Tháng năm này lúc Ngôn Thượng còn ở Trường An chuẩn bị khoa khảo thì Nam Man giằng co nội loạn mười năm đã hoàn toàn kết thúc.
A Lặc Vương oai hùng đã thống nhất cao nguyên, đem Nam Man hợp lại thành một.
Ô Man Vương Mông Tại Thạch trở thành cấp dưới đắc lực của A Lặc Vương.
Lòng hắn có lẽ chưa bao giờ tiêu tan sự không phục với A Lặc Vương nhưng thân phận của tên kia không cho phép hắn có thể dễ dàng khiêu khích.
Vì thế hắn chỉ có thể tạm thời ngủ đông, chờ cơ hội lật đổ.
A Lặc Vương chán ghét văn hóa Đại Ngụy nhưng một khi thống nhất được quốc gia, đám dân du mục lạc hậu bọn họ lại không thể không thể không học tập cách thống trị tiên tiến của Đại Ngụy.
Có Mông Tại Thạch ở bên chỉ điểm, A Lặc Vương mới lạ mà phong tướng, phong công thần cho một đám người, giúp Nam Man đi về phía cường thịnh.
Nhưng một tấm lòng hùng tâm tráng chí này lại tiêu tán đi khi hắn quay đầu nhìn phiến quốc thổ mở mang phía sau lưng mình ——
Nội loạn kéo dài năm đã tạo thành cái giá quá lớn.
Tuy Nam Man đã thống nhất nhưng người dân lầm than, dân cư thưa thớt, không có người làm việc, đã thế cường đạo và phỉ tặc lại hoành hành.
Đối với Nam Man mà nói thì cách duy nhất giải quyết tình hình trong nước hiện tại chính là chiến tranh.
Bọn họ dựa vào chiến tranh mà đoạt lấy, dựa chiến tranh để nuôi dân.
Bọn họ cần cấp bách chuẩn bị chiến tranh với bên ngoài, cần đoạt lấy tài nguyên, tài phú để cải thiện hình trạng quốc gia hiện tại.
Mười năm nội chiến làm Nam Man mỏi mệt không chịu nổi, đuôi to khó vẫy, nhưng nếu không có chiến tranh thì Nam Man sợ là cũng chẳng thể duy trì.
Với nguyên nhân ấy kẻ vốn xem thường Đại Ngụy là A Lặc Vương lập tức đặt mục tiêu của mình sang vị hàng xóm giàu có là Đại Ngụy.
A Lặc Vương hiếu chiến nhìn Đại Ngụy rộng lớn thì trong lòng cũng nghiêm túc nhìn nhận tình hình.
Hắn thiện chiến nhưng sẽ không coi khinh kẻ địch.
Hắn ấp ủ trận chiến này, ngày đêm tìm Mông Tại Thạch hỏi về những hiểu biết về tình huống của Đại Ngụy, lại nghĩ tới tên tôi tớ được La Tu cử về năm xưa.
Mấy năm trước La Tu và Đại thái giám quyền lực ngất trời của Đại Ngụy hiện tại là Lưu Văn Cát có giao dịch.
Bây giờ những thông tin kia lại trở nên có ý nghĩa.
Trời cao cũng giống như đang đứng về phía Nam Man, muốn cứu vớt dân tộc lạc hậu này.
Đúng lúc ấy một người Đại Ngụy tên là Thành An ngàn dặm xa xôi chạy ra khỏi quốc thổ, một đường cải trang giả dạng xuất phát từ Hà Tây đào vong tới tiểu quốc khác.
Vì chưa từng giao lưu với đoàn sứ thần của Vi Thất Lang nên ông ta không hề biết quốc gia mình theo bản đồ chạy tới đã bị Nam Man diệt tộc.
Gót sắt của Nam Man không chút lưu tình muốn giẫm chết cái tên Đại Ngụy mệnh như con kiến này.
Lúc này ông ta hai bên tóc mai đã bạc, quỳ trên mặt đất khóc lớn nói: “Các ngươi không thể giết ta! Ta là Đại nội tổng quản bên cạnh bệ hạ, ta biết rất nhiều bí mật…… Ta vất vả lắm mới thoát khỏi tay Lưu Văn Cát, ta không thể chết ở đây được!”
Đúng lúc này Mông Tại Thạch đi qua, đang thờ ơ lạnh nhạt tự hỏi làm sao thu được lợi từ trận chiến này.
Hắn nghe hiểu tiếng Đại Ngụy vì thế Thành An vừa khóc vừa thét khiến hắn chú ý.
Mông Tại Thạch cao lớn uy mãnh híp mắt đánh giá cái người cong lưng, không có chút hình tượng nào mà nhào trên mặt đất khóc lúc kia.
Qua một hồi lâu con ngươi của hắn ngưng lại, nhận ra người này.
Mấy canh giờ sau Thành An được tắm rửa sạch sẽ xuất hiện trong lều trại của Mông Tại Thạch.
Lại qua mấy canh giờ nữa Thành An bái kiến A Lặc Vương.
A Lặc Vương nghe nói người này là đại nội tổng quản của tiên đế Đại Ngụy, lại là sư phụ của đại nội tổng quản Lưu Văn Cát hiện tại thì cười nhạo nói: “Đại thần giết hoàng đế, hoàng đế không có quyền uy thì Đại Ngụy coi như xong rồi!”
Mông Tại Thạch thấy cái tên man rợ kia chỉ biết đánh giặc, đầu óc đơn giản không biết lợi dụng cơ hội trong này thì cũng cười nhạo trong lòng.
Hắn càng cảm thấy mình có cơ hội thay thế A Lặc Vương.
Chỉ cần Nam Man và Đại Ngụy nổ ra chiến tranh thì một quốc gia giàu có như Đại Ngụy đâu có dễ đánh như năm bộ của Nam Man.
Tuy chiến lực của bọn họ không bằng Nam Man nhưng quốc thổ rộng lớn, lương thảo sung túc không hề thiếu.
A Lặc Vương bảo thủ hẳn sẽ phải nếm đủ đau khổ từ đám người Đại Ngụy.
Mà đó sẽ là cơ hội để Mông Tại Thạch thay thế A Lặc Vương, cùng Đại Ngụy đàm phán.
Đến lúc đó A Lặc Vương sẽ chết, còn hắn có thể bày ra đủ tư thế xưng thần với Đại Ngụy.
Hoàng đế Đại Ngụy dối trá tự xưng là khoan dung sẽ ban thưởng vô số tài vật cho Nam Man để bọn họ cường đại…… Cơ hội như thế sao có thể bỏ lỡ.
Mông Tại Thạch lập tức kiến nghị với A Lặc Vương: “Chúng ta có thể dùng tên Thành An này uy hiếp Lưu Văn Cát.
Rốt cuộc thì La Tu đã chết, Lưu Văn Cát sẽ không thừa nhận mình phản quốc.
Hơn nữa nếu đúng như tên này nói thì Lưu Văn Cát rất lợi hại, hoàng đế Đại Ngụy nói không chừng sẽ tin hắn.
Thành An còn ở trên tay chúng ta thì Lưu Văn Cát sẽ phải kiêng kị.
Chúng ta sẽ bắt hắn cùng hợp tác, tận lực kéo chân sau của Đại Ngụy để chúng ta rộng đường tiến vào.
Cái này chính là cách dùng binh ‘không đánh mà thắng’ mà người Đại Ngụy hay nói.”
A Lặc Vương chấn động, sau đó lại bất mãn vỗ vai Mông Tại Thạch nói: “Mông Tại Thạch, ngươi thực tốt nhưng không phải cái gì cũng phải học đám Đại Ngụy kia đâu.
Đại Ngụy gian trá, giảo hoạt như hồ ly.
Man Man chúng ta được thần nữ trên núi cao che chở, trên người chảy dòng máu của hùng ưng, nếu cái gì cũng học Đại Ngụy thì không giống nhi lang tốt của Nam Man nữa rồi!”
Mông Tại Thạch cung kính đáp vâng.
Sau khi chiến lược nhằm vào Đại Ngụy được định ra, Mông Tại Thạch ra khỏi trướng của A Lặc Vương.
Hắn ôm cánh tay đứng trước lều nghĩ tới thái độ xem thường của A Lặc Vương với Đại Ngụy thì nhếch khóe miệng chờ đối phương lãnh đủ.
Có lẽ hắn quả thực đã học được quá nhiều thứ của Đại Ngụy.
Hắn như một kẻ đến từ Tu La địa ngục đứng đó mưu đồ một cuộc chiến.
Ngựa sẽ không ngừng vó mà đánh từ Nam Man tới một cuộc chiến nước sôi lửa bỏng khác…… Nhưng Nam Man cần chiến tranh và hắn không thể ngăn cản.
Mông Tại Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, không có một áng mây, vạn dặm thiên không in rõ bóng một cánh chim ưng bay qua.
Cái này khiến hắn lại nhớ tới vị công chúa Đại Ngụy kia——
Năm sáu năm qua đi, hắn đã con cái đề huề, liệu nàng đã thoát khỏi bóng ma ngày cũ chưa? Không biết hiện tại nàng đang ở đâu? Nàng và cái tên Ngôn Thạch Sinh kia có tu thành chính quả không? Nếu biết hắn đang mưu tính trận chiến này thì mọi người sẽ thành kẻ địch đúng không?
Trong truyền thuyết của Đại Ngụy, mỗi ngôi sao trên bầu trời đều là hóa thân của những người anh hùng.
Nếu có một ngày hắn giết A Lặc Vương, trở thành Nam Man Vương và liên mình với Đại Ngụy thì sẽ gặp lại Mộ Vãn Diêu.
Khi ấy hắn sẽ hỏi nàng: Hắn thống nhất Nam Man, kết thúc chiến loạn, dẫn dắt Nam Man và Đại Ngụy hoà bình ở chung, lại dạy dân chúng Nam Man thoát khỏi hoang dã thì liệu hắn có tư cách trở thành một ngôi sao trên bầu trời kia không?
Mông Tại Thạch nhếch khóe môi, lẩm bẩm gọi tên Mộ Vãn Diêu rồi lại xì cười nói: “…… Tiểu công chúa.”
—
Tới tháng , sau khi chia tay Triệu Linh Phi, vợ chồng Ngôn Thượng đi thêm nửa tháng nữa thì tới Lĩnh Nam.
Mới tới Lĩnh Nam đã có quan lại địa phương dẫn theo bá tánh tới bái kiến Nghiễm Châu Thứ Sử.
Mấy trăm năm nay quan hệ giữa triều đình trung ương với quan lại địa phương là một mớ hồ đồ.
Quảng Châu chỉ sợ trung ương phái tới một vị quan vô năng, nhưng nay nghe nói vị Thứ Sử này vốn là người xuất thân Lĩnh Nam, lại nghe ngóng thanh danh của Ngôn Thượng ở Quan Trung thế là mọi người mới yên tâm.
Mộ Vãn Diêu nằm trong xe ngựa bị tiếng chiêng trống gõ tỉnh.
Nàng đỡ tay thị nữ xuống xe, váy dài phết đất, lúc bước xuống mũi giày màu hồng lộ ra.
Bá tánh và quan lại được Ngôn Thượng nhẹ giọng khuyên nhủ không cần khách khí nhưng vừa nhìn thấy nữ quyến của Ngôn lang quân là Đan Dương trưởng công chúa thì cả đám lập tức ngây người.
Mộ Vãn Diêu hếch cằm, mặt mày kiều diễm, ung dung như át hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Nàng như đóa hoa thược dược nở rộ tại nơi hoang vắng hương dã này, chỉ một ánh mắt liếc qua không hề để ý cũng đủ khiến đám quan lại hèn mọn cúi đầu, nhanh chóng hành lễ.
Mộ Vãn Diêu nhìn phu quân nhà mình đang bị mọi người vây quanh sau đó gật đầu giống như ban thưởng mà nói: “Nơi này cũng không tệ lắm, về sau chúng ta sẽ ở đây.”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “Đây là phủ nha, ta chỉ tới đây làm việc thôi chứ không ở đây.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng nhất thời thẹn quá thành giận nói: “Không có phủ đệ thì xây phủ đệ ở đây! Ta cảm thấy nơi này không tồi, cách phủ nha gần nên muốn ở chỗ này thì sao? Ta không chỉ muốn ở đây mà còn muốn đón a phụ, ca ca, tẩu tẩu, đệ đệ và em dâu đều tới ở cùng.
Chàng có ý kiến gì không?”
Ngôn Thượng cười nói: “Không có ý kiến gì, ta nghe điện hạ làm chủ.”
Quan lại nghe lang quân ôn nhu nói, tính tình có vẻ tốt thì cũng yên lòng, cảm thấy Thứ Sử không khó ở chung.
Nhưng trưởng công chúa có vẻ ương ngạnh kiêu căng, chỉ sợ không dễ hầu hạ.
Mặc kệ đám quan lại nghĩ trong lòng thế nào về hai vợ chồng nhà này thì bọn họ cũng sẽ ở lại đây.
Ngôn Thượng tiếp đón ấn quan thì bắt đầu sửa sang lại công việc của Nghiễm Châu.
Giống như Mộ Vãn Diêu yêu cầu, cha Ngôn và mọi người nhanh chóng được đón từ nông thôn tới ở cùng bọn họ.
Chỉ có Ngôn gia Tam Lang lúc này còn đang ở Tây Vực trộm làm buôn bán là không ở nhà.
Còn con gái út của Ngôn gia là Ngôn Hiểu Chu thì đang ở Kiếm Nam.
Cái này khiến cha Ngôn có chút phê bình kín đáo nhưng ông trời sinh yếu đuối thế nên chỉ nói thầm sao con gái còn chưa gả chồng sau đó cũng không nói nhiều nữa.
Cứ thế ở chung, mọi người lại giống như quay lại lúc cùng sống ở Trường An nhưng so với nơi hỗn tạp kia thì bây giờ bọn họ tự tại hơn nhiều.
Ít nhất không có đại thần ngày ngày xếp hàng tới gặp Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng, ít nhất bên ngoài phủ của bọn họ không có ngựa xe nối tiếp không ngừng.
Và Ngôn Thượng cũng không phải làm việc của mấy người nhưng chỉ lãnh một phần bổng lộc.
Ngôn Thượng thành thạo làm một vị Thứ Sử.
Hơn nữa có lẽ vì đây là quê hương nên chàng nhanh chóng thích ứng với thời tiết nóng bức nơi này.
Chỉ có Mộ Vãn Diêu là không thích ứng.
Nàng vốn tưởng sẽ có cơ hội bồi bổ thân thể cho Ngôn Thượng nhưng kết quả trở lại Lĩnh Nam rồi nàng lại hơi thở thoi thóp mà bị bệnh rất nhiều lần.
Ngôn Thượng ngược lại phải chăm sóc nàng, còn bản thân chàng lại chẳng sao hết.
Cái cuộc sống ngươi bệnh ta bệnh của vợ chồng họ quả thực khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Ngôn Thượng thực lo lắng Mộ Vãn Diêu không thích ứng với khí hậu chỗ này, sợ nàng sẽ ốm mãi.
Vốn sức khỏe của nàng không tốt lắm, lúc này thấy nàng cả ngày hơi thở thoi thóp thì chàng luôn lo lắng bệnh cũ ảnh hưởng.
Mộ Vãn Diêu cũng bởi vì Ngôn Thượng thân thể không tốt nên cả ngày lo lắng.
Vì thế đại phu ngày nào cũng ra vào phủ đệ nhà bọn họ như trẩy hội.
Người nhà họ Ngôn ở cách vách thấy vậy thì hai mặt nhìn nhau, lo lắng sốt ruột: vợ chồng Ngôn Thượng đã thành hôn hai năm nhưng tới giờ vẫn chưa có con nối dõi.
Bọn họ không dám hỏi nhiều nhưng vẫn lo lắng.
Cũng may Mộ Vãn Diêu là công chúa, lúc đầu có chút không hợp khí hậu nhưng vì được đám thị nữ và Ngôn Thượng chăm sóc thỏa đáng, tâm tình nàng lại tốt nên cũng nhanh chóng khỏe lại.
Nàng nhanh chóng thích ứng với nơi này, tinh thần cũng càng tốt hơn.
Mà một khi khỏe hơn nàng bắt đầu cân nhắc tìm việc để mua vui.
Nơi này không phải Trường An, nàng không cần cả ngày cùng các đại thần bàn công việc.
Thư từ của Trường An gửi tới cùng lắm thì một tháng chỉ có một lần, còn lại đa số thời gian nàng đều không có hứng thú cướp công việc của Ngôn Thượng.
Nàng không có triều vụ cần quan tâm nên sau mấy ngày mê mang cuối cùng nàng nhớ tới cây đàn và đống sách đã lâu mình không đụng tới.
Cả ngày nàng tiếp khách, mở tiệc chiêu đãi, mặc trang phục hoa hòe lộng lẫy ra cửa.
Trong phủ đệ của Ngôn Thượng ngày ngày có tiếng đàn tao nhã vang lên khiến mỗi ngày về phủ chàng đều có chút hoảng hốt.
Lúc này chàng mới nhớ ra công chúa nhà mình là một vị đại tài nữ.
Chẳng qua trước kia nàng không có cơ hội trổ tài mà thôi.
Một khi nàng đã nghiêm túc đánh đàn thì sẽ làm nổi bật cái sự tục tằng của chàng.
Ngôn Thượng rất là hổ thẹn thế nên lúc rảnh rỗi chàng cũng mon men lắp bắp cầu Mộ Vãn Diêu dạy mình đánh đàn cổ hoặc đàn Không.
Lúc thiếu niên chàng vẫn luôn muốn học đàn nhưng sau đó bị công việc vụn vặt quấn thân nên không có tâm tình.
Nay lần nữa học đàn khiến chàng rất vui, Mộ Vãn Diêu cũng hứng thú bừng bừng.
Nhưng nàng không đồng ý mà cự tuyệt.
Ngôn Thượng bất đắc dĩ hỏi: “Sao nàng không chịu dạy ta? Ngày xưa không phải nàng từng dạy ta rồi ư?”
Hai người ngồi trong đình hóng gió, từng làn gió hè không mát mẻ gì lắm nhưng may có chậu băng đặt xung quanh nên bọn họ cũng coi như dễ chịu.
Mộ Vãn Diêu nghe chàng hỏi thế thì hếch cằm nói: “Không phải ta không muốn làm lão sư mà là lúc ta dạy sẽ rất nghiêm khắc.
Ta muốn quà nhập học thật cao thì mới bằng lòng dạy chàng!”
Ngôn Thượng ngồi trên ghế đá bên cạnh, gương mặt chàng thanh tú đạm bạc, vừa nghe vậy chàng đã nghiêng mặt nhìn nàng cười hỏi: “Nàng muốn quà nhập học gì?”
Không đợi nàng trả lời chàng đã nói: “Cả người ta đều là của nàng rồi mà nàng còn cần quà nhập học gì nữa?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, sau đó bực bội mắng: “Chàng quả là không thú vị! Sao chàng nói chuyện lại có thể nói trắng ra như thế, chẳng còn thẹn thùng như trước kia khiến người ta cảm thấy không đáng yêu gì hết.”
Ngôn Thượng thở dài.
Mộ Vãn Diêu đứng dậy đi đến trước mặt chàng.
Bốn phía đình hóng gió có màn trúc rũ xuống, nàng ôm chặt cổ chàng, nhấc chân ngồi lên đùi và rúc vào lòng chàng.
Bọn thị nữ mắt nhìn thẳng, thưởng thức sắc trời xung quanh, còn Ngôn Thượng lại bị hành vi của nàng chọc cho thẹn thùng.
Tay chàng ôm lấy eo nhỏ của vợ mình, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Còn không đi xuống.
Trước mặt mọi người nàng thế này còn ra thể thống gì?”
Mộ Vãn Diêu liếc xéo bộ dạng dối trá của người này rồi hỏi: “Thế chàng ôm eo ta làm gì? Cứ để ta tự ngồi không vững rồi ngã không phải là được ư?”
Ngôn Thượng: “Sao ta có thể nhìn nàng ngã được?”
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách, đôi mắt đẹp có sóng nước lấp lánh, mang theo mười phần vũ mị.
Nàng nói thầm: “Vậy trách chàng mềm lòng thôi.”
Nàng duỗi tay véo mặt chàng, sau đó cúi đầu nhìn kỹ và vừa lòng nói: “Trên mặt đã có chút thịt.”
Ngôn Thượng đỏ mặt, lại không nhịn được cười.
Mà tươi cười của chàng ôn nhu khiến lòng Mộ Vãn Diêu rất thích.
Ngón tay nàng vuốt ve mặt mày chồng mình rồi trong lòng đột nhiên vui vẻ nói: “Ta biết ta muốn quà nhập học là cái gì rồi.”
Nàng dán lên tai Ngôn Thượng, vừa hôn vừa cắn nói mình muốn chàng làm thế nào.
Chàng nghe xong thì vô cùng khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này có chút không muốn học nữa……
Chàng ậm ừ một lúc lâu mới thở dài.
Mộ Vãn Diêu thì vui rạo rực hỏi: “Nói đi, ta có lợi hại không?”
Ngôn Thượng đỏ mặt hỏi: “Sao ta biết được nàng có lợi hại hay không?”
Mộ Vãn Diêu vươn ngón tay vẽ vòng trên lông mày chàng, miệng nghiêm trang nói: “Ta nói tới chuyện mình có thể dưỡng chàng có da có thịt như bây giờ thì có lợi hại không.
Chàng nghĩ đi đâu thế?”
Ngôn Thượng ngẩn ra, sau đó hổ thẹn.
Chàng bắt đầu phản tỉnh xem có phải mình quá xấu xa hay không.
Mộ Vãn Diêu thấy vậy thì càng vui mừng ôm lấy chàng hôn không ngừng.
Lúc cha Ngôn tới bái kiến mơ hồ nhìn thấy cảnh Nhị Lang cùng công chúa ở trong đình vui đùa ầm ĩ.
Trong lòng ông cũng được an ủi, nghĩ thầm có lẽ phong thủy Trường An không tốt, thế cục quá bận bịu nên hai vợ chồng mới chưa có con.
Tình cảm của hai người tốt như vậy thì chỉ cần về đây tĩnh dưỡng một hồi hẳn là sẽ có con thôi.
—
Không biết cuối cùng Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đạt thành điều kiện gì nhưng nàng bắt đầu dạy chàng đánh đàn.
Nàng cảm thấy đàn Không thích hợp với nữ tử hơn, đàn cổ thì cao nhã nên khá hợp với Ngôn Thượng.
Nàng ảo tưởng đến cảnh ngày sau vợ chồng hai người có thể cùng tấu đàn.
Lúc còn là thiếu nữ và chưa đi hòa thân nàng từng ảo tưởng về phu quân của mình.
Đó phải là người phù hợp tính tình với nàng, là quân tử cùng nàng đánh đàn, đọc sách.
Nhưng Ngôn Thượng mới học một lát Mộ Vãn Diêu đã bị đả kích thật lớn.
Trong phủ cả ngày truyền ra tiếng đàn khó nghe như giết heo.
Mỗi khi Ngôn Nhị Lang nghỉ tắm gội ở nhà là tiếng đàn lại vang lên khiến mười dặm quanh phủ đệ không ai dám dừng chân nghỉ ngơi.
Mộ Vãn Diêu mắng chàng: “Sao chàng ngốc thế, bảo chàng gảy đàn cơ mà! Cách đánh đàn này gọi là “gảy” không phải “đập”! Chàng lại nhầm rồi!”
Ngôn Thượng luống cuống tay chân sửa lại.
Qua một lát Mộ Vãn Diêu lại mắng chàng, đồng thời dứt khoát đẩy tay chàng ra tự mình làm mẫu.
Nàng cực kỳ hung dữ, tiếng răn dạy lại lớn.
Lúc nàng quay đầu nhìn chàng thì thấy Ngôn Thượng vẫn tâm bình khí hòa —— thế là nàng càng giận: “Chàng có nghe ta nói hay không? Vì sao chàng không có chút phản ứng nào thế? Hay chàng căn bản không đặt lời ta nói trong lòng?”
Ngôn Thượng mờ mịt sau đó nhẹ giọng nói: “Ta vẫn luôn như vậy mà.”
Mộ Vãn Diêu giận dữ đập đàn nói: “Chàng có chút phản ứng đi!”
Thu Tứ ở bên ngoài nghe thấy vậy thì kinh hồn táng đảm, cảm thấy công chúa quá hư làm phò mã sợ quá không chịu học đàn.
Người bình thản như phò mã còn bị công chúa mắng……
Nhưng ban ngày Mộ Vãn Diêu quở trách Ngôn Thượng còn tới tối nàng sẽ lại cảm thấy hổ thẹn vì mình quá hung.
Trong lòng nàng thề sáng mai phải ôn nhu với chàng hơn.
Dù chàng ngốc nghếch về âm luật, dù chàng không có tài chơi đàn thì nàng cũng phải ôn nhu kiên nhẫn……
Mộ Vãn Diêu thấy tình cảm trào dâng, đến trên giường lập tức làm mọi cách chiều theo Ngôn Thượng, gọi ca ca cực kỳ thân thiết khiến chàng vui sướng.
Nhưng ngày tiếp theo lại là một vòng quở trách và cằn nhằn…… Nửa năm qua đi việc này thành chuyện hàng ngày trong phủ.
Ngôn Nhị Lang ngày thường thông minh như vậy nhưng cầm kỹ lại không thông, lúc nào cũng mê mang thế này.
—
Trừ tịch năm này Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đương nhiên ở cùng cha Ngôn.
Ông lại cho hai người hai bao lì xì, đồng thời thẳng toẹt mà nhắc tới chuyện hai người đến lúc phải sinh con rồi.
Nhưng ông nói nửa ngày mà hai người vẫn như Bồ Tát bằng đất, không hề có chút phản ứng gì.
Chẳng lẽ là công chúa không thích hài tử?
Cha Ngôn quan sát thấy mấy đứa con của Đại Lang và Tam Lang đều thích vây quanh Nhị Lang mà xoay vòng vòng chơi.
Đó là vì Nhị Lang nhà ông ôn nhu, bọn trẻ đều thích nhị thúc.
Công chúa thì hình như đối xử với bọn nhỏ lãnh đạm hơn Nhị Lang một chút…… Nhưng cũng không giống chán ghét.
Cha Ngôn sốt ruột, cảm thấy không thể ám chỉ mập mờ nữa.
Sau khi ăn năm mới xong, có một ngày Ngôn Thượng từ phủ nha về, còn chưa kịp thay quần áo đã bị cha Ngôn gọi tới hỏi chuyện.
Cha Ngôn ậm ừ hồi lâu, rốt cuộc ngượng ngùng hỏi chàng: “Nhị Lang, con và điện hạ thành hôn đã vài năm, vì sao vẫn chưa có hài tử? Ta thấy phu thê hai đứa tình cảm cũng tốt, điện hạ tuy hơi nóng tính nhưng đối xử với con rất khác mọi người.
Nếu tình cảm đã tốt như thế thì sao lại không cần hài tử? Có phải…… phu thê hai đứa có bệnh kín gì không? Hai đứa con trẻ tuổi, nếu có bệnh thì đừng giấu, cũng đừng sợ thầy thuốc, phải sớm chữa mới tốt.”
Ngôn Thượng đã sớm biết sẽ có một ngày thế này.
Lúc về Lĩnh Nam chàng đã nghĩ bọn họ ngày ngày ở bên cạnh thì cha chàng không thể không quan tâm hỏi han.
Chàng cười khổ sau đó nói ra đáp án mình đã chuẩn bị tốt: “A phụ cũng biết mấy năm nay thân thể con vẫn luôn không tốt đúng không?”
Cha Ngôn mê mang sau đó thở dài.
Việc trong triều ông không hiểu lắm, cũng không dám hỏi nhưng lần này Nhị Lang lấy cớ dưỡng bệnh để về Lĩnh Nam thì ông cũng biết.
Ngôn Thượng nói: “Thời trẻ con từng chịu lao ngục, lúc sau để lại bệnh căn, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Lần này con về đây dưỡng bệnh đã trộm tìm y công hỏi qua.
Bọn họ đều nói con nối dõi của con gian nan…… Chỉ sợ cả đời sẽ không có con được.
“
Cha Ngôn: “……”
Ông trợn mắt há hốc mồm, lại mờ mịt khiếp sợ sau đó vội vàng hỏi: “Vậy con còn không nhanh chữa bệnh đi?”
Ngôn Thượng nói: “Bệnh cũ để lại mầm hoạ thì sao mà dễ dàng chữa thế được?”
Môt lúc lâu sau cha Ngôn mới nói: “…… Thì cũng phải trị chứ.”
Ngôn Thượng thở dài nói: “Con vẫn đang trị mà.”
Cha Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân của con…… Công chúa điện hạ có biết không?”
Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “Sao con để nàng biết được?”
Cha Ngôn lập tức nóng nảy mắng: “Vậy chẳng phải con, con làm điện hạ lỡ dở…… Nếu điện hạ biết vì con mà nàng ấy không sinh được con thì chẳng phải sẽ hận điên lên ư? Nếu điện hạ muốn giết con thì làm sao đây?”
Ngôn Thượng ngây thơ cười nói: “Phu thê bọn con tình cảm tốt, nàng sẽ không giết con đâu.”
Chàng là quân tử tuấn lãng như ngọc, lúc này mặt mày lại có chút tăm tối nói: “Con cũng không muốn nàng đến với người khác rồi cùng người ấy lập gia đình, sinh con.
Vì thế con muốn giấu nàng việc này, không cho nàng biết.
A phụ đừng nói gì nhé, ngài giúp con lần này được không?”
Cha Ngôn: “…… Nhị Lang, sao con lại có thể lừa gạt nữ tử nhà người ta thế này?”
Ngôn Thượng đáp: “Một chữ tình ai cũng sẽ trầm mê, có ai có thể cao thượng mà làm ngoại lệ chứ?”
Cha Ngôn muốn nói gì đó nhưng có lẽ Ngôn Thượng đã nói tới điểm mấu chốt của ông nên ông chỉ đành thở dài, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không biết nên nói như thế nào.
Trong lòng ông rất mâu thuẫn, lại tràn ngập áy náy với công chúa…… Nhưng dù sao ông cũng đứng về phía con mình, không muốn vì chuyện không sinh được con mà công chúa sẽ vứt bỏ con trai nhà ông.
Nhưng con ông lừa người ta như vậy thì ông cũng không ủng hộ.
Thế là cha Ngôn lập tức trốn tránh không gặp Mộ Vãn Diêu.
Nếu ngẫu nhiên không cẩn thận gặp phải nàng thì ông đều đối xử với nàng rất tốt, còn luôn dùng ánh mắt áy náy nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu không thể hiểu được.
Ngôn phụ còn đưa tới rất nhiều dược liệu hiếm lạ cổ quái.
Lĩnh Nam là nơi vu cổ thịnh hành vì thế ông mời không ít Vu sư đến phủ đệ của hai vợ chồng nhỏ, cả ngày làm lễ tới chướng khí mù mịt.
Mỗi lần Mộ Vãn Diêu về phủ đều nghe thấy các loại ngâm nga, tiếng nhạc, tiếng trống tung hoàng khiến nàng hoảng hốt.
Nàng thấy cha Ngôn ở trong viện, ông lại cùng nàng nói một đống cái gì mà cố gắng thông cảm cho Ngôn Thượng, lại nói bọn họ có lỗi với nàng.
Thậm chí ông còn nói nếu một ngày nàng muốn bỏ chồng thì ông cũng nhận.
Mộ Vãn Diêu trở về phòng thì thấy Ngôn Thượng lại đang uống thứ thuốc kỳ quái, mùi gay mũi mà cha chàng đưa cho.
Chàng cau mày, vừa thở dài vừa uống, Mộ Vãn Diêu thấy thế thì cực kỳ đau lòng.
Nàng nói: “A phụ có phải lớn tuổi rồi nên gần đây mới hồ đồ không? Sao người nào ông ấy cũng đưa tới chỗ chúng ta vậy, thuốc kỳ quái cũng đưa tới một đống bắt chàng uống…… Có phải ông ấy già rồi nên không thanh tỉnh không? Nhưng tuổi ông ấy cũng đâu có lớn lắm đâu.”
Ngôn Thượng nghe Mộ Vãn Diêu nói đến mấy ngày gần đây cha mình làm nhiều việc điên rồ tra tấn của hai vợ chồng thì tưởng nàng giận nhưng không dám phát tác…… Còn Mộ Vãn Diêu bên kia lại nổi trận lôi đình hỏi: “Sao ông ấy cứ nhìn ta bằng ánh mắt áy náy? Ngôn Nhị, có phải chàng lại làm hỏng cái gì rồi không? Chàng cười cái gì?”
Mộ Vãn Diêu mách: “Ông ấy còn bảo ta bỏ chồng kia kìa!”
Ngôn Thượng nói giỡn: “Có lẽ a phụ phát hiện ta giấu nàng yêu đương vụng trộm nên mới sợ nàng bỏ chồng thì sao?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, sau đó nghiêm túc nói: “Không, chàng sẽ không như thế.
Ngôn nhị ca ca tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Ngôn Thượng hỏi: “Sao nàng biết ta sẽ không làm thế? Nam nhân trên thế gian này đều giống nhau.”
Một năm này ở Lĩnh Nam tĩnh dưỡng nên thân thể chàng tốt hơn nhiều, tinh thần cũng tốt lên, sẽ thích nói lời vui đùa với nàng.
Cái này chứng tỏ ở trước mặt nàng Ngôn Thượng càng ngày càng thả lỏng, tự tại.
Mộ Vãn Diêu đương nhiên cảm thấy vui mừng nhưng nàng vẫn nghiêm túc cãi lại: “Ngôn Nhị ca ca tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như thế.
Nam nhân trong thiên hạ đều thế nhưng chàng sẽ không.
Ta sẽ không tin.”
Ngôn Thượng nhìn nàng, thấy nàng cực kỳ tin mình thì trong lòng khẽ run, buông chén thuốc nói: “Lại đây, Diêu Diêu, ta muốn ôm nàng một chút.”
Mộ Vãn Diêu giấu tay ra sau, bày ra đủ bộ dáng công chúa kiêu ngạo.
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nói: “Nàng lại đây ta sẽ nói với nàng vì sao a phụ lại làm thế này.”