Bạch Lạc Nhân quay vào trong nhà, lòng tức giận mặt đen lại tìm Dương Mãnh nói chuyện cho ra lẽ.
"Dương Mãnh, cậu vào đây với tôi"
"A. Tôi đang nói chuyện với chú mà" Dương Mãnh ngây ngô đáp lại
"Một là vào đây, hai là cậu cút cho tôi" Bạch Lạc Nhân gầm gừ
Dương Mãnh vẫn cứ hồn nhiên "A..a.. giờ đã là thiếu tá thì lên mặt với tôi hả"
Nói xong Dương Mãnh nhấc cái mông đi theo Bạch Lạc Nhân vào phòng miệng vẫn cười cười nói với Bạch Hán Kì
"Chút nữa cháu lại kể cho chú nghe tiếp"
...............................
"Cậu... cậu tại sao lại đưa cô ta đến đây?" Bạch Lạc Nhân lòng tức giận nhưng trước mặt Dương Mãnh cậu ta không thể tức giận
"Cô ta đến tìm tôi, nói tôi là muốn nối lại quan hệ với cậu. Tôi cũng nghĩ cậu giờ đang độc thân, hai người từng yêu nhau, cô ta lại có điều kiện tốt như vậy. Tôi cũng muốn tốt cho cậu thôi mà" Dương Mãnh ỉ ôi.
"Tốt tốt cái đầu cậu" Bạch Lạc Nhân nhìn gương mặt làm ra vẻ sầu khổ của Dương Mãnh bỗng bật cười
"Tôi với cô ta đã chia tay bảy năm rồi, với tôi chia tay là chia tay. Tôi muốn triệt để quên cô ta không muốn sót lại chút nào." Bạch Lạc Nhân rành mạch nói
Bạch Lạc Nhân nói ra lời này thật ra có một chút dối lòng. Nhớ năm ấy khi Thạch Tuệ đi nước ngoài Bạch Lạc Nhân vẫn còn giữ lại chiếc đồng hồ có khắc kí hiệu của hai người. Cảm giác yêu thương một người làm sao có thể xóa nhòa được.
"Chia tay cũng có thể trở lại được mà" Dương Mãnh vẫn cố tình gây khó dễ.
Bạch Lạc Nhân cười nham hiểm "Tôi hiện giờ đã yêu người khác, một người rất thân thiết với tôi nhưng tôi không dám nói ra nếu lỡ nói ra chắc sẽ không thể tiếp tục làm bạn được nữa"
"Trời ơi, Bạch thủ trưởng của cả một tiểu đội mà tâm hồn yếu đuối vậy sao. Nói tôi nghe xem người đó là ai hả?" Dương Mãnh biểu cảm hứng thú
"Hihi, tôi sợ nói ra cậu lại không chấp nhận được" Bạch Lạc Nhân cười cười
"Tôi là người kín miệng, bí mật của cậu tôi sẽ không nói cho ai biết đâu" Dương Mãnh càng lúc càng muốn biết.
Bạch Lạc Nhân bắt đầu vở kịch "Người đó là bạn của tôi từ lúc nhỏ, bọn tôi luôn yêu thương nhau, đã cùng ăn, cùng ngủ, cùng vui đùa với nhau, gia đình hai bên đều biết tình cảm của bọn tôi. Quả thật tình cảm đó không ai có thể thay thế được. Thạch Tuệ chỉ là để tôi tìm cảm giác mới nhưng tôi vẫn yêu thương người kia hơn."
Dương Mãnh ngẫm nghĩ không ra "Ngoài tôi là bạn thân cậu từ nhỏ, cậu còn quen cô gái nào từ nhỏ à, còn cùng ăn, cùng ngủ, cùng vui chơi, sao tôi là bạn thân cậu vậy mà tôi không biết vậy."
Bạch Lạc Nhân nhịn cười "Cậu biết người ấy"
Dương Mãnh thấy khó chịu "Là ai cậu nói xem, làm tôi tò mò quá"
Bạch Lạc Nhân ưỡn ngực ghé miệng sát vào tai Dương Mãnh "Tôi là thích cậu đấy".
Dương Mãnh hoảng hốt lết càng ra xa Bạch Lạc Nhân
"Cậu đang nói cái quái gì vậy"
"Chính là tôi thích cậu đấy" Bạch Lạc Nhân càng tiến lại gần Dương Mãnh càng lùi về sau.
Đến lúc đã đụng lưng vào tường Dương Mãnh hoảng hốt
"Chúng ta là bạn lâu năm vậy, tôi sao không hiểu khẩu vị của cậu. Cậu chỉ là cô đơn quá nên ảo tưởng thôi, Đừng thích tôi, tôi..." Chưa kịp dứt lời một cánh tay vươn đến sờ lên khuôn mặt cậu ta làm cậu ta như người chết đứng. Nước mắt từ khóe mắt bắt đầu rơi ra.
Bạch Lạc Nhân thấy vậy liền lấy tay lau nước mắt cho cậu ta. Càng lau cậu ta lại càng khóc nhiều hơn.
Bạch Lạc Nhân thấy mình đùa hơi quá liền nói "Đừng khóc mà, tôi chỉ đùa với cậu thôi. Đối với tôi cậu là anh em tốt. Tình cảm chúng ta như ruột thịt. Tôi coi cậu là người một nhà. Đừng khóc nữa, tôi chỉ đùa với cậu thôi mà."
Dương Mãnh vẫn không ngừng càng ngày càng khóc to hơn.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy áy náy vẫn cố gắng dỗ dành Dương Mãnh. Một hồi sau Dương Mãnh nói mở miệng
"Cậu làm tôi sợ chết khiếp, nhưng trong lúc đó tôi lại có một suy nghĩ làm tôi còn sợ chết khiếp hơn nữa. Cậu biết suy nghĩ đó là gì không"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu. Dương Mãnh tiếp tục nói
"Tôi nghĩ nếu thật sự cậu yêu tôi, tôi cũng không biết làm sao. Tôi thần tượng cậu quá nhiều vậy mà. Nhưng nếu có một ngày cậu muốn làm chuyện đó với tôi, cậu cao to, thịt chắc, tôi lại nhỏ bé yếu ớt thế này chắc chắn lúc đó tôi phải chịu thiệt rồi."
Bạch Lạc Nhân bật ngửa cười nghiên ngã. "Hahaha"
Sau đó hai người cùng cười một trận thật sảng khoái. Thật ra ngoài lý do nực cười ấy Dương Mãnh còn một lý do khác đó là trong tâm can cậu có phần cảm động. Từ nhỏ hai người đã chơi thân với nhau, đến bây giờ cũng đã hơn hai mươi năm tình cảm này thật đáng quý trọng.
......................
Cố Hải đang ngồi trong văn phòng đang bàn luận với Diêm Nhã Tịnh một số giấy tờ quan trọng thì tiếng chuông điện thoại vang lên
"Cố tổng có người muốn gặp ngài" Bên kia là giọng của tiếp tân.
"Nói tôi đang bận, nếu có việc cần để lại lời nhắn hoặc sắp xếp lịch gặp mặt sau" Nói xong Cố Hải cúp máy mắt vẫn quan sát đống giấy tờ.
Tiếng điện thoại lại vang lên. Trong lòng cảm thấy không vui nên giọng nói có phần gắt gao " Lại có chuyện gì"
Tiếp tân sợ hãi giọng nói nhỏ đi "Cô ấy nói cô ấy là bạn của một người tên Bạch Lạc Nhân, chắc chắn Cố tổng sẽ muốn gặp cô ấy"
Cố Hải vừa mở miệng định nói "Bạn của ai tôi mặc kệ" liền ngừng lại nuốt câu nói ấy vào trong lòng.
"Đưa người đó vào phòng chờ, nói tôi sẽ đến ngay."Nói xong Cố Hải quay qua Diêm Nhã Tĩnh
"Nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ tiếp tục sau"
Bước chân Cố Hải đi trên hành lang có ngập ngừng. Biến mất bao nhiêu nay không một chút tin tức, giờ có một người nhận là bạn của cậu ta đến đây tìm mình. Bọn họ có ý đồ gì đây? Có phải là công ty cạnh tranh muốn giở trò.
Đi đến phòng chờ Cố Hải chỉnh lại tâm trạng bước vào.
Đúng là một kẻ từng cạnh tranh với cậu ấy. Nhưng phương diện cạnh tranh lại khác với những gì Cố Hải nghĩ.
"Đã lâu không thấy cô, không ngờ cô cũng có thể sống tốt đến như vậy" Cố Hải mỉa mai
Tuy bị những lời nói ấy đả kích nhưng Thạch Tuệ vẫn nở nụ mị hoặc
"Tôi tất nhiên sống rất tốt" Thạch Tuệ dùng ánh mắt xem xét nhìn Cố Hải
"Cậu và Bạch Lạc Nhân không còn bên nhau tất nhiên tôi sống cực kì tốt"
Cố Hải đen mặt "Tại sao cô biết chuyện này? Cô và Bạch Lạc Nhân đã từng gặp lại nhau? Cô đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này?"
Thạch Tuệ che miệng cười mỉa mai "Hai người không phải rất yêu nhau sao? Chứng tỏ tình yêu của hai người cho tôi thấy bằng hành động ghê tởm? Bị ngăn cấm không phải cùng nhau chạy trốn sao? Không phải rất vui vẻ sao? Vậy mà giờ Nhân Tử không nói với anh anh ấy đang ở đâu hả?"
Cố Hải giận điên người nhưng không biết nói gì nữa
"Tôi đã từng nói với anh là anh không giành lại tôi đâu, dù anh có dành được trái tim của anh ấy một thời gian nhưng cũng không nắm giữ được mãi mãi, trái tim ấy lại quay về bên tôi hahaha..."
Thạch Tuệ cũng không thể hiểu tại sao mình lại nói những lời này. Nhưng trong lòng cô thấy vô cùng vui vẻ. Dù tôi không thể giành lại được Bạch Lạc Nhân, nhưng Cố Hải không có được Bạch Lạc Nhân cô cũng vô cùng sung sướng.
Cô nói như vậy nghĩa là Bạch Lạc Nhân đang ở cùng với cô" Cố Hải nén nổi đau trong lòng
"Đúng vậy" Thạch Tuệ vẫn tiếp tục diễn vở kịch mình tự dàn dựng
"Cô đến đây để chỉ để nói với tôi những lời này sao" Cố Hải làm vẻ mặt bình tĩnh
Thạch Tuệ lại chọc ngáy vào vết thương lòng của Cố Hải
"A.. chút nữa thì tôi quên, chúng tôi sắp kết hôn. Anh ấy cảm thấy khó đối mặt với anh nhưng anh cũng là em trai anh ấy nên tôi muốn đến báo cho cậu một tiếng." Thạch Tuệ từ trong ví lấy ra một miếng giấy nhỏ ghi ghi "Chúng tôi vội quá nên quên mất chuẩn bị thiệp hồng mời cậu, đây là địa điểm chúng tôi tổ chức tiệc mừng, một tuần nữa lễ kết hôn sẽ diễn ra, nếu cậu có chút thời gian đến góp mặt chắc Nhân Tử sẽ rất vui"
"Tôi không rảnh" Cố Hải tức giận bước đi. Thạch Tuệ cũng đứng lên bước ra ngoài. Tờ giấy nhỏ vẫn nằm trên cái bàn ấy.
Thạch Tuệ vừa rời khỏi một lúc, Cố Hải trở lại nhìn tờ giấy trên bàn hận không thể dùng ánh mắt đốt cháy nó đi.
Thế mà Cố Hải lại nhặt tờ giấy lên nhìn một lượt rồi nhanh chóng trở về phòng làm việc.
Bạch Lạc Nhân cậu là thứ súc sinh không có tính người. Trong lúc tôi đau khổ tột cùng vì thương tật rồi lại đau thương vì mất cậu thì cậu lại cùng cô ta vui vẻ hạnh phúc, đến lúc này đây còn đến giễu cợt cảm xúc của tôi. Được tôi sẽ đến đó xem cậu có vui vẻ nổi hay không.