“Đạo đề đầu tiên: Có thể lựa ra mười loại dược thảo có dược tính băng hàn, mười loại thảo dược có thuộc tính thiên hỏa, giới hạn từ thảo dược cấp ba trở xuống, nếu chọn vượt quá đẳng cấp cũng đồng dạng bị phán rớt, sai một loại cũng rớt, thời gian mười phút, xin hãy tiến hành!”
Cầm lấy chiếc đồng hồ trên tay, Anh Vũ đưa ra bài thi cho Quách Minh, cậu thấy vậy liền bước về phía trước.
Chưa từng làm những bài kiểm tra như vậy, nhưng có kinh nghiệm hồi giúp đỡ Minh Viễn lừa dối tại Đại hội luyện đan, cậu cũng đoán khái quát được ngày hôm nay sẽ ra sao.
Không cần suy nghĩ hay tìm kiếm gì nhiều, xuất phát từ góc bên trái, hai tay của cậu đã bắt đầu hành động, nhiều người khác đôi khi vì lo lắng mà không dám tùy tiện hành xử, đây cũng coi như chênh lệch về sự tự tin.
“Thằng nhóc này…”
Anh Vũ phát hiện thái độ của Quách Minh hoàn toàn thư thả, đã trôi qua được ba phút đồng hồ, dù chưa kiếm được bất cứ thảo dược nào nhưng cậu vẫn chẳng hề lo lắng.
Thật từ tốn, tiếp tục đi sang phía chính giữa, ẩn đằng sau những thảo dược cấp cao, các thảo dược cấp thấp bị dấu thật kỹ.
“Thấy rồi!”
Nở nụ cười chiến thắng, nếu Dương Ninh Ninh là người đứng đằng sau bài kiểm tra này, tuyệt đối sẽ không có vụ đáp án sẽ lồ lộ ra cho cậu thấy.
Giả sử thời gian cho ít hơn một chút, Quách Minh sẽ bất chấp tất cả tiến vào khu vực thảo dược cấp cao, mặc dù chúng không phải là đáp án mà cậu cần, nhưng nếu muốn dấu thảo dược cấp thấp ở đâu là tốt nhất thì tất nhiên không rời khỏi nơi đây.
Thuộc tính cấp cao lấn áp thuộc tính cấp thấp! Hiển nhiên rồi.
Nhưng với mười phút, đủ để cậu lục tung toàn bộ khay thảo dược trong căn phòng, chẳng cần phải vội vã, từng bước một tìm kiếm.
“Vậy mà.. thật sự vượt qua sao?”
Thời gian đã kết thúc, với đúng mười loại thảo dược mỗi loại, vừa đủ chỉ tiêu để nộp lên, mà cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi.
Dương Ninh Ninh đã sớm đem hết toàn bộ thảo dược cấp thấp đi rồi, coi như cho bản thân Anh Vũ đi vào kiếm chưa chắc đã hoàn thành đúng thời hạn.
Cho nên mới nói, đứa nhỏ này bình tĩnh đến một mức không bình thường, thậm chí còn không chảy một giọt mồ hôi.
“Sao vậy? Anh Vũ trưởng lão?”
Nụ cười tươi trên khuôn mặt Quách Minh mơ hồ trở nên quái dị, dù không có bất cứ ý xấu nào nhưng Anh Vũ cứ cảm thấy như thằng bé vừa đánh mặt mình.
Chẳng hiểu từ đâu xuất hiện tỳ khí, bà mặt lạnh tiếp tục ra tiếp đạo đề thứ hai.
“Không có gì, tiếp tục đi!”
Nhiệm vụ thứ hai yêu cầu Quách Minh cần phải phân tích năm loại thảo dược cấp ba rồi chế biến chúng thành gia vị dạng bột.
Đây không phải là yêu cầu phù hợp để đưa ra cho một Đầu bếp cấp một, dù cho có cố gắng tới đâu, nếu là một người mới tất nhiên sẽ thất bại.
Vẫn chưa hiểu lý do vì sao mình bị ghét, Quách Minh nhíu mày đưa tay sờ mặt xem mình có dính cái gì không.
Chiêu bán manh phản tác dụng rồi, sao vậy nhỉ? chắc là nên hạn chế cười lại thôi…
Tiếp tục đối phó với những nhiệm vụ được giao, gương mặt trở nên nghiêm túc chăm chú, bỏ đi sự lười biếng thường ngày.
Không có phàn nàn về mức độ khó của đạo đề này, Anh Vũ còn đang chờ đợi để nghe Quách Minh kiện cáo, chết tiệt, đừng nói với bà là thằng bé này….
Sao vậy chứ?
Tại sao vẫn chưa dừng lại?
Nửa tiếng trôi qua rồi đấy, này này....
Ngươi rốt cuộc là cái quái gì…
Đây có phải là một đứa trẻ mười tuổi không…
Động tác thuần thục nghiền nát thảo dược một cách hoàn mỹ, phân tách và lọc chúng thành những hạt tinh khiết nguyên tố, giữ lại hương vị cay nồng của thảo dược thiên hỏa.
Hòa vào trong dung dịch thuần khiết, lấy lửa kích băng, đem băng hàn kích thích tới sâu trong tủy, một vụ nổ nhỏ đã bùng phát tại trung tâm hạt giống.
Từng chút một, đem mọi thứ lần lượt phân ra, Anh Vũ không tin tà, lập tức ra thêm nhiều yêu cầu khó nhằn hơn.
Vẫn tiếp tục thành công, cho đến khi bảng chấm điểm rơi xuống đất cùng sự hốt hoảng của bà, Lý Ngọc ở bên ngoài tò mò nhìn vào căn phòng số , anh tự hỏi không biết tình hình khảo hạch của cậu nhóc lúc nãy ra sao rồi.
Mãi mới nghe thấy tiếng cười vang ra, là một nụ cười điên cuồng.
“Cuối cùng, cuối cùng ngươi cũng thất bại rồi…”
Một tay chống bên trụ, Anh Vũ cười mà không cười, trong lòng cảm thấy đau đầu hoa mắt với phần thể hiện vừa rồi.
Nếu không phải thảo dược đẳng cấp quá cao, ngọn lửa bình thường không đủ mạnh để dung luyện chúng, Quách Minh phải dùng tới lửa của Ám hỏa ngục trùng kiểm tra.
Nhưng mà quả đúng như Dương Ninh Ninh, cậu đã quá ngây thơ rồi, nếu đem nó ra dùng chiến đấu thì không sao, tuy nhiên dùng trong những công việc đòi hỏi kỹ xảo vẫn là bất khả thi.
Quá kiêu ngạo, điên cuồng đến mức mất kiểm soát, ngọn lửa màu xanh tối này đem mọi thứ đốt rụi, thảo dược cấp năm cũng chịu chẳng được.
“Xin lỗi, em đã phá hỏng thảo dược rồi…”
Cúi đầu thành thật nhận sai, Anh Vũ cũng chẳng biết phát tác ra sao, vốn dĩ bài kiểm tra đã dừng lại từ rất lâu phía trước.
Cứng họng, nghẹn lời, đợi cho đến khi bình tĩnh lại, sự lý trí khiến cho bà phải đánh giá Quách Minh một cách trực quan, chưa nói đến việc nấu ăn, chỉ riêng việc vận dụng và luyện chế gia vị đứa nhỏ này cũng chẳng kém gì bà.
Mới mười tuổi, đủ để được coi là quái thai rồi đấy, đệ tử mà Dương Ninh Ninh mang tới, biến thái!
“Được rồi, không có vấn đề gì, chúng ta đi thực hiện bài kiểm tra tiếp theo thôi”
Dắt theo Quách Minh rời khỏi căn phòng, để thằng bé ở lại còn bản thân đi báo cáo kết quả, Đại Sa cùng Tiểu Đậu đã đợi sẵn chờ bà.
Ánh mắt bọn họ dồn về phía Anh Vũ, bà không nói gì cả, chỉ thở dài rồi đẩy bảng chấm điểm cho hai người xem.
Dương Ninh Ninh không có ở đây, cô ấy sớm đã rời đi trước một lúc, giống như có một việc gì đó cấp bách cần xử lý, đối phương nhờ bọn ông chăm sóc cho đứa trẻ.
Một lời nhắn được để lại cho Quách Minh, như là lời răn đối với cả đứa trẻ và bọn ông.
“Nhớ học hành chăm chỉ, ta sẽ tới kiểm tra thường xuyên!”
Chỉ một câu nói thôi đủ để thấy mức độ quan tâm của Ninh Ninh đồng dạng loại bỏ mọi ý nghĩ xấu của bọn ông, Đầu bếp cấp bảy, không phải là người mà bọn họ dám hó hé gì.
Phía bên những thí sinh, Lý Ngọc nhìn thấy Quách Minh ra liền nhịn không được ôm lấy cậu đưa lên lên cao.
“Ây dà, mãi không thấy nhóc bước ra, anh lo cho nhóc lắm đấy”
“Cảm ơn… Lý ngọc đại ca”
Ủa, sao chiêu bán manh vẫn còn hiệu quả nè, tên ngốc này hoàn toàn trúng đòn luôn.
Hỏi thăm thêm một tý, cả hai đều hoàn thành khá ổn phần kiểm tra của mình, nhưng người ngoài liền không dễ nói chuyện như Lý Ngọc.
“Hừ, một đứa nhóc tý tuổi đầu ngươi cũng lấy lòng, Lý Ngọc, có vẻ ngươi xuống giá quá rồi đấy”
Một thanh niên tóc vàng xuất hiện với thái độ ngông nghênh, gương mặt điển trai có điều hơi xảo trá, cảm giác không có thiện cảm lắm.
Thái độ của Lý Ngọc cũng chẳng vui vẻ gì, khuôn mặt trầm xuống thật nhanh, đứng dậy thẳng lưng đôi mắt khinh nhờn nhìn về kẻ quấy rồi.
“Lữ Bân, ngươi không nói cũng chẳng ai nói ngươi câm đâu!”
“Ngươi!!!”
Bị khích và trả đòn ngay lập tức, miệng lưỡi thì Lý Ngọc anh cũng chẳng sợ ai, dù gì thì cả hai đều đang ở Mỹ thực đồ quán, Lữ gia dám chạm vào anh sao?
Chỉ là một con chó cậy gần nhà mà thôi, nếu không có chống lưng, muốn lấy được cái danh hiệu đầu bếp, hắn còn kém xa.
Đứa nhỏ bị vây ở giữa hai thanh niên chiến tranh lạnh liền vô tư hồn nhiên chẳng thèm để ý bọn họ, hướng sự quan tâm tới khu vực mà mấy tầm mắt tập trung thường xuyên.
Chưởng quản, nhân viên, kể cả Anh Vũ và Tiểu Đậu trưởng lão đều thỉnh thoảng liếc qua đấy, cơ mà Ninh Ninh đại tỷ đâu rồi nhỉ?
….Thật kỳ lạ, mà kệ thôi, vừa lúc cậu có thể lại lười biếng….