Ngay lúc này đây Chí Sinh cảm giác mọi thứ thật khác biệt, cách cậu nhìn nhận thế giới này càng trở nên chân thật hơn, thông qua một phần quá khứ của bản thân trước đây, lượng lớn thông tin đang tràn ngập trong đại não.
Nhưng chúng không có trở nên quá tải, bởi vì Minh chứng tội lỗi của cậu đang giúp bản thân dàn xếp chúng.
Đôi mắt chậm rãi nhìn về phía Alivia và Mole, dù hơi mệt mỏi Chí Sinh vẫn mỉm cười thật tươi để chào bọn họ.
“Chào buổi sáng”
“Tiểu Sinh”
Alivia bật khóc ôm chầm lấy người đứa nhỏ của mình, cô đã thật sự rất lo lắng, sợ rằng thằng bé thật sự mất đi.
Nếu nói trước đây hai người còn có chút gì đấy phân biệt Chí Sinh và Hệ thống của quá khứ, vậy thì ngay tại lúc này, khi đối mặt với mất đi, họ nhận ra Chí Sinh đã trở nên thật quan trọng đến mức hai người không còn có thể kiểm soát.
Bàn tay to lớn của Mole xoa nhẹ đầu Chí Sinh, anh không nói gì nhiều, chỉ đơn giản ôm lấy hai người quan trọng của mình.
Đảm bảo rằng Alivia và Mole không còn lo lắng nữa, đứa trẻ mới thở dài một hơi rồi nói.
“Giờ con cần phải ngủ thêm một chút nữa, hai người có thể gọi Minh Viễn và Tiểu Mộc bọn họ về không?”
“Gọi hai người họ về?”
Alivia kỳ quái hỏi, tại sao điều đầu tiên mà Chí Sinh muốn nói lại là cái này, chẳng lẽ là có chuyện gì diễn ra sao?
Hơn nữa, trong quá trình ngất xỉu, rốt cuộc thằng bé đã trải qua những vấn đề gì, cô thật sự rất muốn biết, nhưng lại không dám làm phiền thằng bé.
Trông khuôn mặt mệt mỏi của Chí Sinh vẫn còn chưa phục hồi, Alivia nhìn về phía Mole hỏi thăm ý anh, đáp lại từ Mole là cái gật đầu.
“Vậy anh đi trước, em ở lại chăm sóc cho Tiểu Sinh đi”
“Ừm, đi cẩn thận”
Nói xong, Mole rời khỏi khu trọ đi tìm kiếm hai người Tiểu Mộc và Minh Viễn, mấy ngày qua hai người đó cũng đang cật lực tìm kiếm Quách Minh và Tiểu Đóa, bất quá có vẻ như là vẫn chưa tìm thấy manh mối nào.
Hiện tại, việc năm ma thú trực thuộc quyền khống chế của Quách Minh vẫn chưa có quá nhiều người biết, thân phận của bọn anh cũng không dễ dàng bị tìm ra.
Dương Ninh Ninh và Mặc Lam là hai trường hợp đặc biệt, chỉ hi vọng rằng hai người bọn họ không phải là kẻ thù.
“Mama, con phải ngủ rồi, sẽ hơi lâu một chút, nhưng đừng lo lắng, lần này… con sẽ đối mặt với mọi người bằng một con người hoàn chỉnh nhất”
Tại trong phòng trọ, Chí Sinh mệt mỏi nằm tựa đầu vào gối êm, đôi mắt cay cay cố gắng mở ra nhìn vào Alivia.
Cô ấy nhìn cậu với nụ cười hiền hòa, khẽ ừm nhẹ qua cổ họng, bàn tay đưa lên xoa đầu của Chí Sinh, sau đấy cả người cũng mệt mỏi ngủ say theo.
Lần nữa chìm sâu vào bóng tối, đứa trẻ lập tức đi du hành một quãng thời gian thật dài, khoảng thời gian cậu ở bên cạnh Trạch Dương, dù không đẹp đẽ gì, nhưng cậu sẽ chấp nhận mọi thứ.
Từ những sai lầm nhỏ bé nhất của bản thân, những bản mặt ghê tởm đáng sợ của bản thân, cậu đều nguyện ý thừa nhận chúng.
Chí Sinh cậu không phải một linh hồn hoàn hảo, nhưng tuyệt đối, là một tồn tại đáng sợ nhất nếu nắm được một thân thể thật sự!
“Nhận ra rồi sao?”
Minh chứng tội lỗi ở trong gương phản chiếu hình bóng của Chí Sinh, hai người nhìn nhau một chặp rồi mỉm cười.
Tấm gương lần này biến thành những bọt bóng bay lên trời, một bảng số liệu quen thuộc hiện ra trước mặt của Chí Sinh.
“System Open, Main Option”
“Mở ra cửa hàng”
Hệ thống đã khôi phục, Chí Sinh đã thức tỉnh hoàn toàn, với tư cách là một tồn tại có mức độ nguy hiểm đạt tới cấp bậc thần thánh, thằng bé mỉm cười đối với các món vật ở bên trong.
Nào là thuốc gia tăng năng lượng, thuốc gia tăng thực lực trong thời gian cấp tốc, mấy thứ này bản thân đã từng dùng để đẩy mạnh thực lực của Trạch Dương hồi trước.
Ưu điểm là tốc độ tiến cấp bắn nhanh như tên lửa, nhược điểm là năng lượng phù phiếm, rõ ràng để lộ điểm yếu khi gặp đối thủ cùng cảnh giới.
“Không ngờ trước kia mình từng hèn hạ đến vậy đấy…”
Chí Sinh mỉm cười dùng tay đẩy dời trang này đi chỗ khác, lần này, cậu nhắm tới là những vật phẩm có ích thật sự từ bản thân.
Bất quá, khi có được một thân thể hoàn chỉnh, cậu cũng mất đi quyền khống chế tuyệt đối của chính mình, để có được chúng, Chí Sinh cần thông qua các mà Trạch Dương vẫn hay làm, hoàn thành nhiệm vụ!
Đạt tới mục đích cần thiết, Chí Sinh mở mắt ra, lúc này trời đã tối sầm lại, mặt trăng đã lên cao.
Trước mặt cậu là bốn người Alivia, Mole, Tiểu Mộc cùng Minh Viễn, thay vì làm bản mặt ngây thơ như lúc trước, gương mặt Chí Sinh lúc này rất bình tĩnh.
“Tiểu Đóa và Quách Minh quả nhiên là rời đi sao?”
Thở nhẹ một hơi nói, dù là câu hỏi, nhưng lại mang ý tứ khẳng định, giống như một người từng trải rất nhiều, chỉ bằng câu nói vừa rồi lập tức khiến bốn người Minh Viễn giật mình.
Thái độ này, cách cư xử này, hoàn toàn không giống với Chí Sinh lúc bình thường, ngược lại có chút cao ngạo của kẻ nào đó.
“Tiểu Sinh?”
Minh Viễn do dự hỏi, anh không dám chắc suy nghĩ của mình.
“Vâng?”
Cười tươi đáp trả đối phương, lúc này Chí Sinh lại cười thật đơn thuần, sự biến đổi tính cách nhanh chóng làm người khác có chút choáng ngợp và quỷ dị.
Như biết được bọn họ đang nghĩ gì, Chí Sinh trước một câu nói toạt ra.
“Hiện tại con cũng không phải hoàn toàn là Chí Sinh, mà là một Chí Sinh đã lấy lại ký ức của hệ thống lúc trước, nói theo một cách nào đó, cũng có thể nói là…
Rất lâu không gặp, bạn cũ!”
Bầu không khí xung quanh người Chí Sinh thay đổi hoàn toàn, một áp lực khổng lồ phủ xuống bao phủ toàn bộ căn phòng khiến bốn người Minh Viễn đề phòng.
Tiểu Mộc theo bản năng tiến vào tư thế chiến đấu, còn hai người Alivia và Mole lại sửng sờ, họ không nghĩ tới vậy mà lại là trường hợp này.
Nhưng… hai người họ có nên tấn công không? Đứa trẻ của bọn họ, niềm tim….
“Tiểu Sinh, con…”
Alivia muốn nói lại không nói thành lời, dù không muốn nhưng cô vẫn cắn răng triệu hồi ra một đóa hoa hướng dương đằng sau để chuẩn bị tấn công.
Tình trạng đột nhiên thật căng thẳng một cách đột ngột, Chí Sinh bước đến từng bước, sự nguy hiểm vẫn bao phủ khắp nơi.
Đứa trẻ đó không làm gì cả, chỉ việc tỏa ra khí tức rùng mình của kẻ từng hủy diệt Tinh linh thánh địa, Chí Sinh làm bốn người Minh Viễn e ngại.
Mole là người ở gần nhất, chỉ cần anh tung nắm đấm, tuyệt đối Chí Sinh sẽ không thể phản khán được.
Bàn tay của Mole run lên, anh đang phân vân, lựa chọn giữa tấn công và không tấn công đứa nhỏ.
Không ngờ có một ngày bản thân lại bị một mối gắn kết bức tới tình trạng đáng xấu hổ thế này, từ khi nào mà bản thân trở nên yếu đuối như vậy.
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu ngươi không phải Tiểu Sinh, vậy thì”
Nắm đấm của Mole toát lên sức mạnh khủng bố, anh phóng tới dồn hết sức mạnh vào lòng bàn tay để tạo ra một lực công phá hủy diệt.
Kể cả như vậy, Chí Sinh vẫn không làm gì mà bước tới, cắn răng, Mole vung quyền đấm về phía trước.
Cú đấm đó sẽ đập nát đầu của thằng bé, vậy mà, Chí Sinh không hề phản kháng, chấp nhận nó, chờ đợi, liệu thân phận này sẽ được chấp nhận? Cậu không muốn tiếp tục che dấu, nếu không có hai người bọn họ, Alivia và Mole, liệu cậu sẽ hiểu được những cảm xúc này sao?
Dĩ nhiên là… không rồi
VÙ!!!
Nắm đấm khựng lại giữa không trung, cuối cùng thì, Mole vẫn không thể hạ thủ, và đối mặt với tình trạng đó, chính là bản thân anh bị Chí Sinh áp sát.
Bàn tay của thằng bé chạm vào tim của Mole, chỉ một động tác nhỏ, Chí Sinh có thể tiễn anh xuống địa ngục, ma thú cấp chính đỉnh phong sẽ lập tức đi đời nhà ma.
“Mole, Tiểu Sinh, mau dừng tay…”
Alivia bật thốt, Mole thì nhắm mắt, so với Alivia, có lẽ anh không biểu hiện tình cảm nhiều bằng cô ấy, nhưng đối với anh, Tiểu Sinh vẫn thật quan trọng.
Ít nhất, là so với sinh mệnh này, đứa bé quan trọng hơn!
“Phụt, hahahaha… mọi người, đúng là thật thú vị, mà, kệ đi, chí ít thì qua lần này, chúng ta vẫn là có niềm tin vào đối phương nhỉ?”
Chí Sinh bỗng nhiên bật cười sặc sụa, điều này khiến mọi người giật mình, kể cả Minh Viễn và Tiểu Mộc cũng không kịp hiểu vấn đề.
Chỉ kịp nhìn thấy thằng bé lao vào lòng của ba mình, ôm thật chặt, dùng thật nhiều sức, có chúa mới biết, vừa rồi cậu đã sợ hãi thế nào, cậu sợ hãi rằng chính mình lúc này sẽ không được chấp nhận, sợ sẽ nhận ra bản thân không hề quan trong, sợ thật nhiều, chỉ duy nhất một điều, cậu không sợ cái chết đến với mình.
Đổi lại, cậu lúc này đây… thật hạnh phúc.
Nước mắt chảy ra, từ gương mặt trưởng thành lúc trước, Chí Sinh bắt đầu khóc lóc như một đứa trẻ thật sự, đã bao lâu rồi Alivia và Mole chưa nhìn thấy đứa trẻ như vậy.
Hai tay Chí Sinh quàng qua cổ của Mole, nỉ non nhỏ giọng nói
“Xin lỗi … vì làm mọi người lo lắng… và.. cảm ơn”