[note61802]
Một khoảng thời gian sau ngày Quốc Khánh, Vương Quốc Centraren chính thức lại mất vùng Bruseni. Trừ đi khoảng thời gian để thông tin tới được đây, sự việc có lẽ đã xảy ra khi chúng tôi đang làm lễ Quốc Khánh.
Chà, kết quả hiển nhiên thôi. Ai bảo tự dưng tập trung toàn bộ quân ở Bruseni vốn đang có lợi thế chỉ để đi đánh Ramslett làm gì. Đúng là một lũ ngu ngốc mà.
Thêm một thông tin, phe của Nhị Hoàng Tử Centraren đã dấy binh ở phía Bắc. Trong khi đó, trái với ước muốn của tôi, Amy và thằng Thái Tử đã sống sót trở về thủ đô và nhận được sự ủng hộ của thế lực phía Tây, chuẩn bị đối đầu đội quân đang tràn xuống.
Chúng tôi ư? Kịch hay như thế dĩ nhiên phải có khán giả để thưởng thức chứ, và chúng tôi rất vui lòng ngồi vào hàng ghế VIP. Chỉ là bọn tôi không thể bỏ mặc Amy được nên nếu có cơ hội, Ramslett sẽ sẵn sàng lên sân khấu và giết ả.
À đúng, Đế Quốc Est đã công nhận sự độc lập của chúng tôi. Bên kia bắt cóc Công Chúa của bên này, còn bên này giết Thái Tử của bên kia, giờ hai nước lại bắt tay ngoại giao với nhau, đúng là trêu ngươi mà.
Westerdale và Norsane vẫn chưa hồi âm. Đằng trước thì đoán được rồi, còn vế sau thì mong chỉ là do cách trở về địa lí.
Giả sử Norsane ủng hộ Nhị Hoàng Tử, một lá thư công nhận chúng tôi độc lập sẽ khiến họ chịu thiệt khá nhiều. Bởi vì, nếu Nhị Hoàng Tử thắng, Norsane sẽ chỉ có sức ảnh hưởng lên một Centraren đã mất đi lãnh địa Ramslett-nơi cung cấp lương thực chính, thế là họ phải nuôi rất nhiều miệng ăn bên nữa mà chưa chắc sẽ có thành quả.
Tất nhiên, phía trên chỉ là giả thuyết. Đợi tình hình về sau thế nào sẽ làm rõ hướng đối phó hơn.
Chủ đề tiếp theo là màn thẩm vấn của tôi và Anna với Oscar lúc này đã được hóa giải [Linh Ngôn].
“Oscar, tại sao ả phụ nữ lại có cây trượng đó? Và cậu có biết ả đã trở thành phù thủy không?”-Anna chất vấn.
Cậu ta, tay vẫn bị trói, trả lời mà không có sự phản kháng nào.
“Amy bỗng dưng nói có một cây trượng dành cho em ấy ở một nhà thờ bỏ hoang trong khu rừng phía Tây thủ đô. Thế là tôi sai người đi tìm, chỉ là không ngờ nó có thật.”
Hiểu rồi. Vậy lầ Amy tính đi trước một bước à?
Một mình tôi không thể đi tìm trong một khu rừng rộng lớn như thế, đồng thời ở thời điểm đấy, cây trượng kém ưu tiên hơn những cuộn kĩ năng nên tôi đã để mặc nó. Chưa kể, lợi thế tôi có được là biết trước kịch bản, nếu can thiệp trước đó sẽ phát sinh những chuyện mình không biết, và tôi e rằng mình khó lòng ứng phó được. Bởi thế, trừ những thứ cần thiết, còn lại tôi đều để yên để mình dễ bề xử lý.
Hầy, nếu biết có chuyện này…mà giờ này còn “nếu” gì nữa, sai sót thì là sai sót thôi.
“Khi Amy chạm vào cây trượng, người em ấy bỗng nhiên phát sáng. Rồi một luồng tà khí vây quanh. Lúc đó tôi cứ ngỡ mình đang chứng kiến tai ương giáng trần mà người ta thường hay kể.”
Oscar tiếp tục kể, mặt không giấu nổi niềm đau.
“Tuy vậy, tôi vẫn thích Amy. Không như những kẻ nhắm tới tôi chỉ vì vẻ ngoài, gia thế hay phước lành, em ấy thấu hiểu nỗi niềm của tôi, lắng nghe và cho tôi lời khuyên mà không cần tôi mở lời. Tôi sẵn sàng từ bỏ địa vị của mình để ở bên em ấy, hay ít nhất sẽ ủng hộ em ấy hết mình.”
Tới đây, cậu ta cắn môi.
“Nhưng khi cậu nói Amy là phù thủy, trong đầu tôi như được thức tỉnh. Không phải là cô ta thấu hiểu tôi tới mức không tôi cần mở lời, mà là cô ta đã biết những thứ đó từ trước…”
Mầm mống nghi hoặc đã được gieo trong lòng cậu ta từ khoảnh khắc đó rồi, chỉ là sức mạnh của phù thủy đã ngăn nó nảy nở thôi. Từ đó, dựa trên phản ứng tôi quan sát được, có lẽ cả Markus cũng bị điều khiển.
Oscar quay sang Anna và cúi đầu xin lỗi vô cùng nghiêm túc và trang trọng, khắc hẳn Oscar từ trước tới giờ:
“Thưa Công Chúa Anastasia, tôi thành thật xin lỗi vì những hành vi vô lễ với người khi còn ở học viện. Tôi biết mình không xứng đáng được tha thứ, nhưng nếu cái đầu này có thể giúp người nguôi ngoai đi phần nào, tôi vẫn vui lòng chấp nhận.”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, Oscar. Bây giờ mọi chuyện đã là quá khứ rồi, hãy để nó qua đi. Bên cạnh đó, chính nó đã góp phần giúp tôi đạt được hạnh phúc tôi đang có bây giờ. Cho nên, tôi không còn thù hằn gì với cậu nữa cả.”
“Tôi rất biết ơn.”
Oscar thừa nhận lỗi lầm, Anna chấp nhận. Đây chính là điểm đánh dấu cho sự kết thúc mối quan hệ giữa cả hai.
Ít lâu sau, Oscar được chuộc về bằng một khoảng tiền khá lớn. Trước khi đi, tôi dặn cậu ta tuyên truyền về việc Amy là phù thủy và cách thức hoạt động của [Linh Ngôn].
Tiếp tục trở lại với chủ đề Vương Quốc Centraren.
Đằng ấy đã không còn có thể đối đầu với chúng tôi được nữa nên một thỏa thuận đình chiến đã được kí mà không có gì cản trở.
Chúng tôi có rất nhiều lương thực cung cấp cho người dân nên không có ý định bành trướng thêm, thế là hòa bình tạm thời giữa hai bên được hình thành.
Về phần mình, tôi vẫn làm việc như mọi ngày. Hình như sau khi chính thức kết hôn với Anna, hai đứa sẽ được cấp lãnh thổ riêng nên tôi đang học những vấn đề liên quan. Thú thực thì toàn là giấy tờ không nên chẳng có gì thú vị cả, duy chỉ có việc kế toán là thú vụ vì tôi chẳng biết cái gì cả.
Dùng bữa trưa cùng Anna xong, tôi lại lao đầu vào bàn giấy, và kết thúc khi tới giờ ăn nhẹ.
Sau khoảng thời gian đó là lúc luyện tập với vị hôn thê của mình. Em ấy đã có thể chạy nhảy được chút ít nên hai đứa đã có thể làm nhiều hoạt động hơn như tập kiếm và tập khiêu vũ.
Cuối cùng, tôi, mẹ và gia đình Ramslett quây quần bên nhau thưởng thức bữa tối.
Ngày hôm nay cũng vậy, sau khi thành công nhảy với Anna mà không giẫm lên chân em ấy lần nào, chúng tôi lại ngồi vào bàn dùng bữa. Món chính là bít tết với phần thịt mọng nước, mềm mại, kết hợp với nước sốt đậm đà tạo nên hương vị sang trọng, quý phái nơi đầu lưỡi.
Ăn xong, Anna bắt chuyện với tôi:
“Allen à, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Hả? Ummm…”
Hôm nay là ngày kỉ niệm gì đó à? Sao tôi không nhớ gì hết vậy? Ngày này năm trước hai đứa còn chưa thể trò chuyện vô tư như bây giờ, huống gì có ngày kỉ niệm?
Đáp lại thế bí của mình, Anna nhìn tôi ngơ ngác.
Ấy chết, không lẽ mình chọc giận em ấy rồi sao?!
Tuy nhiên, trái với suy nghĩ ấy, Anna liền nở nụ cười.
“Allen, chúc mừng sinh nhật!”
“Ể?”
Cả Gerhard-san, Elisabeth-san, Friedrich-san, và mẹ đều đồng loạt chúc mừng, trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cảm-cảm ơn?”
“Sao lại thành câu hỏi rồi? Kệ đi. Đây, quà em tặng anh.”
Anna tặng tôi một chiếc khăn tay thêu hình hai con rồng một trắng một đen, một tinh linh và chiếc Buitor Rev.
“Cái này, em tự thêu hả Anna?”
“À vâng. Lúc mà em vẫn chưa di chuyển được ấy, do rảnh quá, nên…Nói chung là anh thấy thế nào?”
“Ừm, đẹp lắm. Anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Nghe những lời ấy, em thở phào nhẹ nhõm.
“Em nghe từ mẹ Katerina rằng anh không thích sinh nhật mình quá hoành tráng nên chỉ làm được thế này thôi…”
“À phải. Cảm ơn em. Em biết đó, anh nhảy chẳng giỏi tí nào, nên nhiêu đây đã khiến anh hạnh phúc lắm rồi.”
“Anh thấy vui là em mừng lắm rồi.” - Đoạn, em nở một nụ cười thật hồn nhiên và xinh đẹp khiến tôi muốn ngắm nhìn nó mãi mãi.
Ngoài ra, tôi cũng được rất nhiều người chúc mừng và tặng quà. Đó là lần đầu tiên tôi được trải qua ngày sinh nhật của mình với những người khác chứ không chỉ mỗi mình mẹ.
Ah, tôi hiểu rồi. Ra đây là cảm giác khi có gia đình có thêm thành viên ư?...Ừm, cũng không tệ…Không, phải là, rất tuyệt, nhỉ…