Thượng Linh

chương 17: 92 tia linh lực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong vô tận luân hồi......

Nơi gốc cây đại thụ to lớn với ánh hào quang sáu màu lấp lánh.....

Một người toàn thân đẫm máu khàn giọng nói:

- Hừ, ngươi nghĩ đã chiến thắng ta sao. Cũng may tên Thần đó trợ giúp ta thoát đi. Thiên hãy đợi đó....

.....

Lạc Vũ đang chăm một cây linh thảo bé xíu, bỗng hắn cảm nhận được gì đó ngẩng đầu nhìn về phía chân núi.

Chân núi bỗng như một cái lỗ đen, vô tận Linh khí trong vòng dặm hội tụ về phía lòng đất. Linh khí nồng đậm như muốn hoá thành thực chất, hắn tâm máy động, lập tức chạy tới dưới gốc của Thanh Minh Ngọc Liên- trong cây linh thảo tứ giai mà thiền định.

Lạc Vũ vận Minh Linh công lên, đoàn linh khí bị tách ra một phần nhỏ tụ về phía hắn.

.......

ngày sau...

Dị tượng kết thúc, linh khí cũng trở về bình thường.

Lạc Vũ tâm tư tiếc nuối, xém tí nữa hắn đã đột phá lên tia linh lực rồi. Hắn thu công ngồi dậy, vì hắn biết Bạch thúc sắp đi ra rồi...

Cạch, két...

Một tiếng cạch vang lên, theo sau đó là tiếng két kéo dài một lúc. Một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh, râu tóc bạc phơ, thân hình phiêu hốt bước ra kèm theo đó là một luồng khí thế vô hình quét qua.

Thân hình Lạc Vũ động, phi nhanh về phía tam hợp viện. Vừa đến Lạc Vũ liền hỏi:

- Bạch thúc hảo, không phải người nói cần tận tháng mới xuất quan sao? Chẳng lẽ thúc đột phá rồi a.

Bạch Tiển thúc vừa bước ra, vừa trả lời hắn:

- Ta chưa có đột phá lên Linh tướng, nói đúng hơn chỉ là bán bộ linh tướng mà thôi. Ta hôm nay đi ra là vì lúc luyện đan có chút nghi vấn muốn đi hỏi sư huynh và bổ sung thêm ít dược liệu luyện Hoàn Thể Linh Nguyên đan mà thôi. Thật không ngờ lần này lại may mắn đến thế sau vài lần bạo lô ta đã luyện được một viên Hoàn Thể Linh Nguyên đan, mặc dù chỉ là thứ phẩm nhưng đã giúp ta đột phá lên Bán bộ Linh tướng.

Bạch thúc đang nói với giọng điệu tự hào bỗng quay phắt lại, trừng mắt thật to nhìn về phía Lạc Vũ:

- Tiểu Vũ, con...con đã là Linh sĩ cửu trọng? Tính ra chỉ mới ngày thôi a.

- Vâng Bạch thúc, con đã đột phá Cửu trọng vào mấy ngày trước, đã tu ra tia Linh lực rồi.

- tia? Con..đúng là thiên tài. Nhớ năm xưa ta ở Linh sĩ chỉ tu ra được tia linh lực liền đột phá rồi, thật xấu hổ a. Được rồi ta đi đây, tí nữa về sẽ có quà cho con.

Bạch Tiển thúc vẻ ngạc nhiên lắp bắp hỏi hắn.

- Vâng, Bạch thúc.

Bạch Tiễn thúc cũng không nói nữa, bỗng lấy từ trữ vật đại bên hông một cái thuyền hình lá liễu. Cái thuyền lá liễu dài hơn thước, bề ngang tấc màu xanh nâu. Bạch thúc bỗng nhảy lên, chiếc thuyền be bé phóng xuống chân Bạch thúc chở hắn lướt đi xuống sườn núi.

- Di, đây hẳn là Phiêu Diệp Chu. Nghe nói chỉ có nội môn đệ tử hoặc có chức vụ trong môn mới được ban cho. À đúng rồi, với thân phận của Bạch thúc có nó là điều hiển nhiên.

Lạc Vũ khuôn mặt có chút ngạc nhiên. Loại Phiêu Diệp Chu này được gọi là phi hành linh bảo, nó trợ giúp người chưa đạt tới tu vi Linh suất lăng không phi hành. Linh bảo phi hành này có giá đắt gần - thành linh bảo công kích bình thường, Phiêu Diệp chu này xem như một loại linh bảo phi hành phẩm chất cực thấp nên mới được tông môn ban cho đệ tử a.

Ngắt đi suy nghĩ, Lạc Vũ tĩnh tâm tu luyện, củng cố tu vi của bản thân.

Sau khi ngưng được tia linh lực độ khó ngưng luyện càng ngày càng tăng. Từ mỗi ngày tia sang mỗi ngày chỉ được một tia linh lực khiến tốc độ tu luyện của hắn có chút chậm chạp.

Hắn nuốt một viên Uẩn linh đan vào, bắt đầu thực hiện quá trình nén ép, cô động linh lực. Linh khí xung quanh cũng bị rút đi vài tia tiến vào thể nội Lạc Vũ.

.....

Vài canh giờ sau, một tiếng vút vang lên. Lạc Vũ nghe thế liền mở mắt ra, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bạch Tiển thúc thân ngự Diệp chu hạ dần xuống đất. Hắn chạy đến bên bàn đá, rót ra chút trà thơm cho Bạch thúc.

- Tiểu tử ngươi thật biết lấy lòng. Đây, cho ngươi. Khà....

Bạch thúc vừa ngồi xuống, quăng cho hắn một cái hộp ngọc rồi uống cạn chung trà.

Hắn tiếp nhận hộp ngọc, tò mò hắn mở ra. Lập tức một mùi đan hương xông vào mũi hắn, bên trong là viên đan dược óng ả. Có điều mùi đan hương hơi... gay mũi, hẳn lập tức hỏi.

- Bạch thúc thứ này là gì vậy? Sao mùi của nó có chút...có chút thối a.

- Đây là ta đích thân luyện đan cho ngươi. Viên màu vàng này gọi là Tụ Linh Ngưng Nguyên đan, trợ giúp ngươi đột phá Linh Sư, ngưng tụ linh lực thành linh nguyên lực. Viên nâu vàng nhỏ nhỏ gọi là Đoạn Tục đan, cũng trợ giúp đột phá còn có công hiệu rèn luyện thân thể, tịnh hoá tạp chất. Viên cuối là Cố Căn đan, cung cấp linh khí cho người đột phá còn có tác dụng cố bản bồi nguyên sau khi đột phá, tốt nhất là sử dụng sau đột phá. Còn cái mùi à, đây là ta vô tình làm dịch thể của Đoạn Tục căn lây dính mọt đoá Thối Hương hoa nên vậy, dù ta rèn luyện cỡ nào cũng không thể đem nó tách đi nên đành luyện luôn a. Ha ha ha ha. Mà ngươi chắc cũng hiểu cách sử dụng chúng đi?

- Vâng, Bạch thúc cảm tạ người.

Khuôn mặt hắn vốn xịu xuống thì vui hớn hởn, không ngờ Bạch thúc lại vì hắn mà chuẩn bị tới như vậy. Bất quá lại khiến hắn có chút tắt lời chính là mấy câu cuối cùng.

Thối Hương hoa nha, loại hoa này không có công dụng gì mạnh mẽ, nhưng mùi hương của nó là thối vô địch, cho dù sử dụng hoả diễm của Linh Tướng ngũ trọng cũng chưa chắc tẩy sạch được mùi hương đi a. Loại mùi hương này muốn tiêu tán dù là Linh Tá cửu trọng như Bạch thúc cũng cần tới thời gian ngày trở lên không ngừng nghỉ rèn luyện mới tách được.

Lạc Vũ cũng không dám nói gì nhiều, nhanh tay thu lấy hộp ngọc rồi lấy ra một cái hộp ngọc khác đưa tới trước mặt Bạch thúc rồi nói:

- Bạch thúc, đây là Tiêu Huyết Độc Linh thụ quả ta hái được mấy hôm trước.

- Ân, tiẻu tử ngươi vất vả a, trông trờ mấy ngày rồi.

Bạch thúc cẩn thận thu lại hộp ngọc, vừa khen hắn đôi câu.

- Được rồi tiểu Vũ, sắp tới ta định sẽ tịnh dưỡng chừng mười ngày mới bế quan tiếp. Chuẩn bị tiêu hoá chút kinh nghiệm luyện đan cùng đi Huyền sư công hội. Ngươi mấy hôm nay không cần đến nữa, cố mà chuyên tâm tu luyện cho ta.

- Dạ, Cảm ơn Bạch thúc đã quan tâm tới ta a. Đệ tử về đây.

Hắn nói, lòng cảm động chốc lát liền phi thân rời đi.

- Âm đi đi, còn - ngày nữa là đến tông môn kiểm tra, khảo thí. Ta chờ ngươi....

..........

Hắn ngâm một thùng ôn tuyền, trong miệng nhai thịt luộc, ăn chút đồ ăn. Lại uống thêm một ngụm linh tửu khiến hắn thấy cuộc sống này thật tốt a. Lạc Vũ thân hình gầy ốm từng chút ăn hết đống đồ ăn, linh khí tràn đầy cơ thể. Phải biết hắn ăn là Linh tửu, là thịt Nhất giai yêu thú, là linh mễ linh cốc a.

Minh Linh công vận chuyển, linh khí hoá thành dòng lũ dần tẩy đi tạp chất, Linh khí trong linh thạch cũng mất dần tẩm bổ cho Linh lực.....

Thời gian trôi qua...

Một luồng linh khí dần ngưng thực thành Linh lực, từng dòng lũ lượt tiến về đan điền.

Lạc Vũ tâm tình ổn định, áp đi niềm vui mừng của mình. Bắt đầu thử xem có thể ngưng được tia thứ hay không.

Từng chút một, từng chút một.....

Bùm....

Không nản a...

Tiếp tục...

Cứ thế đến sáng, rốt cục...

- Aaaaaa..., cuối cùng cũng được a......

Lạc Vũ mồm đầy máu la lớn, cơ thể đau nhứt tận xương tuỷ. Hắn tâm tình thư thái, từng cơn đau không khiến hắn bỏ đi vui mừng ngưng tụ được tia linh lực thứ a.

Sau khi trải qua - lần trùng kích cùng cảm giác thổ huyết cuối cùng hắn đã ngưng luyện được thêm một tia linh lực nữa rồi. Mặc dù đau đớn và khó khăn nhưng hắn rất vui nha, sau này bước tiến của hắn trên con đường tu luyện sẽ càng cao nữa.

.......

Chúc toàn thể mọi người năm mới vui vẻ nhá!!!

Truyện Chữ Hay