Thượng Công Chúa

chương 157

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại lần nữa nói đến chuyện con cái.

Mộ Vãn Diêu ngồi trong lòng Ngôn Thượng, nghe chàng nói đến cuộc đối thoại với cha Ngôn là tay nàng run lên, cả người nghiêng đi.

Ngôn Thượng vẫn kiên nhẫn cầm lấy tay nàng không cho đi, muốn nàng ở lại nghe cho hết.

Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn nhìn chồng mình.

Nàng đã sớm nói với chàng mà chàng cũng không thèm để ý vì thế nàng cũng không để ý.

Nàng thể hiện giống như mình không sao cả, nhưng trong lòng vẫn đau.

Mỗi lần nhớ tới đều như có một cây kim nhỏ đâm vào lòng nàng.

Cả đời người ai cũng phải cố gắng cân bằng vui sướng khổ sở trong lòng mình.

Lúc thống khổ không thể mất đi hy vọng, lúc vui sướng không thể nhớ mãi không quên những khổ sở lúc trước.

Nói tóm lại, không thể quá tham lam.

Nhưng nàng là ăn ngũ cốc hoa màu lớn lên, nàng cũng có máu thịt, cũng là người.

Đã là người thì sẽ có tham niệm, có ý nghĩ bậy bạ.

Nàng không chân chính rời bỏ thế tục, nàng thậm chí còn yêu một người, thậm chí cũng từng thống hận bản thân không thể có đứa con chung với người này……

Mắt Mộ Vãn Diêu ngấn lệ.

Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nữ lang ngồi trong lòng mình, vẫn luôn quan sát và thấy đôi mắt nàng ướt át như có chứa hận và đau lòng.

Chàng cúi đầu nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng để an ủi.

Ngón tay chàng chạm lên mặt vợ mình, sau đó cúi đầu hôn lên mi mắt nàng và mỉm cười hỏi: “Sao thế? Không phải nói nàng không để ý ư?”

Mộ Vãn Diêu hé môi, đột nhiên nói: “Kỳ thật đều là ta sai.

Ta không biết mình sẽ gặp chàng, lại sẽ thích chàng như vậy.

Nếu ta biết từ sớm thì nhất định sẽ không hủy hoại bản thân như thế.

Ta đã đã nói với chàng rằng ta từng có một đứa con chưa……”

Mộ Vãn Diêu rũ mắt thấp giọng nói: “Là ta tự bỏ nó.

Tự tay ta giết con mình.

Xuân Hoa nói đó là một cái thai chết, nhưng ta còn chẳng liếc nó một cái.”

Ngôn Thượng giật mình.

Nàng mờ mịt kể lại: “Ta không thể nhìn.

Ta phải rời khỏi Ô Man vì thế không thể có vướng bận gì được.

Nếu đứa bé kia trưởng thành thì nó sẽ trở thành uy hiếp của ta và ta sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Ô Man.

Giống như Xuân Hoa vậy, nàng ta có con rồi thì chẳng thể rời khỏi hoàng cung.

Ta muốn mang nàng ta đi nhưng cũng không làm được.

Khi ấy ta cũng sợ như thế nhưng có phải lòng ta cực kỳ tàn nhẫn không?”

Ngôn Thượng cảm nhận được nỗi đau của nàng, chàng nắm lấy bàn tay đang run lên và ôm cả người nàng vào lòng, để nàng rúc vào cổ mình mà khóc.

Giọng chàng hơi thấp, lại mang theo vô hạn ôn nhu nói: “Là ta không tốt.

Ta không nên nhắc tới cái này khiến nàng thương tâm.

Ta vốn tưởng rằng…… Chúng ta có thể tán gẫu một chút.

Nhưng ta không phải muốn nàng nhớ tới những chuyện không tốt.

Diêu Diêu, thực xin lỗi, chúng ta đừng nói cái này nữa nhé.”

Mộ Vãn Diêu rưng rưng, lại không nhịn được cười và nhẹ giọng nói: “Làm sao phải thế?”

Nàng ngửa mặt nhìn chàng sau đó ngơ ngẩn nói: “Trước kia ta không tốt, từ Ô Man trở về ta không bảo dưỡng thân thể chu đáo.

Bản thân ta tự sa ngã nhiều năm, bởi vì ta không hề có ý định sinh con.

Nhưng sau khi chúng ta thành hôn, càng ngày ta càng muốn…… Nếu ta có thể sinh cho chàng một đứa nhỏ thì tốt rồi.”

Nàng vuốt ve mặt chàng, thất thần nói: “Nam hài hay nữ hài đều được, chỉ cần là con của chúng ta thì đều tốt.

Đứa nhỏ sẽ có lông mày, đôi mắt của chàng, có tóc dài của ta.

Tính tình đứa nhỏ sẽ giống chàng, là nam hài thì sẽ ôn nhu như ngọc, là nữ hài thì sẽ uyển chuyển, dịu dàng.

Nhưng về tài học thì phải giống ta, chàng cũng sẽ dạy đứa nhỏ đọc sách viết chữ, ta sẽ dạy cầm, kì, thi, họa.

Ta sẽ thường xuyên tức giận, mắng mỏ đứa nhỏ còn chàng sẽ đi dỗ dành nói với nó là tính tình ta không tốt nhưng thật ra vẫn yêu thương hắn.

Nhị ca sẽ dạy đứa nhỏ cũng yêu thương ta.

Ta rất muốn một đứa con, một nhà chúng ta…… Chỉ cần ba người là đủ rồi.”

Nàng nghẹn ngào nói: “Thế gian có bao nhiêu kẻ tàn ác vẫn có con, ta không phải kẻ ác, Nhị ca lại là người tốt như thế nhưng vì sao chúng ta lại không có con? Ta vì Đại Ngụy đi hòa thân là hy sinh, hiện tại ta và chàng đều có công với thiên hạ này.

Chúng ta làm nhiều chuyện tốt như thế chẳng lẽ không đổi được một đứa con sao?”

Ngôn Thượng ôm chặt lấy nàng lẩm bẩm gọi: “Diêu Diêu……”

Mộ Vãn Diêu vươn tay dụi mắt sau đó ngước đôi mắt ửng đỏ về phía chàng, vành mắt đỏ lựng lên, ánh mắt u ám.

Nàng vừa khổ sở, lại không phục: “Kỳ thật sau khi chúng ta thành hôn ta từng nghĩ tới việc có nên để người khác sinh con cho chàng hay không.

Ta nghĩ một người tốt như chàng sao có thể cả đời không con rồi bị người ta chỉ trích.

Chàng có công lao với thiên hạ này, lại làm nhiều việc như thế, nhưng chàng lại không có con…… Quan trường tới lui, thế nhân chỉ trỏ, tất cả đều nhắm vào chàng.”

Ngôn Thượng càng nắm chặt tay nàng hơn, ánh mắt lại khiếp sợ nhìn nàng, không nghĩ nàng lại từng có ý định ấy.

Mộ Vãn Diêu vừa nín khóc, thấy ánh mắt này của chàng thì cong mắt cười.

Bởi vì chàng quá mức khiếp sợ nên nàng cảm thấy thực đáng yêu.

Mộ Vãn Diêu lẩm bẩm hỏi: “Sao phải khiếp sợ như vậy? Ta chính là một cô công chúa như thế đó.

Cô công chúa hư đi yêu người khác thì sẽ vừa muốn chiếm hữu, vừa muốn bảo vệ, không muốn chàng bị thế nhân cười nhạo.

Đối thủ của chàng mà dám mang cái này ra nói thì ta sẽ tức chết.”

Ngôn Thượng nhíu mày: “Nàng nghĩ linh tinh gì thế? Ta sẽ không cùng nữ tử khác…… Như vậy, như vậy.”

Mộ Vãn Diêu hếch cằm kiêu ngạo nói: “Chàng đương nhiên sẽ không như thế.

Chàng đã ngủ với đại mỹ nhân như ta rồi thì sao có thể thích hạng tầm thường khác được.”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng không nhịn được nở nụ cười, đề tài có thương cảm thế nào cũng sẽ bị sự đáng yêu của nàng đánh bại.

Nàng khiến chàng vừa xấu hổ lại vừa thích, nhịn không được duỗi tay nhéo má nàng.

Đôi mắt Ngôn Thượng trong sáng quét qua cánh môi đỏ bừng của nàng.

Sau đó chàng cười rộ lên nói: “Để ta nhìn xem điện hạ lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi.

Tiểu công chúa của chúng ta sao lại cả ngày không học cái gì tốt, chỉ học cái xấu thế này?”

Mộ Vãn Diêu ôm cổ chàng làm nũng: “Bởi vì Nhị ca chiều ta mà.”

Ngôn Thượng nhéo má nàng thế là nàng lập tức gào lên: “Không, chàng không chiều ta chút nào!”

Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Dù sao ta cũng không quen việc nàng hở ra là nói bậy”

Mộ Vãn Diêu chôn mặt ở cổ chàng mà trợn trắng mắt.

Ngôn Thượng lại nói: “Nữ lang không được trợn trắng mắt.”

Mộ Vãn Diêu chơi xấu: “Ta không có mà.”

Hai người cứ thế nháo lên, chút thương cảm trong không khí cũng không còn.

Tình cảm tốt chính là như vậy, chỉ hơi hơi chút động đậy đã khiến tình cảm dâng đầy.

Mộ Vãn Diêu cọ cọ nửa ngày trong ngực Ngôn Thượng, lại được chàng vỗ về một hồi mới đỏ mặt cắn lấy cằm chàng mà náo loạn.

Lúc sau nàng nhớ tới hai người vốn đang nói cái gì.

Mộ Vãn Diêu: “Ta biết chàng sẽ không ngủ với nữ lang khác.

Chàng là lang quân có đạo đức nhất mà ta từng biết.

Lúc nào chàng cũng đè nén bản thân, có đôi khi ta chán ghét chàng yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân nhưng có đôi khi ta lại thích cái sự tự tra tấn này của chàng.

Sau khi thành hôn ta có tìm ngự y hỏi xem thân thể của ta rốt cuộc có thể điều dưỡng để sau này có con hay không.

Ngự y chỉ mơ hồ nói đại khái có khả năng nhưng ta biết mấy con cáo già đó, bọn họ không chịu cho ta lời nói chắc chắn đâu.

Bọn họ mơ hồ như thế chính là vì khả năng kia cực kỳ thấp.

Nhưng có ít còn hơn không.”

Ngôn Thượng tức khắc cúi đầu hỏi: “Nàng đang điều dưỡng thân mình ư?”

Mộ Vãn Diêu gật đầu.

Ngôn Thượng trầm mặc một chút sau đó xoa cổ tay hơi nghẹn lại nói: “Sao ta không biết……”

Mộ Vãn Diêu nhìn ánh mắt của chàng là biết chàng lại bắt đầu tự trách.

Đương nhiên chàng lại cảm thấy đó là vì mình nên nàng mới phải điều dưỡng, rồi lại cảm thấy quá trình này không tốt lắm, nàng sẽ gặp áp lực lớn, sẽ khó chịu……

Mộ Vãn Diêu vội vàng trấn an chàng: “Chàng thông minh như thế, ta có chuyện gì giấu được chàng đâu? Chàng không biết vì ta không hề gióng trống khua chiêng mà đặc biệt chấp nhất chuyện điều dưỡng.

Ta chỉ uống chút thuốc bình thường, ăn chút đồ bổ chứ không phải khám chữa khắp nơi gì.

Chàng đừng thương tâm, tâm tình của ta còn khá tốt, cũng không khó chịu.

Nhị ca ca, chàng ngẫm lại mấy năm nay xem chàng có thấy ta bị bệnh nhiều không? Ta thật sự không tự tra tấn mình, ta chỉ thuận theo tự nhiên thôi…… Chàng yên tâm đi.”

Ngôn Thượng bắt đầu hồi tưởng lại đủ loại dấu vết.

Ở trong trí nhớ nàng vẫn luôn vui vẻ, nhảy nhót, vừa hôn vừa ôm chàng, cũng không hề có bộ dáng vì phải uống nhiều thuốc mà buồn nôn hay gì đó.

Sau một lúc lâu chàng mới định thần chậm rãi tin lời nàng nói sau đó thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Mộ Vãn Diêu: “Sau đó ta bắt đầu điều dưỡng thân thể.

Tuy ta cảm thấy không quá có tác dụng gì nhưng ta vẫn có chút chờ mong.

Nhưng chúng ta ngọt ngào như thế, tần suất lên giường cũng không thấp vậy mà bụng ta vẫn không có tin tức …… Thế là ta cũng uể oải, có chút muốn từ bỏ.

Khi đó ta có nghĩ tới việc kiếm cho chàng một đứa con, rót thuốc cưỡng bách chàng ngủ với một nữ lang ta đã chọn rồi sinh một đứa con.

Nhưng ta cũng ích kỷ, chỉ nghĩ cho chàng một lần cơ hội, nếu vẫn không có con thì ta sẽ từ bỏ.”

Ngôn Thượng trách cứ nàng: “Hồ nháo!”

Chàng có chút ngồi không yên, mặt trầm xuống vì không nghĩ tới Mộ Vãn Diêu từng có loại ý tưởng này.

Chàng thật sự có chút tức giận, lập tức phất tay áo muốn đứng dậy.

Mộ Vãn Diêu vội đè chàng lại, há mồm muốn hôn.

Hai người răng môi quấn quýt, vô cùng nhuần nhuyễn.

Ngôn Thượng kháng cự nhưng lại bị nàng cố định cằm.

Nàng rúc trong ngực nên chàng cũng không thể thật sự đẩy nàng ra mà chỉ có thể chịu đựng không hé miệng.

Nhưng Mộ Vãn Diêu cực kỳ hiểu chàng, ngón tay nàng vuốt qua cái cằm lún phún râu của Ngôn Thượng, một tay kia vòng qua áo chàng ở bên hông xoa nhẹ.

Đó là nơi mẫn cảm, chàng lập tức hơi nghiêng người, bàn tay cầm lấy tay nàng siết chặt, năm ngón tay cuộn lại run rẩy, cả người nhanh chóng sa ngã và bị nàng nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Thấy cảm xúc của chàng ổn lại nàng mới nhả ra.

Ngôn Thượng bực bội mắng: “Lại là chiêu này! Nàng chỉ biết ra chiêu này!”

Bị mắng nhưng Mộ Vãn Diêu lại không phản ứng.

Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của chồng mình cùng vẻ thở dốc lại than nhẹ kia khiến lòng nàng lăn tăn.

Ngôn Thượng không thấy nàng đáp lại thì cúi đầu nhìn, đôi mắt chàng đen nhánh, lấp lóa tinh khiết làm cho đầu óc Mộ Vãn Diêu lập tức toàn ý nghĩ hoang đường.

Khắc chế, khắc chế.

Phải nói chính sự trước.

Tuy vậy tay nàng vẫn xoa nắn eo Ngôn Thượng, cả người có chút thất thần.

Sau đó nàng không chút để ý nói: “Chàng gấp cái gì? Không phải ta chỉ nghĩ một chút chứ không hề làm gì ư? Bởi vì ta cũng không muốn chàng ngủ với nữ nhân khác.

Không phải ta vẫn luôn nghĩ mà không làm đấy ư?”

Ngôn Thượng hận nói: “May mà nàng không làm.”

Chàng sợ nàng giữ ý nghĩ này nên lôi kéo tay nàng cường điệu nói: “Ta thật sự không muốn thế, nếu nàng làm xằng bậy ta sẽ không bao giờ để ý tới nàng nữa.”

Chàng cảm thấy lời uy hiếp của mình thực khô khan và không có uy lực vì thế lập tức cường điệu: “Ta nói thật đó, ta sẽ không để ý tới nàng thật lâu! Tuyệt đối không để ý tới nàng!”

Mộ Vãn Diêu phì cười.

Ngôn Thượng thì bực hỏi: “Ta đang nói chuyện với nàng đó, cười cái gì?”

Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm, ta cười vì chàng đáng yêu mà.

Nàng cười khanh khách, nũng nịu lại thân thiết mà ôm cổ chàng loạn hôn một hồi.

Chàng giãy giụa muốn trốn nhưng Mộ Vãn Diêu lại trầm mặt nói: “Chàng cường điệu làm gì? Không phải phụ hoàng của ta đã cho chàng uống thuốc tuyệt tự rồi ư? Từ sau sự kiện kia ta cũng hết hẳn hy vọng.

Nếu không phải chàng cùng a phụ nói bậy thì ta cũng không nhớ ra đâu.”

Lúc này Ngôn Thượng mới yên tâm.

Chàng nghiêm mặt một lát mới cúi người ôm nàng vào lòng.

Chàng hôn lên mặt nàng lại thấy nàng nheo mắt lại, giống như cực kỳ thoải mái thì trong lòng ngượng ngùng và thẹn cực kỳ.

Đối với đụng chạm của chàng, Mộ Vãn Diêu vẫn luôn thành thật, phản ứng này chứng tỏ nàng rất thích.

Với một người nội liễm như chàng thì cái này chính là sự cổ vũ tốt nhất.

Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Cho nên nàng xem, không có gì phải lo cả.

Cuộc đời này ít có điều hoàn mỹ, chỉ cần gần hoàn mỹ đã là đủ rồi.

Chúng ta không có con cũng không sao, ta có nàng đã đủ.

Ta và nàng cùng ở bên nhau khiến lòng ta vui vẻ, nhiều thêm cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng chẳng sao.”

Sợ nàng vẫn không cam lòng nên chàng đỏ mặt, căng da đầu nói một ít lời ngày thường chàng sẽ không nói ——

“Hơn nữa không có con cũng khá tốt.

Nàng, nàng không có thai thì ta, ta có thể cùng nàng muốn cái kia, cái kia, ….

không, không phải kiêng kị.

Ta, ta có thể thoải mái hành sự cũng không lo có gì không tốt với nàng.

Mà nàng cũng không cần uống thuốc tránh thai.

Nghe nói thuốc đó không tốt với thân thể nữ lang, vì vậy ta không muốn nàng phải uống.

Nhưng ta sẽ không nhịn được…… Cho nên không có con cũng khá tốt.

Ta nghe nói, nghe nói rất nhiều nam tử vì sợ phu nhân mang thai nhiều lần nên đến lúc mấu chốt không thể, không thể…… không đi ra.

Ta, ta không muốn thế……”

Chàng hàm hồ, ấp a ấp úng lắp bắp nói rất nhiều điều ở bên tai nàng.

Ban đầu Mộ Vãn Diêu còn mơ hồ, không biết chàng đang nói cái gì mà cái này, rồi cái kia, nhưng ánh mắt chàng trốn tránh, nói lắp đến càng hung khiến nàng dần hiểu ra.

Nàng bận thưởng thức bộ dạng chột dạ của chàng, lại thấy người này dù đỏ mặt vẫn kiên cường biểu đạt ý tứ của mình dưới ánh mắt trêu cợt của nàng.

Nói xong một chặp trán chàng đã thấm đầy mồ hôi, chàng vội nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Vãn Diêu nắm lấy cằm chàng bắt người này quay mặt lại đối mặt với mình sau đó trêu đùa: “Ta không hiểu chàng đang nói gì, mau lặp lại xem nào.”

Nàng ra vẻ ngây thơ hỏi: “Chàng nói “Cái kia” là cái gì? Cái gì mà rời khỏi? Lúc mấu chốt là lúc nào? Chàng đang luyện công hả, sao ta lại không biết có võ công lợi hại như thế chứ?”

Ngôn Thượng: “……”

Chàng bực mình: “Nàng lại thế rồi.”

Chàng cúi đầu, sợi tóc đậu trên dáy tai đỏ bừng, miệng nói: “Rõ ràng nàng biết ta đang nói cái gì, nàng chỉ muốn nhìn ta bị chê cười.

Nàng toàn thế, ta chưa bao giờ cười nhạo nàng, chỉ có nàng toàn cười nhạo ta.”

Mộ Vãn Diêu thấy chàng có vẻ thực sự không vui mới thu lại tâm tình trêu đùa.

Nàng cười sau đó nhảy xuống đùi chàng, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi được rồi, không đùa với chàng nữa.

Ta thấy chàng tự tại lâu quá rồi nên muốn thấy chàng đỏ mặt thôi.

Hiện tại rất ít khi thấy chàng ngượng ngùng, nhưng ta thấy chỉ có lúc thẹn thùng thì chàng mới thú vị.

Còn chuyện…… con cái, ta và Ngôn Nhị ca ca có chung nhận thức đúng không? Chúng ta thuận theo tự nhiên đi, không cần nghĩ nhiều.”

Ngôn Thượng gật đầu.

Hôm nay sở dĩ chàng nói với nàng chuyện này cũng để biểu đạt ý tưởng thuận theo tự nhiên.

Chẳng qua không nghĩ tới chỉ bốn chữ này lại tốn của hai người nhiều thời gian như thế.

Chàng cho rằng hai người rốt cuộc đã hòa hảo nên nở nụ cười sau đó đứng dậy.

Vừa thấy chàng đứng lên Mộ Vãn Diêu đã hưng phấn kéo ống tay áo chàng rồi lôi cả người qua.

Ngôn Thượng mờ mịt còn nàng thì ngước đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”

Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Tới phủ nha xem một cái.”

Mộ Vãn Diêu: “Trong đó có công việc quan trọng hả?”

Ngôn Thượng ngượng ngùng nói: “Cũng không có.

Ta chỉ theo thói quen.”

Mộ Vãn Diêu: “Nếu không quan trọng thì đừng đi nữa.

Ngôn nhị ca ca, chúng ta lên giường đi.”

Ngôn Thượng ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn nàng, đuôi mắt như đỏ lên.

Mộ Vãn Diêu bị bộ dạng ngây thơ của chàng làm cho không thể hiểu được: “Chàng nói với ta nhiều việc trên giường như thế chẳng lẽ không có cảm giác ư? Ta còn tưởng chàng muốn cùng ta ở trong phòng hô mưa gọi gió chứ, chỉ cần thấy chàng cố gắng câu dẫn ta như vậy là ta đã biết rồi.”

Ngôn Thượng bị nàng đúng lý hợp tình làm cho vừa kinh ngạc lại mê mang, cũng không nhịn được cười nói: “…… Ta không có.”

Mộ Vãn Diêu: “Lúc không ở trên giường chàng vĩnh viễn đều là ‘ta không có’.”

Nàng phồng má, nghịch ngợm mà bẻ ngón tay đếm đếm một đống biểu hiện rụt rè của người này: “Người đỏ mặt không phải chàng, dùng ánh mắt chờ mong nhìn ta cũng không phải chàng, đã thích còn chê cũng không phải chàng.

Lúc nào chàng cũng là vô tội bị ta kéo lên giường, còn chàng luôn thuần khiết sạch sẽ nhất, trong đầu không hề nghĩ cái gì.

Là ta kéo chàng vào hồng trần, muốn chàng nhuộm trong tình ái.

Trên chữ ‘Dục’ không có chàng, người ôm ta ậm ừ cũng không phải chàng.

Người đẩy ta ngã, thích tư thế nào đó cũng không phải chàng…… Từng việc đều là do ta bức bách còn chàng vô tội.”

Ngôn Thượng lập tức duỗi tay che miệng nàng.

Chàng cảm thấy may mắn vì đây là ở trong phòng, vừa bịt miệng là có thể không để nàng nói bậy nữa.

Chàng bất đắc dĩ trừng vợ mình, chỉ thấy nàng nhẹ chớp lông mi, con ngươi trong sáng nhưng đuôi mắt lại cong lên câu hồn người.

Mặt chàng nóng bỏng, một lúc lâu sau mới nói: “…… Buông màn đi.”

Vì thế vợ chồng hai người ngủ một giấc ngắn sau giờ ngọ.

Thời tiết mùa xuân khiến người ta mệt mỏi, quả là không còn cách nào.

Ở Kiếm Nam lúc này Ngôn Hiểu Chu đi theo một vị đại phu đã già học y được hơn một năm nay.

Nàng đi theo lão sư ra vào quân doanh chữa bệnh.

Vì xinh đẹp ôn nhu, lại quan tâm săn sóc người bệnh nên đám lang quân trong quân doanh đều cực kỳ có hảo cảm với nàng.

Rất nhiều người lặng lẽ hỏi thăm lão đại phu có thể cầu thú Hiểu Thuyền muội muội không.

Nhưng sau đó mọi người đều mất mát phát hiện, Hiểu Thuyền muội muội đối xử với ai cũng tốt nhưng lại đặc biệt chăm sóc một người.

Đó chính là Dương Tam Lang đã từng có thân phận cao quý, nay lại bị biếm làm cu li nơi này.

Người mà Ngôn Hiểu Chu đi theo một đường chính là hắn.

Nửa năm trước Triệu Linh Phi cũng tới nơi này tìm Dương Tự, lúc sau nàng cũng ở lại.

Triệu nữ hiệp không học y giống Ngôn Hiểu Chu mà lại mang tư thế của du hiệp, làm việc nghĩa.

Đám cu li và quân sĩ hâm mộ diễm phúc của Dương Tự cực kỳ.

Trước sau có hai vị nữ lang vì hắn mà bôn ba tới đây, nhưng quan hệ của hai người kia lại cực tốt, hai tiểu cô nương thường xuyên chơi cùng một chỗ.

Dương Tự có cả Nga Hoàng và Nữ Anh cùng đi theo hắn, hai người lại còn hòa thuận không hề oán giận, quả là may mắn chết đi được.

Nhưng cái kẻ bị các quân sĩ hâm mộ kia lại trầm mặc ít lời, cả ngày ngoài làm việc cũng không đùa giỡn gì với ai.

Hôm qua hắn nghe thấy có người nói đùa chuyện của hắn với Ngôn Hiểu Chu và Triệu Linh Phi thì lần đầu tiên trong hai năm tới đây hắn nổi giận và hung hăng đánh người một trận.

Mình hắn có thể lấy một địch trăm, tiếng tăm cứ thế truyền trong quân doanh.

Sau giờ ngọ Ngôn Hiểu Chu cùng sư phụ tới quân doanh thăm khám cho các tướng sĩ bị thương trước đó.

Băng bó xong cho người bệnh rồi nàng vẫn không thấy Dương Tự đâu.

Nàng đứng ngoài trướng thất thần một lát thì có một lang quân đi qua chỉ cho nàng: “Dương Tam đi thay người ta vác đá, lát nữa hắn sẽ về.”

Ngôn Hiểu Chu lập tức đỏ mặt ôn nhu giải thích: “Bởi vì hôm qua ta đến thấy cánh tay Tam Lang có thương tích nhưng lúc ấy không có thuốc nên không thể giúp huynh ấy băng bó.

Hôm nay ta đã mang thuốc tới.”

Quân sĩ kia từng bị Dương Tự đánh nên không dám nói bậy nữa mà chỉ nghiêm túc nói: “Hiểu Thuyền nương tử thật có tâm.”

Ngôn Hiểu Chu càng đỏ mặt hơn, cúi đầu hấp tấp cảm ơn, trong lòng cảm thấy mình càng giải thích càng sai.

Nàng có chút ảo não mà cắn môi, nghĩ thầm nếu nàng có thể mặt không biểu tình như Tam Lang thì tốt rồi.

Mà nghĩ đến Dương Tự là lòng nàng lại nổi lên một chút buồn bã…… Bộ dạng trầm mặc không biểu tình của hắn là do phải chịu bao nhiêu khổ sở mới tạo thành đây? Nàng há có thể hâm mộ dấu vết do đau thương mang lại cho người khác chứ?

Tự phản tỉnh bản thân một lát nàng mới ngượng ngùng kiên trì đi tìm Dương Tự.

Nàng muốn lấy tư cách bạn bè mà quan tâm hắn, vậy có gì phải lảng tránh? Linh Phi tỷ tỷ cũng cổ vũ nàng —— nàng ấy nói Tam Lang cần bọn họ.

Sau nửa canh giờ Ngôn Hiểu Chu bò lên một ngọn đồi rồi đỡ gối thở dốc.

Lúc ngẩng đầu lên nàng thấy bóng dáng nguy nga hùng vĩ của người kia.

Hắn đang ngồi xếp bằng dưới một tàng cây, đôi mắt nhìn ra xa, đường cong trên khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.

Một chút gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi đôi mắt hắn, ánh mắt kia như điện xẹt đảo qua khắp nơi.

Thấy nàng tới hắn chỉ nhìn chằm chằm sau đó thần sắc bén nhọn nhạt dần.

Hắn lạnh nhạt rời mắt.

Ngôn Hiểu Chu đứng phía sau hắn, bên trên là đại thụ che trời.

Nàng cười khanh khách nói: “Hóa ra nơi này mát mẻ như thế, thảo nào Tam Ca khuân đá xong còn luyến tiếc không muốn trở về.”

Dương Tự không nói chuyện, cả người hắn như được khắc từ đá.

Ngôn Hiểu Chu quỳ gối bên cạnh hắn, nhẹ nhàng duỗi tay nâng khuỷu tay của hắn.

Dương Tự thấy vậy thì cứng người, nghiêng mặt nhìn nàng.

Nàng cúi đầu, mặt hơi đỏ, vừa thẹn thùng vừa lấy hết can đảm nói: “Không phải hôm qua huynh đánh nhau với người ta nên bị thương ở tay sao? Để ta nhìn xem.”

Nàng cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn mình nên chỉ trầm mặc kiên định chờ hắn đáp.

Thật lâu sau rốt cuộc nàng mới nghe được Dương Tự cất giọng phức tạp nói: “Sao…… muội bướng bỉnh thế? Ca ca muội không phải người bướng bỉnh cơ mà.”

Trong mắt Ngôn Hiểu Chu có ý cười, nàng ngẩng đầu cùng hắn đối diện lại lập tức mẫn cảm nhận thấy mềm mại trong mắt hắn.

Nàng nhếch miệng nói: “Ca ca của ta cũng bướng bỉnh lắm, đó là huynh không biết thôi.”

Nàng quay mặt đi, cắn môi dưới nói: “…… Huynh cởi áo ra.”

Dương Tự sách một tiếng bật cười.

Mí mắt cũng nóng lên, Ngôn Hiểu Chu hơi bực hỏi: “Làm sao?”

Dương Tự cười nói: “Ta nói chuyện với muội không phải để muội bôi thuốc cho ta.

Ta chỉ muốn nhờ muội hỗ trợ truyền lời cho nhị ca của muội.

Hiện tại trong triều ta không có người quen, chỉ biết một người quyền cao chức trọng lại có tài là hắn.

Tuy Nhị ca muội đã rời xa Trường An nhưng ta nghĩ hắn vẫn sẽ có cách truyền lời cho trung ương, hẳn cũng không quá khó.”

Ngôn Hiểu Chu ngẩng đầu, chú ý tới vài phần nghiêm túc trong nụ cười lười biếng tùy ý của hắn.

Lúc hắn dán tới nàng vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng Dương Tự tán thưởng phần cứng cỏi, và dũng khí lớn lao của nàng, hắn dán bên tai nhẹ giọng nói: “Ta thay người ta chuyển đá mấy tháng nay và phát hiện tình huống Ô Man có biến.

Hoặc nói đúng hơn thì cấu trúc của toàn bộ Nam Man đã khác với lúc nội loạn…… Giống như bọn họ đang tỉ mỉ thiết kế để chúng ta mất cảnh giác.

Ta cho rằng mình nghĩ sai nhưng sau khi quan sát thêm vài lần ta đã xác định Nam Man nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”

Ngôn Hiểu Chu nhìn vào đôi mắt hắn.

Hơi thở của hai người đan xen.

Đám quân sĩ ở phía dưới giám thị bọn họ ngẫu nhiên quay đầu tới thấy thế thì lập tức phun một ngụm nghĩ: cái đôi cẩu nam nữ này chính mình dám làm ra cái loại ái muội kia mà còn sợ người khác nói, còn dám đánh người.

Gió trên núi thổi phần phật, Dương Tự nắm tay Ngôn Hiểu Chu, tất cả đều là để phòng bị mật thám trong quân nghi ngờ.

Khuôn mặt tuấn lãnh của hắn dán bên mặt nàng, giống như đang tỏ tình nhưng trên thực tế là đang nói cho nàng toàn bộ những quan sát hắn thu được trong mấy ngày này.

Hắn muốn nàng nhớ kỹ rồi viết thư cho Ngôn Nhị Lang để báo cho Trường An.

Ngôn Hiểu Chu chăm chú nhìn hắn nói: “Khó trách gần đây huynh thường xuyên giúp người ta chuyển đá, hóa ra là vì việc này.”

Dương Tự nhếch khóe miệng.

Ngôn Hiểu Chu lại hỏi: “Vì sao huynh không nói cho tướng quân ở đây?”

Dương Tự mỉa mai nói: “Ta có nói cũng không ai tin.

Bọn họ cảm thấy ta mang tội mưu phản, lòng mang cừu hận với Đại ngụy nên ước gì quốc gia này suy vong.

Làm gì có ai nghe lời ta.”

Ngôn Hiểu Chu: “Huynh không muốn Đại Ngụy loạn sao?”

Dương Tự nhìn nàng sau đó rũ mắt nói: “Nơi này là chỗ Lãng đại ca được chôn cất, là nơi muội sinh sống, là nơi phụ mẫu của ta tồn tại.

Vì sao ta lại muốn Đại Ngụy loạn? Hiểu Thuyền…… Muội nhất định phải đem lời này truyền cho Ngôn Nhị, hắn có năng lực ngăn cản nó.”

Ngôn Hiểu Chu gật đầu, nàng ý thức được việc rất quan trọng nên sau khi cân nhắc một lúc nàng cũng không hàn huyên với hắn nữa.

Nàng đứng dậy cõng hòm thuốc của mình xuống núi, muốn mau chóng viết thư cho anh trai, để anh hai nhà nàng nhận được tin sớm.

Dương Tự vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng cùng mái tóc đen nhánh đong đưa.

Nàng nhỏ yếu mềm mại, rõ ràng cũng là do máu thịt tạo ra nhưng sao lại khác biệt đến vậy.

Hắn vì vẻ đẹp trong sáng như mặt trời mùa xuân của nàng mà bị hấp dẫn, lại thấy ấm áp khi được nàng bầu bạn bên cạnh.

Dương Tự bỗng nhiên nhìn theo nàng rồi gọi một tiếng: “Hiểu Thuyền muội muội!”

Ngôn Hiểu Chu quay đầu lại, gió thổi qua sợi tóc và vạt áo của nàng.

Chỉ thấy Dương Tự nở nụ cười, nói: “Không có việc gì.

Muội đi đi.”

Ngôn Hiểu Chu giật mình một chút, ánh mắt hắn tuy lạnh nhạt nhưng khi nhìn nàng thì có chút ấm áp từ chỗ sâu nào đó tràn ra.

Có điều ấm áp kia chỉ kéo dài khoảng nửa khắc, dù vậy nàng vẫn nắm bắt được tâm sự hắn không nói ra lời.

Ngôn Hiểu Chu giận hỏi: “Cười cái gì?!”

Hắn vẫn chỉ nhìn nàng cười thế là nàng cũng không nhịn được cười rộ theo.

Gió núi phần phật, thiên ngôn vạn ngữ đều bay theo gió, theo nụ cười ngây ngô của hai người.

Nàng vẫy tay với hắn sau đó xách váy chạy xuống chân núi.

Dương Tự nhìn theo nàng, trong lòng nhớ tới lục lạc hai năm trước nàng đưa cho hắn.

Hắn muốn tìm lại lục lạc kia và đeo bên hông.

Truyện Chữ Hay