Nơi quán ăn quen thuộc, nhưng Mỹ thực đồ quán trên tầng rõ ràng rộng lớn và nguy nga hơn nhiều so với Lăng Hiên đế quốc bên ngoài tháp.
Các khách hàng vào ăn đều là những mạo hiểm giả có đẳng cấp cao, tiền bạc đối với họ giờ đã chẳng còn quan trọng, bây giờ, muốn ăn đều là phải dùng điểm tích lũy đến mua đồ.
“Chúng ta không ngồi vào bàn sao?”
Quách Minh hớn hở muốn được đặt mông vào ghế thưởng thức đồ ăn ngon, tất nhiên là cậu liền bị Ninh Ninh tiện tay kéo đi chỗ khác.
Kể từ khi ở cùng với Quách Minh, trạng thái nguy hiểm của cô bật hai tư trên hai tư, hoàn toàn là khí thế nếu ngươi dám nhây quá mức thì hãy cẩn thận đấy.
Bình thường Dương Ninh Ninh là một người không quá quan tâm tới sự đời, cô tin tưởng Quách Minh vì cậu ta có một linh hồn thuần khiết, nhưng cái tính cách lười biếng này quả là không tin được.
Than ôi mầm non của xã hội, làm sao lại sinh ra một thằng bé vừa lười vừa biếng nhác mà lại háu ăn như cậu ta.
Đây chính là điểm trừ duy nhất dành cho Quách Minh, còn các khía cạnh khác của cậu đều khá ổn, lúc cần nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc hết mình, vậy nên Ninh Ninh mới chịu nhường nhìn vài phần.
Dắt đứa nhỏ đi tới một khu vực hoàn toàn khác, riêng biệt so với khu vực phục vụ, nơi này là tổng bộ của một cơ sơ Mỹ thực đồ các, là nơi xét hạch đẳng cấp cho các Đầu bếp muốn khảo thí.
“Đến rồi đây!”
….
Ngó trái ngó phải, nơi này có rất nhiều người mặc đồng phục trắng, trước ngực còn đính kèm một cái huy hiệu thể hiện đẳng cấp của bọn họ.
Từ chức vụ Đầu bếp cấp bốn trở lên thì mới được phát cho áo choàng, ba cấp đầu tiên được phân làm Đầu bếp sơ đẳng, ba cấp tiếp theo là Đầu bếp trung đẳng, còn ba cấp còn lại là Đầu bếp cao đẳng.
Mỗi bậc cách nhau nghe thì không quá xa, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác biệt, làm Đầu bếp cấp bảy, Dương Ninh Ninh nói không ngoa chứ, quyền cao như núi.
“Là nơi để tôi khảo hạch sao?”
Quách Minh tò mò hỏi, cậu cũng biết một chút về nấu ăn, nhưng không nghĩ rằng mình sẽ giỏi tới mức được xếp hạng làm đầu bếp luôn đâu.
“Chính xác, đầu tiên là khảo trước một cái danh hiệu Đầu bếp cấp một sơ phẩm đi”
“Nghe có vẻ đơn giản nhỉ?”
Lời nói của Dương Ninh Ninh khiến cậu cười gượng, trên đời này làm gì có điều dễ đến thế, cũng may là hồi ở Thành Tích Vân bản thân có học qua một chút rồi.
Với tay nghề xuất thân dưới sự hỗ trợ của Lương Thúc Vinh Đầu bếp cấp hai trung phẩm, một quá trình dài dong duổi bên ngoài cùng với quan sát Dương Ninh Ninh chế biến, chắc là sẽ không quá phức tạp đi.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ bước tới, cả ba người bọn họ đều ăn mặc áo choàng giống như của Ninh Ninh, nhưng đẳng cấp thì thấp hơn.
“Ninh trưởng lão, ngài hôm nay đến có chuyện gì sao?”
Người đàn ông với gương mặt hơi già nua, cơ thể gầy nhom nhưng cặp mắt sáng quắc lễ phép cúi đầu trước cô gái bên cạnh cậu, là Đầu bếp cấp năm sơ phẩm.
Hai người còn lại, một là nữ nhân, một là nam nhân, độ tuổi chừng khoảng bốn mươi, đều đã khá trưởng thành, phân biệt là Đầu bếp cấp bốn trung phẩm và cấp bốn thượng phẩm.
“Đại Sa, Anh Vũ, Tiểu Đậu, các ngươi đi chuẩn bị một căn phòng bếp để khảo hạch đứa bé này đi!”
Không nói quá nhiều, chẳng giải thích rõ thân phận của cậu, nhưng lại ẩn ẩn khiến Quách Minh trở nên thần bí cao ngạo.
Đại Sa là người có phẩm cấp cao nhất liền cúi đầu nói dạ rồi đi phân phó, Anh Vũ cùng với Tiểu Đậu nhìn nhau một chút tự hỏi đứa bé này là ai, nhưng sau cùng vẫn im lặng.
Được Dương Ninh Ninh đại nhân mang tới, hiển nhiên không phải dạng vừa, cần phải tích cực đối đãi, cả đám lao nhao đi chuẩn bị.
Quách Minh theo sau đuôi bọn họ tới căn phòng, bị đại tỷ đại nhân nói thành như vậy, bây giờ càng cố gắng trang đáng yêu người khác lại càng cúng cậu lên tới bàn thờ xưng ông tổ.
“Kỳ thật nha….”
Chiêu thức bán manh không thành công, cậu liền xụ mặt nhìn về phía Dương Ninh Ninh, bà chị này chơi ác quá.
Thở dài tiến về phía trước, tách ra khỏi đại tỷ, có vẻ được nhắc nhở gì đó, xong tất cả mọi người liền thay đổi thái độ hoàn toàn, cư xử không quá xa cách lại không gần gũi như ban đầu.
Một anh chàng tầm chừng mười sáu tuổi lại gần nhìn cậu, trên người mặc đồng phục Đầu bếp cấp một cao phẩm, hơi tò mò quan sát người lạ mới vào.
“Xin chào”
“À ừm… vâng??”
Quách Minh nghiêng đầu trả lời, tự hỏi xem mình có gặp qua anh chàng này chưa, nhưng nhìn cách cư xử của đối phương, hẳn là chưa đi.
“Anh là Thế Ngọc, rất vui được gặp nhóc”
“…Em là Quách Minh, à thì.. rất vui được gặp anh?”
“Haha, nhóc có vẻ ngại ngùng nhỉ, hôm nay đến đây với trưởng bối sao?”
“Dạ không, em tới để thực hiện khảo hạch làm Đầu bếp”
“Hả?”
…….
Khoảng không gian bổng chốc trở nên im lặng, có lẽ vẫn chưa tiếp thu được vấn đề trong câu nói của Quách Minh, Thế Ngọc trong giây lát đứng lặng người.
Còn chưa kịp hồi hồn, câu nói tiếp theo của Đại Sa trưởng lão vang lên đánh mọi người trở về tâm trạng hồi hộp lo lắng.
“Thế Ngọc, Đầu bếp cấp một cao phẩm, chuẩn bị khảo hạch cấp hai sơ phẩm, mời vào phòng bếp số !”
“Quách Minh, lần đầu khảo hạch, được đặc cách khảo hạch đẳng cấp tự do, mời vào phòng số !”
Hai thông báo lần lượt kêu đúng tên của bọn họ, Thế Ngọc đứng dậy, cơ thể hơi run lên vì hưng phấn cùng mong chờ, đồng thời cậu cũng nhìn về phía Quách Minh, người đứng dậy cùng lúc với bản thân.
Đứa trẻ này chẳng có một chút cảm giác sợ hãi gì cả, nhìn kiểu gì cũng mới tầm mười đến mười một tuổi thôi, liệu có phải em ấy tâm lý quá vững chắc, hay là do sợ quá đơ người rồi?
Nhưng thời gian không chờ đợi bọn cậu, Thế Ngọc và Quách Minh tách ra, cuộc nói chuyện ngắn chỉ là màn dạo đầu cho bài kiểm tra.
Tiến vào căn phòng số , nơi mà có một lượng lớn các loại thảo dược và thịt ma thú chất đầy trên các khay trong căn phòng, mùi hương của tự nhiên đổ ập vào, cảm giác tươi mới vẫn còn, xem ra Mỹ thực đồ quán bảo quản thực phẩm chất lượng khá cao đấy.
Anh Vũ, nữ trưởng lão của nơi này chính là giám khảo chính thức cho cậu, cô đã sẵn sàng tâm lý để nhìn xem đứa nhỏ mà Ninh trưởng lão mang tới có thực lực ra sao.
“Quách Minh thí sinh, xin mời tiếp nhận thử thách đầu tiên!”
“Vâng!”
Phần khảo hạch thứ nhất, Tri thức và sự hiểu biết – Bắt đầu!