Mùa đông đã cập bến Vương Quốc Ramslett. Nếu như bọn tôi còn đi học thì tầm này chắc là đã tốt nghiệp rồi.
Tới hiện tại, đất nước này vẫn đang tận hưởng những khoảnh khắc hòa bình quý giá, trái ngược với Centraren ở bên kia.
Đế Quốc Est đang tiến thẳng đến Lurden, thủ đô của nước ấy, hệt như trong game. Theo đó, từng làng mạc, nhà cửa mà Est đi qua đều nhanh chóng sụp đổ. Tuy nhiên, khác mỗi chỗ, Lurden hiện tại vẫn chưa thất thủ.
Theo báo cáo, binh lính nơi đấy đã trở thành ‘xác sống’ và liên tục kháng cự. Trước khi chết, họ hô to “Thánh Nữ vạn tuế!” rồi vũng vẫy điên cuồng một lúc mới chịu yên.
Vậy là những gì mình e sợ đã trở thành sự thật.
Có vẻ những gián điệp đã bắt gặp ả đều cúi xuống liếm chân ả cả rồi, nên chúng tôi quyết định cho tất cả những người còn đang ẩn náu quay trở về.
Hiện tại, một giáo phái mới với Amy tự xưng là Thánh Nữ Bác Ái làm trung tâm, bắt nguồn từ tên Thái Tử và binh lính, đã lan rộng ra cả thành phố,
Tuy nhiên, nhà thờ vẫn không công nhận Amy là Thánh Nữ. Họ liên tục đòi Amy bằng chứng, vậy mà lại không chịu làm việc vô cùng đơn giản như kiểm tra trạng thái.
Còn về bản thân, có lẽ nhỏ đó đã tự huyễn rằng mình đã nhận được phước lành và trở thành Thánh Nữ, hệt nhân vật chính trong game.
Tôi không biết cô ta cố tình ngó lơ hay thật sự ngu nên không biết, nhưng tâm trí ả đã điên loạn rồi. Nếu cứ để yên, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người chịu khổ vì cái giấc ảo tưởng đó nữa. Trường hợp tệ nhất, Anna sẽ để cho nhà thờ chấp thuận rằng em ấy là Thánh Nữ. Cách đó là nhanh nhất, chỉ là nó sẽ gây ra nhiều vấn đề phức tạp nên sẽ để làm phương án cuối cùng.
Cá nhân tôi muốn diệt Amy nhanh nhất có thể, tiếc là mọi chuyện không dễ như vậy.
Trước hết, xét tới chiến lực của Ramslett hiện tại, chúng tôi không thể đối đầu Đế Quốc Est được. Dù tôi có đánh bom cỡ nào thì cũng chỉ có thể khiến cuộc hành quân bị hoãn lại, ai biết chừng sau bao nhiêu thời gian chúng sẽ lại tấn công tiếp. Quân sự của chúng tôi vẫn chưa đủ mạnh, nếu tham chiến bây giờ sẽ chỉ làm người dân thêm khốn đốn mà chẳng thu được gì nhiều.
Ngược lại, nếu chúng tôi tham gia phe Est và tấn công Centraren, biên giới của chúng tôi sẽ sát biên giới của chúng, điều Ramslett muốn tránh nhất.
Nói chung, dù hợp tác bên nào cũng không phải ưu sách.
Thế chúng tôi có thể làm gì được đây?
Đó là kế sách ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn’.
Nếu chúng tôi không thể hành động, chỉ cần mượn tay của người khác có chung mục đích là được.
Bởi vậy nên tôi mới ở đây, Kielburg-thành phố lớn nhất vùng phía Bắc Centraren. Nơi này là cơ quan đầu não của phe Nhị Hoàng Tử, đứng đầu là Công Tước Scheletein.
Phải, chúng tôi sẽ dùng phe phái này để loại bỏ thằng Thái Tử và Amy.
Tôi dùng [Ẩn Mật] để vào thành phố, kiểm tra xung quanh rồi đi thẳng tới dinh thự Công Tước.
“Là cậu ta à…”
Một chàng trai còn khá trẻ, khuôn mặt na ná thằng Thái Tử, đang đi cùng một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề. Theo tôi đoán, đằng đó là Nhị Thái Tử Ludwig và
Công Tước Gregor Julius von Scheletein.
Tôi tiến lại gần và nghe lén.
“Gregor-dono, ta nghĩ chúng ta phải ngay lập tức điều quân giết ả phụ nữ độc ác đó và ngăn chặn hoàng huynh lại! Ta không nghĩ Oscar nói dối đâu!”
“Thưa Điện Hạ, thần hiểu cảm xúc của ngài. Nhưng hiện tại, cứ để bên đó đánh nhau với Đế Quốc Est đi đã. Bên cạnh đó, thần nghĩ câu chuyện của Oscar có chút nói quá rồi. Đúng là cô ta có sức mạnh để điều khiển người khác, nhưng cũng có thể cậu ta đã thêm mắm dặm muối để né tránh trách nhiệm của mình sau những gì mình đã gây ra mà thôi.”
Ồ, ra là Oscar trở về đây à.
“Nhưng Gregor à, nếu cứ để mọi chuyện như thế, Lurden sẽ rơi vào tay Đế Quốc mất!”
“Vậy thì cứ để cho ả Thánh Nữ tự xưng và tùy tùng của ả cố hết sức mình đi. Nếu Est chiếm được Lurden, Ramslett sẽ không ngồi yên đâu. Lúc đấy, chắc chắn vị anh hùng của họ sẽ ra trận. Sau khi họ có được Lurden rồi, chúng ta sẽ lấy lại thủ đô từ tay Ramslett.” [note61937]
“Nhưng như thế thì Lurden sẽ bị hủy diệt mất! Người dân sẽ ra sao hả?! Chẳng phải trách nhiệm của Hoàng tộc là bảo vệ họ sao?!”-Giọng Nhị Hoàng Tử trở nên gắt gỏng.
Ôi trời, cậu bé có thể sống chung và trưởng thành với lão cha và thằng anh như thế mà không bị tính trạng ‘ngu’ xâm nhập ư? Ấn tượng đấy.
“Hãy bình tĩnh, thưa Điện Hạ. Những gì ngài nói là hoàn toàn chính xác. Nhưng ngài không có phước lành nào cả. Dù có mặt ở đó nhưng ngài chẳng thể làm trầy xước nổi hoàng huynh của ngài và vị anh hùng của Ramslett đâu.”
Hóa ra lý do việc tôi chưa bao giờ nghe về phước lành của Nhị Hoàng Tử không phải là vì che giấu hay gì cả, mà là ngay từ ban đầu cậu ta đã không có rồi.
Bởi vậy, thằng kia mới được lên chức Thái Tử và được hưởng ân sủng đặc biệt, tất cả chỉ vì cái phước lành [Anh Hùng] đó.
Nhị Hoàng Tử vẫn không hài lòng, tiếp tục tranh cãi.
“Ggh! Nhưng! Nhưng! Sẽ có biết bao nhiêu người dân phải thiệt mạng đây?!”
“Thưa Điện Hạ. Người dân là tập thể, không phải cá thể. Nếu cứ phải chăm lo cho từng người thì lấy đâu thời gian, tiền bạc, công sức để ngài chăm lo cho cả đất nước. Như thần đã nói rất nhiều lần, miễn mọi chuyện đều như ý muốn thì những chuyện khác không quan trọng.”
“Nhưng…”
“Thưa Điện Hạ. Nếu ngài đã dang tay giúp đỡ một người, thì ngài phải dang tay giúp cả những người khác, từng người từng người một, thế mới công bằng. Nhưng ngài đâu thể nào làm được điều đó? Là một vị vua, ngài phải mở rộng tầm nhìn của mình ra cả đất nước, không phải một người duy nhất.”
“Ta biêt! Ta biết chứ, nhưng…”
Tôi hiểu ông ta nói gì rồi, nhưng tôi có cảm giác ổng đang cố lái chủ đề thì phải.
Dùng sự thống khổ của người dân để đánh bại kẻ thù mình muốn, nó khác hoàn toàn với việc đối xử đặc biệt với một cá nhân.
Nhị Hoàng Tử không thể nhìn ra điều đó, tức cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng làm một vị vua đâu.
“Thưa Điện Hạ, ý chí của ngài rất đáng khen, nhưng giờ là lúc phải nhẫn nhịn. Mong ngài thấu hiểu cho.”
“Kuh, ta biết…”
Cậu ta đáp với tông giọng não nề.
Đất nước này vẫn còn có thể cứu vớt được nếu Nhị Hoàng Tử thành vua, và tôi tin Công Tước Scheletein sẽ xây một con đường thật tốt để cậu ta bước lên đó.
Hừm, giờ làm gì đây?