẫn nước từ Trường Giang đến đây.”
Tôi hỏi: “Nếu đây là sông do con người tạo ra, vậy hẳn phải có một cái đập lớn đúng không? Như vậy, lỡ có vật gì rơi xuống sông thì con đập phải ngăn lại.”
Trong khi trưởng làng đang trầm ngâm suy nghĩ, người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử nói thêm: “Đúng vậy. Có một cái đập lớn ở hạ lưu. Ý của anh là, thi thể của vợ chồng ông Vương đang ở đó à?”
Tôi ngay lập tức nhờ người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử đưa chúng tôi đến đập nước để xem xét.
Khi đến con đập lớn, chúng tôi phát hiện ra rằng nó đang đóng kín. Tuy sông rộng nhưng trên mặt sông đầy rác thải sinh hoạt và rong rêu. Cho dù ở đây có thi thể, thì cũng khó mà tìm thấy được.
Tôi nói với trưởng làng: “Thi thể của vợ chồng ông Vương chắc là ở phía dưới đám rong rêu.”
Trưởng làng đau đầu: “Tôi sẽ gọi một chuyên gia và nhờ họ vớt xác.”
Nhưng, tôi đã ngay lập tức ngăn ông ta lại. Nếu thi thể ở đây, thì chắc hẳn linh đao cũng phải ở đây. Lỡ như thứ đó làm ai đó bị thương ở dưới nước, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.
Do đó, tôi nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết: “Trưởng làng, có thể mở cái đập lớn này ra không? Không cần phải mở hoàn toàn. Chỉ cần để một ít nước chảy ra là được. Nếu như thi thể ẩn dưới đám rong rêu, thì khi nước chảy ra ngoài cũng sẽ trôi ra theo.”
Trưởng làng gọi điện thoại nhờ người.
Không bao lâu, cái đập lớn được mở ra, nước sông bắt đầu ào ào chảy ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước mà không chớp mắt, chờ đợi cho đến khi thi thể xuất hiện.
Quả nhiên, năm phút sau, tôi nghe thấy Lý Ma Tử hét lên: “Ra rồi!”
Tôi nhìn về phía trước và thấy hai cái thi thể trắng bệt đã trồi lên, trông giống như những quả bóng cao su.
Nhưng sau khi chúng tôi vớt hai cái thi thể lên, chúng tôi lại không thể biết họ có phải là vợ chồng ông Vương hay không.
Bởi vì khuôn mặt của hai cái thi thể này đã bị phân hủy, chân tay cũng đã trương phình như bong bóng, còn to hơn cả trái bí đao. Toàn thân đều bị bao phủ bởi dịch nhầy. Cảnh tượng vô cùng kinh tởm, một số dân làng thậm chí còn bắt đầu nôn mửa.
Trưởng làng bối rối: “Chỉ trong một đêm, thi thể của vợ chồng ông Vương sao lại có thể thổi rửa đến mức này? Chuyện này thật không bình thường!”
Tôi cũng cản thấy khí hiểu. Tôi đeo bao tay vào và đi kiểm tra chất nhầy bên ngoài thi thể.
Một lúc lâu sau, tôi nói: “Đây là dịch vị...”
Trưởng làng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Ông ta không hiểu tôi nói vậy là có ý gì.
Tôi giải thích: “Có thứ gì đó đã nuốt chửng cả hai vợ chồng ông Vương, dịch vị đã khiến họ bị tiêu hóa một nửa, sau đó nó lại nhổ họ ra. Đó là lý do tại sao hai thi thể này mới bị biến thành như bây giờ.”
Mọi người ở đây đều há hốc mồm.
Lý Ma Tử vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì mà lại có khả năng nuốt chửng bọn họ, rồi lại nhổ bọn họ ra như vậy?”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Anh có nhớ mấy cái vảy mà tôi tìm thấy ở lối vào của pháp trường Diêm Vương không? Nếu tôi không nhầm thì đó hẳn là vảy của một con trăn.”
“Một con trăn?”
Lý Ma Tử bối rối: “Chúng ta thực sự bị một con trăn dắt mũi sao?”
Tôi gượng cười: “Tóm lại là con trăn này không hề tầm thường.”
Tôi quay lại và hỏi trưởng làng: “Trưởng làng, trước đây ở thôn của ông có xuất hiện con trăn lớn nào không?”
Trưởng làng lắc đầu: “Chưa bao giờ có.”
Tôi nói: “Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ rất bận rộn! Trưởng làng, ông cử một vài thanh niên ra ngoài bắt rắn. Bắt được càng nhiều càng tốt. Ngoài ra, tốt nhất là nên chuẩn bị thêm một đám chuột nữa.”
Trưởng làng hỏi: “Tại sao lại cần rắn và chuột?”
Tôi trả lời: “Tôi không thể giải thích chỉ với một vài từ. Cứ đợi đến tối nay, rồi ông sẽ biết.”
Trưởng làng dẫn theo một đám thanh niên đi bắt rắn.
Về phần tôi, tôi quay trở lại nhà của người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử.
Sau khi trở về, tôi tranh thủ nghỉ ngơi và bảo người anh em kết nghĩa của Lý Ma Tử mua càng nhiều bột phấn càng tốt.
Lý Ma Tử ngồi ngay bên cạnh tôi, lo lắng đến phát ốm, khiến tộ cũng không có tâm trạng ngủ nghê. Nhưng, để bảo tồn thể lực, tôi vẫn phải nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Lý Ma Tử đánh thức tôi: “Trời cũng tối rồi, trưởng làng và những người khác đang đợi anh ở bên ngoài biệt thự.”
Tôi nói: “Tốt lắm. Bây giờ chúng ta sẽ ra bờ sông bắt quái vật!”