Đáng tiếc, Amy và đồng bọn đã trốn thoát thành công. Amy đã tận dụng triệt để sức mạnh phù thủy của mình, sai khiến một số binh lính và người dân ả bắt gặp bằng lời nói và giúp ả bỏ chạy.
Dĩ nhiên, bên Ramslett cũng không phải trở về tay trắng. Sau quá trình tìm kiếm và truy đuổi ráo riết, bọn tôi đã bắt được Oscar, tuy nhiên lại mất dấu Amy, Thái Tử và Markus trong rừng.
Tôi không biết bọn chúng sẽ ra khỏi đó được hay không, nhưng mong rằng đám ấy chui vào bụng thú dữ hay ma vật luôn cho lành.
Chưa dừng lại ở đấy, chúng tôi còn truy nã Amy với treo thưởng 300 triệu, bất chấp sống chết. Mái tóc hồng của con nhỏ ấy rất đặc trưng dù thế giới này có đủ loại màu tóc nên khi gặp sẽ dễ nhận biết thôi, quan trọng là sau đó. Liệu ả sẽ điều khiển những mạo hiểm giả đi săn lùng trước hay họ sẽ giết ả trước vì biết sức mạnh của ả.
Mặt khác, những người bị [Linh Ngôn] tẩy não có thể trở về bình thường bằng [Thánh Băng Ma Thuật] của Anna, [Thánh Băng Thức Tỉnh].
Để mà nói thì câu “làm lạnh cái đầu” sẽ mô tả đúng kĩ năng này nhất, theo nghĩa đen luôn. Những người bị điều khiển sẽ bị một cục băng bọc lấy phần đầu. Nó sẽ tan ngay lập tức, kéo theo sự ảnh hưởng của [Linh Ngôn] biến mất cùng.
Anna còn bổ sung thêm là việc thanh tẩy có thể áp dụng trên diện rộng thông qua một trận bão tuyết.
Theo ý kiến của những người được hóa giải, họ cứ ngỡ mình đã ngủ một giấc thiên thu, xong bị kéo lại thực tại ngay lập tức và nhận ra mình còn sống. À rế, nghe trải nghiệm này nó quen quen nhỉ?
Dẹp mấy chuyện này qua một bên, đất nước chúng tôi quyết định tổ chức ngày Quốc Khánh.
Để chuẩn bị, tôi lái chiếc Buitor Rev bay tới guild Mạo hiểm giả của một thành phố nào đó ở Đế Quốc Est và Cộng Hòa Norsane và nhờ họ gửi thư của của Ramslett tới văn phòng ngoại giao mỗi nước. Tôi buộc phải làm vậy vì cả hai đều không tiếp giáp với Ramslett mà phải đi qua Centraren lúc này vẫn còn đối địch.
Còn Vương Quốc Xaus và Westerdale, vì cả hai nằm sát biên giới nên bọn tôi đã gửi sứ đoàn đưa thư bằng đường thủy.
Nội dung của bức thư, dĩ nhiên là thông báo lập quốc và yêu cầu sự chấp nhận của các nước.
Vương Quốc Xaus vì vừa thua thảm nên ngay lập tức đồng ý với điều kiện cả hai nước đều phải ngồi vào bàn kí hiệp ước hòa bình.
Các bên còn lại vẫn chưa trả lời, nhưng chúng tôi đoán rằng Norsane và Est sẽ chấp thuận vì cả hai xem Centraren là kẻ địch, mà chúng tôi lại đang đối đầu Centraren nên ‘kẻ địch của kẻ địch là bạn’. Dĩ nhiên tôi không chủ quan, nhưng nếu chấp thuận thì bên kia sẽ được lợi hơn nhiều, khi mà Centraren lúc ấy sẽ bị mất đi rất nhiều sức mạnh.
Hửm? Nói thế tức là tôi tha cho Đế Quốc Est á? Muôn kiếp cũng không nhé! Tôi vẫn còn thù chúng vì dám làm vậy với Anna đây! Chỉ là chúng tôi vẫn còn là một quốc gia non trẻ, hiện tại chưa thể điều binh đi ‘trả nợ’ được. Thêm cả, tôi đã giết hai nhân vật đầu não của chúng rồi nên sẽ tạm để yên đó. Nhưng tôi đảm bảo, nếu chúng dám hó hé lần nữa, thủ đô của chúng bay màu!
Còn Westerdale sẽ trì hoãn câu trả lời lâu nhất có thể, vì họ lúc này đang là đồng minh của Centraren (mang danh là thế chứ vương quốc của tên vua ngu ngốc đó mà sụp đổ một cái là vị ‘đồng minh’ ấy sẽ vui vẻ dẫn quân xâm chiếm vùng phía Tây liền). Tuy nhiên, họ lại không thể bỏ qua mối quan hệ với Ramslett được. Tổng kết lại, cách tốt nhất là đọc bức thư nhiều chút rồi cất nó thật gọn vào một góc thôi.
Ngoại giao với chính trị đúng là nhức đầu thật. Trời ạ.
___________________________________________
Ngày Quốc Khánh đã đến. Quảng trường trước dinh thự tại Wishen, thủ đô của Ramslett, chật kín người. Bởi vì chúng tôi vẫn đang chiến tranh với Centraren để giành độc lập nên không có cuộc diễu hành hay lễ hội tưng bừng nào, chỉ có Gerhard-san đọc Bản Tuyên Ngôn Độc Lập và giới thiệu tân Hoàng tộc.
Nói chứ đây vốn là vùng đất Gerhard-san cai quản nên việc thông báo chỉ để làm rõ bọn tôi với Centraren mà thôi.
Còn một việc nữa, đó là thông báo việc tôi và Anna đính hôn. Vì lẽ đó, tôi đang mặc quân phục dành cho các nghi lễ của Quân đội Hoàng gia Ramslett, còn Anna thì mang trên mình chiếc đầm vô cùng kiều diễm, hệt như một nàng công chúa bước ra từ trong cổ tích vậy. À đâu, em bây giờ là công chúa hàng thật giá thật rồi mà. Ừm, em ấy quả nhiên vô cùng xinh đẹp.
Trên ngón áp út trái của Anna đang đeo [Nhẫn Thế Thân] mà tôi đã tặng hồi trước. Em ấy nói em ấy muốn giữ nó, thế là nó trở thành nhẫn đính hôn của hai đứa luôn. Còn của tôi thì là nhẫn bình thường nhưng thiết kế giống [Nhẫn Thế Thân] để thành cặp với em.
Buổi lễ được diễn ra hết sức trơn tru, và Gerhard-san bắt đọc đọc Bản Tuyên Ngôn. Về nội dung, Bản Tuyên Ngôn đã tố cáo sự bạo chúa của Hoàng gia Vương Quốc Centraren, sẵn sàng phủ nhận các quyền lợi hợp pháp của mọi người. Nhằm bảo vệ nhân dân, Công Tước Ramslett đã đứng lên nổi dậy giành chính quyền.
Một bài phát biểu rất Ramslett, nếu tôi phải nhận xét.
“Và ta có thêm một tin vui dành cho mọi người. Đó là về con gái ta, Đệ Nhất Công Chúa Anastasia.”
Cuối cùng, Gerhard-san thông báo việc đính hôn của cả hai.
“Ta rất vui khi thông báo rằng con gái ta, Anastasia, sẽ đính hôn với Allen, vị anh hùng đã hết mình bảo vệ đất nước khỏi bè lũ quân xâm lược.”
Đám đông hào hứng reo lên, nhưng trong đó không thể thiếu tiếng thở dài đầy thất vọng của biết bao người.
Chưa dừng lại, Gerhard-san tiếp tục:
“Được chúc phúc bởi chính Phong Thần, Allen là vị anh hùng tài năng nhất trong lịch sử. Cậu đã thân chinh biết bao cuộc chiến, thậm chí một mình hủy diệt gần như toàn bộ kẻ địch. Không nói quá khi ta có thể tự hào tuyên bố rằng: Vương Quốc Ramslett của chúng ta đã được các vị thần ban phước.
Vừa dứt lời, đám đông lại tiếp tục hò reo. Sau cùng thì, một vị anh hùng dẫn dắt đến chiến thắng luôn là cái gì đó nổi bật trong suốt lịch sử mà.
“Allen sẽ cưới Anna và trở thành Allen von Ramslett. Mọi người hãy cùng ăn mừng cho sự kiện trọng đại này nào!”
Kết thúc lời phát biểu của Gerhard-san tiếp tục là màn bùng nổ đầy hân hoan của mọi người. Ở trên bục, tôi và Anna vẫy tay chào họ.
Ra đây là khung cảnh của một người bề trên nhìn thần dân của mình ư? Liệu mình có quen với nó được không nhỉ?
“Tuyệt thật đấy.” - Tôi vô thức thốt lên. Có lẽ nghe thấy, Anna đáp:
“Đúng ha. Em không ngờ sẽ nhận được lời chúc của nhiều người như vậy. Tất cả là nhờ có sự chăm chỉ của anh đấy, Allen à. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Em nói làm anh cảm thấy ngại luôn rồi này.”
Ừm, mình phải làm quen thôi, như thế mới có thể đứng cạnh Anna được. Nhiêu đây mà còn không nổi thì sao xứng làm chồng em ấy chứ.
________________________________________________
Sau buổi lễ là màn dạ tiệc tại cung điện. Những người có mặt là cựu quý tộc Centraren nay đã đi theo Ramslett và Đệ Nhị Công Chúa của Vương Quốc Xaus.
Cô công chúa này từ lúc bắt đầu đã nói chuyện với Friedrich-san rất nhiều, còn anh thì đối đáp với cô vừa phải. Hửm…
Về phần mình, tôi không nhảy giỏi, còn Anna thì vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, sẽ không tốt nếu dự tiệc quá lâu nên cả hai chỉ tay trong tay chào hỏi qua lại các vị khách. Tôi không biết mình nói chuyện như thế có ổn chưa, chứ màn đối đáp của Anna thì phải gọi là quá đỉnh.
Em ấy thường xuyên cười nói với tôi để thể hiện độ thân thiết, nhẹ nhàng và khéo léo từ chối lời mời nhảy của bất kì ai tiếp cận.
“Anna-sama, Allen-kun!’
Hai gương mặt thân quen cuối cùng cũng xuất hiện. Phải, là Margaret và Isabella. Cả hai đều trở về lãnh địa của mình khi học viện đóng cửa, và thuyết phục cha mẹ đưa họ tới buổi tiệc này.
“Chúc mừng cả hai đã đính hôn nhé!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
“Ô, cảm ơn cả hai.”
“Cảm ơn hai người nhiều lắm.”
Nhận lời chúc từ hai người họ khiến khóe miệng tôi cong lên. Nghĩ lại thì, cả hai là bạn của Anna, và dù rằng đều là quý tộc nhưng hai người lại đối xử với tôi như bạn bè thật sự. Khoảng thời gian cả bốn ở bên nhau chính là một trong những kỉ niệm ít ỏi mà tôi có khi đi học.
“Allen-kun đỉnh thật đó. Cậu đã trải qua bao nhiêu gian truân, cuối cùng đã chinh phục được trái tim của Anna-sama. Và giờ, Công Tước, hay nói đúng hơn là Bệ Hạ nhỉ, đã công nhận cậu trở thành chàng rể của Anna-sama. Tuyệt vời hết chỗ chê.”
“Mà cậu còn bay được nữa chứ. Bất ngờ ghê luôn.”
“Cảm ơn ạ.”
“Mà nè, Anna-sama, công nhận là chuyện tình của người lãng mạn lắm luôn á.”
“Đúng đó. Người có bí quyết gì không ạ?”
“Cái-? Này mấy người, nói năng cái gì vậy?”
Không ngờ bị hỏi như thế, gò má của Anna bỗng ửng đỏ lên. Dễ thương gì đâu!
“Em hiểu rồi, ra là thế.”
“Em sẽ học tập người ạ!”
“Ể? Margaret? Isabella? Này Allen, nói giúp em gì đó với.”
Anna cầu cứu mình cũng dễ thương hết sảy.
“Anna dễ thương quá. Anh yêu em nhiều lắm.”
“Cái-! Đồ-đồ ngốc này! Chúng ta đang ở nơi đông người đấy!”
“Anna à, anh yêu em. Anh yêu em nhất thế gian này.”
“Ugh…ngốc ạ…em cũng yêu anh nữa.”
Chúng tôi lạc vào thế giới riêng mà không để ý rằng hai người kia vẫn đang có mặt và đang vô cùng tận hưởng màn cẩu lương trước mắt.
Một hồi lâu sau, chúng tôi cuối cùng cũng được trở về, kết thúc ngày Quốc Khánh dài đằng đẵng.
[note61787]