“Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhíu mày tự hỏi, nữ nhân có dung mạo giống Tiểu Đóa tám phần cảm thấy có gì đó khó chịu trong lồng ngực, cô đã chờ đợi cơ hội để tái sinh này từ rất lâu rồi, không thể để mọi chuyện lệch ra khỏi sự kiểm soát của bọn cô.
Nhìn về phía Ảo Long, với thân thể trần trụi và mái tóc màu tím bước tới, tựa vào đầu của đối phương vuốt ve vảy rồng và nói.
“Bildrane, ngươi có cảm thấy điều gì bất thường không?”
Gọi ra cái tên riêng của đối phương, Ảo Long dùng ánh mắt đầy huyền bí của mình nhìn vào cô gái trần truồng kia.
Hai người đã từng làm tình lữ từ rất lâu về trước, nhưng vì đã vi phạm luật lệ cấm nên bị tách ra, kẻ ở địa ngục, người ở trần thế.
Bọn họ đều từng là con người, bắt đầu từ một hồi mưu kế tính toán lẫn nhau, cho đến khi bị người còn lại quyến rũ đến mất đi phương hướng, cả hai đã thực hiện cấm thuật lên người còn lại để giữ đối phương cho riêng mình.
Bildrane, hay Ảo Long, vì là một bậc thầy về sử dụng ảo ảnh và khống chế linh hồn phương diện, anh đã đặt lời nguyền biến người con gái mình yêu Malrie trở thành một dạng linh hồn tồn tại vình cữu nghe lời anh.
Ngược lại, Malrie chính là Triệu hồi sư, mong ước của cô liền biến Bildrane thành hình dạng của ma thú, rồi sau đấy ký khế ước đem đối phương giam cầm vĩnh viễn.
Mọi chuyện đã bắt đầu trở nên bất ổn khi Malrie mất đi khả năng Triệu hồi sư của mình, cô không thể giam cầm Bildrane được nữa.
Ngược lại, vì Malrie trốn mình trong địa ngục, Bildrane cũng không thể khống chế được người con gái mình yêu thích.
Vậy nên, một kế hoạch được lập ra, một hữu nghị nhất thời giữa hai người yêu nhau lại hận nhau đến chết, đó chính là thỏa thuận với Mặc Lam, kẻ đã tập trung những loài rồng tới Long Tâm học viện này.
Mặc dù biết rõ rằng, ngay sau khi mọi chuyện kết thúc, Malrie và Bildrane lại phản bội nhau, nhưng bọn họ chính là phấn khích vì cảm giác này.
Bị ném ở giữa câu chuyện tình yêu cẩu huyết này của hai người, Tiểu Đóa tỏ vẻ.
“Cái bep đấy, giống như có liên quan tới đây quá!”
Thật chất là Tiểu Đóa rất muốn nói như vậy, nhưng đứa trẻ lại rất ngoan ngoãn nhu thuần nằm im một chỗ nhìn Bildrane an ủi Malrie.
“Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi”
Giống như nghĩ rằng không ai có thể vượt khỏi sự kiểm soát của mình, thậm chí coi như có thể thì cũng không thể đánh bại ông.
Hai người một lần nữa tập trung vào nơi ở trước mặt, bỏ lại đứa con gái nhỏ của bọn họ, Tiểu Đóa ngồi yên tại một góc trong tâm trí mình.
Thật trớ trêu khi nhìn thân thể của bản thân bị điều khiển bởi người khác, giống như mấy bộ tuồng rẻ tiền, những kẻ càng cao ngạo khi bị ngã lại sẽ càng đau.
Những vòng tròn bánh răng đang ăn khớp với nhau đã bị đánh trật đi một chút, sự thay đổi bé nhỏ đã khiến cho toàn bộ kế hoạch thay đổi.
Tại nơi tăm tối nhất trong tâm trí của Chí Sinh, một hồi chuông nhẹ vang lên đem những tấm bình phong hé mở, giọt nước mắt của Alivia đã chạm tới được đứa bé.
Ngay lúc đấy, Trạch Dương cùng Chí Sinh đã đứng ở rất gần nhau, cảm giác có kẻ đã tác động vào thế giới tâm trí của hai người, đôi mắt người con trai kia đỏ lên.
RÍTTTTTTTTTTT!!!!!!
Một luồng bạo phong đem sự can thiệp của Tiểu Đóa phá vỡ, đồng thời con bé cũng bị cắn trả mà ngất xỉu.
Cô biết rất rõ hành động vừa rồi nguy hiểm đến nhường nào, khi không làm chủ được thân thể của mình, dùng thuần túy linh hồn tới hỗ trợ Chí Sinh, Tiểu Đóa đang dâng hiến cả sinh mệnh để đổi lấy cơ hội này.
Dù cho khả năng tử vong hay vĩnh viễn ngủ say rất cao, nhưng cô tuyệt đối không do dự khi làm điều này.
‘Phần còn lại phải nhờ cậu rồi, cứu tớ..’
Khẽ nói câu cuối cùng rồi ngất xỉu, chìm sâu vào giấc mộng vĩnh hằng, để mặc cho cơ thể của mình bị cặp đôi Ảo long tùy ý điều khiển, lúc này đây, cô đánh cược tất cả mọi thứ của mình.
- --------------------------
“Mama? Baba?”
Hơi ấm dâng tràn trong con tim lần nữa thắp dậy những niềm tin bừng cháy, những quá khứ xa xưa đầy tội lỗi bị thay thế.
Đúng vậy, cậu biết rằng chính mình là một kẻ tội đồ đã từng phá hủy tất cả, nhưng đồng dạng cậu cũng là nguyện vọng và hi vọng sống của gia đình mình, Alivia và Mole sẽ ra sao nếu biết con trai của họ là một kẻ vô dụng như vậy.
Không phải là Chí Sinh không thể gạt bỏ quá khứ, chỉ là có một chút khó chịu và chật vật thôi.
Thời gian là thứ nghiệm chứng tất cả, một ngàn năm luân hồi của nhóm Quách Minh tưởng chừng như là cái chớp mắt, nhưng đối với Chí Sinh, đứa trẻ đã thật sự trải qua thật nhiều ký ức.
Nụ cười, tiếng khóc, sự giận hờn, đau đớn, tất cả bọn chúng cậu đều đã cảm nhận được rồi, cuộc sống này vẫn tươi đẹp biết bao nếu cậu thêm một phần tin tưởng vào gia đình mình.
“Kẻ có thể phán xét ta chỉ có thể là những người quan trọng nhất đối với ta mà thôi”
Bước chân của Chí Sinh bỗng chốc dừng lại, khuôn mặt Trạch Dương méo mó khi nghe thấy lời nói vừa rồi.
“Ý ngươi là sao?”
Gằn lên từng chữ một như thể đang chê trách Chí Sinh phản bội mình, dù giận dữ nhưng anh ta không thể làm được gì đứa trẻ.
Bởi vì suy cho cùng, thế giới tâm trí này vẫn là của Chí Sinh, nơi này… cậu chính là bá chủ.
Những mảnh vỡ đen tối bị xoáy nát, ảo tưởng về một quá khứ điên cuồng được thay thế bằng cánh rừng xinh đẹp.
Đang chờ đợi cho sự loại bỏ, Trạch Dương điên cuồng tính liều mạng với Chí Sinh lần cuối, anh ta đang sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy gương mặt tự tin đấy, một hệ thống hoàn toàn khác xa so với trước kia.
“Ý của ta sao? nói thế nào nhỉ, thật sự thì ngươi rất quan trọng, và sự thật rằng bản thân ta là một kẻ dơ bẩn là không thể phủ nhận”
“Haha, lời này của ngươi có vẻ mâu thuẫn nhỉ?”
“…Không hề, ta cũng không tính gạt bỏ tất cả mọi thứ, Trạch Dương thật sự đã sớm biến mất từ giây khắc đôi ta giải phóng, ngươi không phải Trạch Dương, ngươi là minh chứng cho tội lỗi của ta”
“Ngươi…”
Nghe được lời nói cuối của Chí Sinh, sự phản ứng dữ dội của Trạch Dương bỗng chốc tan biến trong im lặng, ngược lại hình bóng đó trở nên quỷ dị mờ ảo mơ hồ như lúc đầu.
Một tấm gương hiện ra, hình ảnh nơi đấy phản chiếu chính là gương mặt quen thuộc của Chí Sinh, nhưng biểu cảm lại có phần hèn mọn và tà ác.
Đây chính là một mặt khác của chính mình, sự ghê tởm và quỷ dị trong con người này, cả hai đứng lặng im nhìn nhau thản nhiên.
“Vậy, ngươi tính làm sao với ta đây?”
Phản ánh qua chiếc gương, Chí Sinh ảo ảnh hèn mọn kia lạnh lùng nhìn cậu, và như thể đã biết được câu trả lời, tấm gương không hề làm ra bất cứ hành động phản kháng gì.
Đứng im chờ đợi cho Chí Sinh thật sự bước tới, vươn rộng hai tay ra mà ôm chặt lấy chính mình.
Ảo ảnh đấy nhắm mắt lại, lắng nghe lời nói chân thành của Chí Sinh.
“Ngươi thật sự rất quan trọng… nhưng mà, gia đình của ta cũng quan trọng không kém, cho nên, cùng ta sống nhé?”
“Thật là … ngu xuẩn”
“Haha, chúng ta vốn dĩ là một mà, cả hai ta”
“Ừm, đến lúc để tỉnh lại rồi”
Ảo ảnh của Bildrane vỡ ra, trước khi thật sự tỉnh dậy, cậu nhìn thấy hình bóng của Tiểu Đóa chợt lướt qua, cô ấy đang nhìn cậu.
Ánh mắt ấy tràn đầy đau khổ và mệt mỏi, và rồi Tiểu Đóa nằm im trong một góc tối hẻo lánh, biến thành đóa Mê hồn hoa nhỏ bé lặng lẽ đung đưa chờ ngươi tới mang đi.
‘Cứu tớ’
Không kịp có thời gian tự hỏi, một lần nữa nhìn thấy gương mặt thân thuộc của Alivia và Mole, Chí Sinh yếu ớt nhìn họ và nói.
“Chào buổi sáng”