Thời gian trôi nhanh đã đến cuối năm, mọi người rộn ràng chuẩn bị về quê nhà ăn tết. Bạch Lạc Nhân đã nhiều năm không trở về nhà ăn tết quả thật thấy có lỗi với các vị trưởng bối. Năm nay thôi thì về nhà một chuyến coi như an ủi tinh thần các vị ấy. Bạch Lạc Nhân chuẩn bị đồ đạc về nhà, vừa đi ra ngoài cửa chuẩn bị khóa chợt nhớ đến một việc Bạch Lạc Nhân liền quay lại giường cầm theo chiếc gối. Vật này đã theo cậu từ lúc cậu vừa mới vào quân ngũ. Bao gối đã cũ bạc màu nhưng Bạch Lạc Nhân luôn quý trọng nó như bảo bối không cho bất cứ ai chạm vào.
"Thiếu cái này sẽ không ngủ được" Bạch Lạc Nhân tự nói với mình.
Lái một chiếc xe ra khỏi doanh trại, Bạch Lạc Nhân chạy thẳng về nhà. Lâu rồi chưa đi ra ngoài thế này, không khí thoáng đãng, những chiếc xe chạy băng băng trên đường, những hàng cây nối tiếp nhau tạo cho người ta một cảm giác ung dung tự tại.
Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ nếu bây giờ có thể chạy thẳng ra biển thì tốt biết mấy. Tính đến nay cũng đã được sáu năm từ cái thời điểm mà cậu cùng Cố Hải bỏ trốn. Cái thời trẻ tuổi ngông cuồng ấy làm Bạch Lạc Nhân cảm thấy buồn cười. Chúng nó cùng nhau la hét ngoài biển, cùng nhau cứu một cô dâu đang chụp ảnh cưới bị ngã xuống biển, làm đầu tiên cùng nhau làm chuyện ấy ngay trên bờ biển...
Nghĩ lại Bạch Lạc Nhân lại đỏ mặt. Bạch Lạc Nhân bỗng nhớ đến họ cùng nhau chụp một tấm ảnh lúc bình minh. Hai người họ cùng nhau tươi cười. Bạch Lạc Nhân còn nhớ rõ có hai tấm ảnh Cố Hải tươi cười. Một cái là lúc Cố Hải chụp với mẹ cậu ấy, một cái nữa là chụp cùng Bạch Lạc Nhân. Cố Hải còn nói cậu ta sẽ dùng tấm hình ấy làm ảnh nền máy tính của cậu ta. Lời nói vu vơ ấy không biết Cố Hải còn nhớ hay không.
Đến một siêu thị Bạch Lạc Nhân ghé vào mua một chút đồ đạc rồi nhanh chóng chạy xe về nhà Nhà hiện tại của Bạch Lạc Nhân là một căn hộ chung cư trên tầng hai. Chuông cửa vang lên thím Trâu nhanh chóng đến mở cửa. Một chàng trai cao ráo đứng trước mặt, bà không khỏi xúc động quay vào nhà nói to
"Lão Bạch ông ra đây xem ai đây này"
Bạch Hán Kì chưa thấy mặt đã nghe tiếng "Bà có cần lớn tiếng vậy không hả?"
Câu nói vừa dứt cái rổ trong tay Bạch Hán Kì rớt xuống đất. Ông nhanh chóng chạy lại nắm hai tay Bạch Lạc Nhân oán trách
"Thằng nhóc này còn biết đường về thăm gia đình à..."
Nói xong Bạch Hán Kì liền ôm lấy Bạch Lạc Nhân khóc huhu.
Bạch Lạc Nhân tay xoa lưng ông an ủi "Con cũng đã về rồi, con sẽ ở lại hết tết mới quay về doanh trại"
Thím Trâu nhắc nhở "Để con nó vào nghỉ ngơi chút đi, nó cũng chịu nhiều cực khổ rồi."
Rồi bà lại quay qua Bạch Lạc Nhân "Con về là tốt rồi sao lại mua nhiều đồ như vậy"
Bạch Hán Kì liền sực nhớ ra nhanh chóng kéo Bạch Lạc Nhân vào nhà "Đúng rồi, vào đây, vào đây, ngồi xuống trò chuyện với ta một chút"
"Con những năm qua chịu bao nhiêu cực nhọc rồi hả, ta hiểu rõ tính con, dù gặp bất cứ khó khăn nào cũng đều giữ trong lòng không chịu nói ra. Nhắc mới nhớ sáu năm trước con cũng thi đậu vào trường đại học thế mà lại bỏ chấp nhận đi làm quân nhân chịu bao nhiêu cực nhọc. Ta hiểu hết mà. Con trai à, con lớn rồi, ta cũng đã già rồi, con có con đường của con, ta không thể quản con được nữa. Nhưng con phải nhớ không được để bản thân chịu ủy khuất." Bạch Hán Kì vẫn cứ thao thao bất tuyệt
Không biết từ bao giờ Bạch Hán Kì lại có thói quen nói nhiều như vậy. Bạch Lạc Nhân cũng nhận ra điều đó. Chắc hẳn ông đã già rồi, đã bắt đầu sợ một ngày mình ngủ một giấc dài không thức dậy nữa. Bạch Lạc Nhân an ủi "Con sống rất tốt, ba không cần phải lo lắng nhiều cho con. Ba cũng phải giữ gìn sức khỏe đừng suy nghĩ nhiều quá."
Đang nói chuyện thì điện thoại Bạch Lạc Nhân vang lên. Gọi đến là Dương Mãnh. Bạch Lạc Nhân bắt máy
"Nhân Tử, cậu đang ở đâu, tôi có một bất ngờ dành cho cậu đây này." Dương Mãnh giọng nói gấp gáp
"Mãnh Tử, tôi đang ở nhà của mình. Có việc gì vậy" Bạch Lạc Nhân thắc mắc.
"Đến nơi sẽ nói" Dương Mãnh nói.
Bạch Lạc Nhân chưa kịp nói gì tiếp thì bên kia Dương Mãnh đã tắt máy. Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, tiếng chuông cửa vang lên. Bạch Lạc Nhân ra trước cửa chưa vội mở cửa cậu nhìn qua mắt thần xem ai đến. Một người nhỏ nhắn, da trắng nõn nà, đôi môi hồng hào, gương mặt tựa như một đại mỹ nhân. Bạch Lạc Nhân cười nham hiểm mở cửa liền ôm chằm lấy con người ấy miệng nói
"Manh Manh, đến tìm tôi sao, tôi cảm động quá"
Dương Mãnh bị ông nội này làm một vố giật cả mình không biết mình có đến nhầm nhà hay không. Nhưng khi nhận ra giọng nói của Bạch Lạc Nhân cũng đùa giỡn lại.
"Chị em chúng ta lại sum vầy.."
"..."
"..."
Bạch Lạc Nhân cười đến nghiên ngã không để ý vẫn còn một người đang đứng đó không xa nhìn bọn họ. Dương Mãnh chợt nhớ đến liền nói với Bạch Lạc Nhân
"Nhân Tử, cậu xem ai đến tìm cậu này."
Bạch Lạc Nhân vẫn còn ôm Dương Mãnh đánh mắt theo hướng tay Dương Mãnh đang chỉ. Sắc mặt cậu bỗng đông cứng lại, mặt vặn vẹo mất cảm xúc buông Dương Mãnh ra.
Một khoảng không gian yên lặng tràn ngập. Dương Mãnh nhanh chóng đi vào nhà tránh mặt để họ nói chuyện.
Trước mặt Bạch Lạc Nhân là một cô gái có gương mặt khả ái, ngũ quan hài hòa, vẻ đẹp của một tiểu thư khuê cát, lá ngọc cành vàng. Cách đây nhiều năm cô gái này từng cậu vui vẻ bên nhau, nói nói cười cười, nắm tay nhau hạnh phúc. Vậy mà trong nhiều năm cậu dường như đã quên mất con người này.
Cô gái như đọc được suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân nét cười làm người đối diện phải xao xuyến
"Anh quên em là ai rồi sao?"
"Thạch Tuệ, sao cô lại ở đây?" Bạch Lạc Nhân vẫn còn chút thẩn thờ
"Em về đây để tìm anh, bao nhiêu năm trôi qua, em vẫn không quên được anh, em luôn tin rằng trong anh không thể nào lại có một thứ tình cảm kì quái đến như vậy. Em biết lời em có vẻ hơi quá đáng nhưng anh không thể nào yêu một người đàn ông được." Thạch Tuệ thổn thức
"Cô không hiểu tôi rồi" Bạch Lạc Nhân đáp lại.
"Em biết hết mọi chuyện rồi, anh và cái người ấy đã kết thúc rồi. Hiện giờ anh đang là quân nhân và anh cũng không còn liên lạc với anh ta nữa. Em cũng đã nghe chuyện anh muốn rời xa anh ta. Vậy anh có thể cho em một cơ hội hay không?"
Bạch Lạc Nhân thầm nghĩ. Mãnh Tử cái miệng của cậu sớm muộn cũng có người khâu lại.
"Tôi đã không còn một chút tình cảm nào với cô nữa rồi. Chúng ta không thể hàn gắn lại mối quan hệ yêu đương và tôi cũng không chấp nhận mối quan hệ nào khác với cô nữa." Bạch Lạc Nhân thẳng thừng.
"Anh và Cố Hải đã không còn bên nhau , tại sao anh không cho em một cơ hội" Thạch Tuệ giọng nói ôn nhu
"Bởi vì tôi còn yêu cậu ấy" Bạch Lạc Nhân vẫn không kiên nể trả lời rất rành mạch
Thạch Tuệ bỗng cười thật to như muốn phá tan bầu không khí khó xử hiện tại
"Thật ra em sắp kết hôn, em chỉ muốn về nước một chuyến để tìm lại cho mình một chút gì vương vấn, em nghĩ đến anh, nghĩ mình sẽ cơ hội mới với anh, khi anh nói với em những lời này, em đã biết em chẳng thể hy vọng gì nữa rồi, em sẽ quay về chấp nhận cuộc sống bình dị bên người chồng em sắp cưới. Em sẽ bỏ hết ảo tưởng với anh."
Nói xong Thạch Tuệ quay bước
Đằng sau bỗng có một giọng nói ấm áp đã lâu lắm rồi giờ cô mới được nghe lại
"Chúc cô hạnh phúc"
Quay lưng lại người kia đã bước vào nhà.
Bước đi trên đường nước mắt Thạch Tuệ cứ rơi. Bỏ ra quá nhiều năm mơ tưởng sẽ hàn gắn lại được tình yêu với người cô hằng mong ước nhưng rồi cô càng nhận ra ước mơ đó chỉ là hảo huyền. Đối với cô điều đó có thể nhưng đối với người ấy đó là một việc không thể nào xảy ra. Từ cái ngày cô thấy hành động chứng minh của Cố Hải cô thật sự trầm cảm một thời gian dài. Cô chưa từng cảm thấy đau khổ đến vậy. Rồi ngày Bạch Lạc Nhân nói với cô anh ấy yêu Cố Hải cô thật sự đã buông tay, nhưng trong tiềm thức của cô hai người đàn ông sẽ không có một kết thúc đẹp, cô luôn chờ đến hôm nay quay trở lại cô vẫn không thể nhận lại được tình cảm của người ấy. Lúc này cô mới nhận ra rằng cô đã mất anh ấy thật rồi.