“Chào buổi chiều, thưa ngài Công Tước Scheletein.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định bắt chuyện với
Công Tước Scheletein.
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, tôi đoán Nhị Hoàng Tử vẫn còn khá non nớt, và
Công Tước Scheletein mới là người nắm giữ quyền lực thực sự. Nếu vậy, sẽ hiệu quả hơn khi tôi bàn luận với ông.
Tôi chờ ông ta bước vào phòng riêng rồi mới giải trừ [Ẩn Mặt].
“Người là ai?!”
Công Tước hốt hoảng khi nhận ra có kẻ đột nhập vào phòng mình từ lúc nào.
“Hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Allen. Sẽ nhanh hơn khi tôi nói rằng năm sau mình sẽ trở thành Allen von Ramslett nhỉ?”-Tôi thản nhiên nói, kính cẩn cúi đầu chào.
“Cái gì?! Đây chính là sức mạnh của thằng nhóc mà Ramslett yêu quý ư?!”
“Ông cũng biết chuyện Đế Quốc Est mà nhỉ?”
“Chậc. T-thế cậu đến đây làm gì?”
Ông ta bỗng tái xanh mặt khi tôi gợi đến cái đầu của Thái Tử Đế Quốc.
Ừm, lời chào hỏi mười điểm.
“Ngài đừng lo. Tôi đến đây để giao bức thư của đức vua Ramslett, Gerhard Bệ Hạ. Mong ngài hãy nhận lấy.”
Tôi lấy phong thư để trong túi và đặt nó xuống bàn.
“Hừm, con dấu này là…ừm…”
Công Tước mở ra và đọc. Rồi, ông nhăn mày:
“Allen-dono có biết bức thư này viết gì không?”
“Có.”
“Vậy mọi thứ đều là thật à? Phù thủy ấy?”
“Chính xác. Nếu cứ để ả ta thỏa mãn dục vọng của mình, tất cả mọi người trên toàn đại lục đều sẽ bị ả điều khiển. Sức mạnh của ả ta đến từ lời nói, mà ngài biết mà, ‘’Nói’ dễ hơn ‘làm’’.”
“Vậy ra những gì Oscar-dono nói đều là sự thật…”-Công Tước rên rỉ.
“Đó là lí do chúng tôi thả Oscar đi-cảnh báo mọi người về độ nguy hiểm của ả. Vua của các người đã bị giam cầm rồi đúng không? Cả những trinh sát các ngài cử đi cũng bị tiêu diệt không ít nhỉ?”
“...”
Quả nhiên. Ông ta không trả lời, nhưng sự im lặng ấy chính là ngầm khẳng định.
“Thế các ngài định làm gì đây? Nếu các ngài không hành động, sẽ tới lượt chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi không có ý định từ bỏ những gì chúng tôi đã phải đánh đổi bằng máu, mồ hôi, nước mắt ra đạt được đâu.”
Tôi nói xong, Công Tước lại nhìn lá thư với vẻ mặt đăm chiêu.
“Tức là, các người muốn bên này động binh?”
“Đúng.”-Tôi trả lời ngắn gọn. Không cần phải tiết lộ thông tin quá nhiều, cứ việc nghĩ những gì họ muốn.
“Nhưng liệu bọn ta có thể thắng không cơ chứ? Ngay cả đội quân tinh nhuệ nhất của Đế Quốc Est còn phải gặp khó khăn nữa là.”
“Chúng tôi cũng sẽ hợp tác. Chúng tôi có cách để chống lại thuật tẩy não của ả ta.”
“Chính xác thì nó là gì?”-Công Tước cố gắng moi thông tin càng nhiều càng tốt, nhưng sao chúng tôi lại để lộ bài dễ như vậy.
“Cái đó, rất tiếc, là bí mật.”
“Guhhh. Thế điều kiện của các người là gì?”
“Vương Quốc Centraren phải công nhận Vương Quốc Ramslett là một quốc gia độc lập và phải đối xử công bằng và bình đẳng. Dĩ nhiên, là vô điều kiện.”
Nghĩ một lúc, Công Tước lại nói với vẻ càu nhàu:
“Các người muốn sử dụng chúng tôi làm khiên chắn chống lại Đế Quốc Est ư?”
“Ô không không, sao chúng tôi có ý định đó được. Chỉ là, chúng tôi muốn bảo vệ những người dân và lãnh thổ đất nước mình thôi.”
Mặt Công Tước trở nên nhăn nhó như cắn phải bọ xít.
“Sức mạnh đó có thật sự hiệu nghiệm không?”
“Nhiều binh sĩ chúng tôi bị ả ta ảnh hưởng, nhưng nhờ nó mà họ đã trở lại bình thường. Nếu không tin, ông có thể hỏi Oscar.”
“Vậy à…”
Công Tước tiếp tục im lặng thêm một lúc lâu. Để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, tôi chủ động hỏi:
“Thế ngàicó quyết định được ngay không?”
Ông ta lắc đầu:
“Giả sử bên này điều binh, phía Ramslett sẽ làm gì?”
“Chúng tôi sẽ khôi phục lại ý thức của những người bị điều khiển.”
“Hở? Các người không gửi quân đi ư? Thế thì lấy cái gì mà gọi là công bằng với chả bình đẳng?”
Ổng cố gắng thương lượng, nhưng ngay từ đầu tôi đã ở thế thượng phong rồi.
“Ngài nói cái gì thế? Đây là nội chiến của nước ngài mà? Chúng tôi chỉ đơn giản là giúp các ngài loại bỏ chướng ngại lớn nhất mà thôi.”
“Kuh…”
“Bên cạnh đó, nếu chúng tôi gửi binh, chúng tôi muốn có một cái giá tương xứng. Chúng tôi không tốt bụng đến mức cử người của mình đi dọn dẹp mớ hổ lốn của các ngài miễn phí như vậy, thế thì còn gì là công bằng với chả bình đẳng, nhỉ? Để xem, lãnh thổ Tây Nam thì sao? Nào, câu trả lời của các ngài là?”
Có vẻ đã chịu thua, ông ta thở dài:
“Nếu mất thêm tấc đất nào nữa, bọn ta sẽ thua mất. Không còn cách nào khác, ta chịu thua. Tuy nhiên, sau khi được công nhận, cả hai bên phải kí hiệp ước hòa bình. Đồng thời, đường biên giới sẽ được giữ nguyên như hiện tại. Bọn ta sẽ không cho phép bất kì hành vi xâm lấn lãnh thổ nào đâu.”
“Dĩ nhiên. Thật mừng là ngài hiểu. Cuối cùng thì mình vẫn phải chọn con đường mình chẳng muốn đi tí nào…Ối chà, không có gì cả. Thế, ngài có thể viết thư hồi âm được không?”
“Được-được. Cậu đợi ta một chút.”
Chẳng hiểu sao mặt Công Tước có tí trắng bệch khi đáp lại lời tôi.
Ông ta nhanh chóng viết thư, niêm phong lại rồi đặt lên bàn. Tôi đeo găng tay và cẩn thận nhận lấy.
“À, thêm cả, chúng tôi sẽ cần chuẩn bị chút ít. Có lẽ chúng ta sẽ có thể bắt đầu chiến dịch vào đầu năm, lúc trời trở lạnh nhất. Chỉ nhiêu đó thôi. Giờ thì,xin phép ngài.”
“Chờ-chờ đã!”
Sau khi đã nói hết những gì cần nói, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng, mặc kệ tiếng kêu của Công Tước. Sau khi xác nhận không có ai ở quanh, tôi kích hoạt [Ẩn Mật].
Ầy, mệt quá. Thương lượng đúng tốn nhiều sức lực luôn ạ, và nói chuyện kiểu đấy nhiều làm vai mình đau hết cả lên rồi.
Sau khi ở lại Kielburg ba ngày để thu thập thông tin, tôi lái Buitor Rev về nhà.
[note61938]