Trans & Edit: Ice
Đoạn này không có ai check raw nên cảm giác eng dịch cứ thế del nào ấy.
--------------------------------------
Tôi ngồi lên bàn và bắt đầu đọc quyển nhật ký. Nếu ta thấy một quyển nhật ký được cất ở trong chiếc bàn rỗng, thì rõ ràng là có gì đó mờ ám ở đây.
Nhìn vào nội dung của nó, dường như nó là quyển nhật ký về những tháng ngày cao trung của cô. Chỉ là…..nội dung không hề bình thường. Nó gợi lên sự đau thương ngập tràn trong cuộc sống của cô. Và càng tiếp tục lật những trang sau, thì nó càng đen tối hơn.
***
Tôi muốn chết.
Tại sao tôi phải đau khổ vì toàn bộ chuyện này cơ chứ?
Tôi bị ướt nhẹp trong toilet.
Không có quần áo nào để thay, tôi chỉ có thể bất lực ngồi khóc.
Giáo viên quở mắng tôi dữ dội vì trốn học.
Đau đớn vô cùng, tôi chịu hết nổi rồi!
Tôi nên làm cái quái gì đây?
Nếu tôi không đưa tiền cho ả ta vào sáng mai, thì ả sẽ bán tôi cho lũ đực rựa mất.
Mụ ta quá đáng sợ.
***
Đây là nội dung kết thúc ở trang cuối. Và có một bức ảnh kẹp giữa chúng, một thứ mà tôi đã lục soát khắp nhà. Đó là một bức ảnh của Akemine đang nằm trên ghế sofa, tạo dáng với một một lũ con gái trông có vẻ là bạn của cổ. Chỉ là, nét mặt có hơi chút khác thường. Ta có thể nói ánh mắt của cô ấy trông có phần hoảng sợ.
Mặc dù cuốn nhật ký ám chỉ đến tình thế nguy cấp mà cổ đang gặp phải, nhưng có vẻ như cô ấy đang sống một cuộc sống tương đối bình ổn. Liệu ta có thể cho rằng cô ấy đã trốn chạy để quên đi những đau khổ lúc đó, trong khi sống một mình?
Và thử nghĩ xem, một người phụ nữ như vậy lại đang chủ trì các bữa tiệc xã hội đáng ngờ….Có phải là vì cô ấy đã bán thân giống như những gì cô ta đã đề cập trong phần cuối của cuốn nhật ký? Kiểu “thức dậy” ở một bên giường? Và đó là lý do tại sao nhân cách của cô ấy đã thay đổi.
Tôi vẫn còn hơi vướng bận về vấn đề này, nhưng giờ tôi đã xem đủ những gì cần thấy rồi. Tôi trả cuốn nhật ký về chỗ cũ rồi rút lui.
Quay trở về phòng khách, chiếm trọn ánh mắt của tôi là chiếc túi nằm ở trên bàn. Bây giờ tôi mới nghĩ về nó đây, những thứ mà cô ấy đã trao đổi với các học sinh cao trung có lẽ là ở đây, nhỉ? Và như vậy, để xác nhận xem các vật phẩm đó là gì, tôi mở nó ra, Và trong đấy là một vài tập tiền được cuốn quanh sợi dây chun.
Toàn là tờ 10,000¥, nên nó rất là đáng kể. Chết tiệt, người phụ nữ này ngày càng khiến tôi không thể hiểu nổi. Ví của cô ta cũng nằm ở trong chiếc túi. Và khi tôi mở nó ra, thay vì tìm thấy tiền, tôi kiếm được cả ID của cô ấy, cùng với một vài danh thiếp lẫn trong đó. Cô ả đã có nhiều danh thiếp tới nhường nào vậy chứ? Cô ta còn đang xâm phạm tới những lãnh thổ trên giấy tờ cấp phép. Mua một hộp danh thiếp đi cho rồi!
Trong khi tốn thời gian với những danh thiếp ở trong đó, tôi phát hiện ra một thứ gì rất chi là thú vị. Một danh thiếp liên quan đến các bữa tiệc xã hội.
Hãy vui lòng tham gia bữa tiệc của chúng tôi.
Dành cho những thành viên được mời, xin liên hệ tới đường dây 080-1111-2222
Không có nội dung nào khác, chỉ vỏn vẹn 2 dòng chữ. Nhưng đặt trong tình hình hiện tại, đây chẳng phải là thông tin tôi cần nhất sao? Cô ta có nhiều danh thiếp khác như vậy ở trong ví. Dường như những thứ này đã cho tôi một vài chỉ dẫn quan trọng. Tôi thậm chí còn không mang tiền, nên tôi nhét nó vào trong túi quần.
Tuy nhiên, tôi không động tay đến xấp tiền. Khác với chiếc ví không có gì khác ngoài thiệp mời, nếu nó là tiền, thì trò chơi có thể sẽ thực hiện hành động pháp lý giống như trường hợp của Sakurai. Cho dù không phải thế, tôi không cần phải mất công lấy thứ gì đó không thuộc phạm trù chinh phục của mình. Mục tiêu hiện tại của tôi chính là chinh phục, chứ không phải là tiền. Dù có nhìn thế nào thì đây cũng là một cái bẫy.
Với vật này, tôi dường như đã kiếm được mọi thứ mình cần, nên tôi quyết định “Tải”. Và thế là, thế giới trắng xóa bao lấy tôi.
Mặc dù hồi đó tôi nghĩ mình đã làm một điều ngớ ngẫn. Nó là về danh thiếp và ví của cổ.
Cụ thể, thiệp mời là khía cạnh cốt lõi của việc chinh phục. Tôi tình cờ lục lọi túi quần của mình.
Và kỳ lạ thay, ví, và cả những thiếp mời, đều xuất hiện.
Không giống như những vật phẩm vô thực hay khoản tiết kiệm của tôi, có vẻ như tôi vẫn có thể giữ lại bất cứ thứ gì mình đã chiếm lấy sau khi tải. Tôi không biết đây có phải là năng lực kỳ lạ đang cố bảo lưu trạng thái tương lại khi tôi quay trở về quá khứ hay không.
Đây là một chuyện cực kỳ phức tạp, nhưng dẫu sao thì, nó không liên quan gì đến thiệp mời. Giờ hãy về nhà, phân tích hết những thứ này và thử liên lạc với các số trong danh bạ xem sao.
Tôi mãn nguyện vì đã biết được lộ trình gia nhập để tham gia các bữa tiệc xã giao. Bằng cách này, tôi đã tiến 1 bước gần hơn. Tuy vậy, tình trạng chinh phục vẫn bế tắc. Mà có lẽ sẽ ổn nếu tôi chỉ thăm dò các bữa tiệc. Rốt cuộc thì, nó là gợi ý mà game đưa ra mà.
Tôi quay trở lại trung tâm thành phố, và đợi xe buýt đến. Ở đấy, đằng sau biển dừng chân, tôi thấy một cô gái đang ngồi xổm, một cách thất thần. Cô ấy mặc một bộ quần áo tồi tàn. Ấy thế mà, cô ta chẳng có gì là giống với một người vô gia cư hay cái gì khác, không hề có bụi bẩn hay vết nhơ nào trên người cô ấy. Hơn nữa, vì lý do nào đấy, cô ấy còn có vẻ gì đó lấp lánh. Trông cổ còn khá trẻ. Chí ít cũng phải đôi mươi. Cô chùm mũ trên đầu, nên tôi không thể nhìn rõ gương mặt của cô ấy được. Hơn nữa, vì cô ấy đang ngồi xổm, nên tôi cũng không thể nắm được ngoại hình của cổ. Nhìn cô ấy thôi mà cảm tưởng như có một vẻ đẹp ẩn giấu đằng sau lớp áo tồi tàn đó. Tôi cá là cổ sẽ rất đẹp nếu cổ mặc quần áo bình thường. Nhưng trời đã tối, nên tôi không chắc lắm.
Tuy nhiên, vì tôi đã khởi động mục tiêu chinh phục là Akemine, nên tôi hoàn toàn không hứng thú gì với cô ấy hiện tại.
Và vào ngay lúc đó, như thể cô ấy đã nhận ra ánh mắt của tôi từ ban nãy, cổ đứng dậy khỏi mặt đất và tiếp cận tôi.
Hình như cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng trông cô khá là lúng túng.
“Um, Oji-san.” (oji-san = ông chú)
Từ thế không biết nói gì, cô ấy đã thốt được thành lời ngay khi tôi ngoái đầu lại. Tuy nhiên, trong số các cách xưng hô phù hợp, cô lại chọn “Oji-san”?! Dù sức quyến rũ chỉ ở mức 22, nhưng thế này quá xấc xược! Tôi ngay lập tức đặt câu hỏi cho cô ấy.
“Oji-san em đang nói tới là ai vậy?”
Nghe thấy tôi hỏi, cô ấy có hơi vặn vẹo cơ thể. Từ giọng nói giận dữ của tôi, tôi nghĩ mình sẽ sử dụng vũ lực mất, nên tôi ngay lập tức kìm nén bản thân. Nhưng sau khi thấy cô ấy giống như một chú thỏ non nớt, cơn nổi giận bên trong đã nguôi đi trước khi tôi kịp nhận ra. Tuy nhiên, dẫu cho đó là âm giọng giận giữ của tôi hay cái cách con nhỏ gọi tôi, tôi cũng không được lơi là cảnh giác.
“Được thôi. Tôi hiểu rồi. Vậy nhóc muốn gì?”
Không biết có phải vì lúc đầu cô ấy gọi tôi là ông chú hay không, nhưng sau đó chúng tôi đã nói chuyện một cách suồng sã. Tôi đoán là sẽ ổn thôi, vì chúng tôi sẽ không chạm mặt nhau sau này nữa đâu.
“Anh đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trước đúng không?”
Có phải cô ta định kết tội quấy rối tình dục cho tôi mặc dù tất cả những gì tôi làm là nhìn vào cô ấy? Nhớ lại lần đối xử bất công mà tôi đã gặp phải trong quá khứ, sự cảnh giác trong tôi tức khắc nâng cao.
“Anh sẽ không ngủ với tôi ư? Tôi sẽ lấy rẻ cho anh.”
Tuy nhiên, những từ ngữ phát ra sau đó đã làm tôi bất ngờ. Hiểu được ý định của nhỏ, ngay lúc đó tôi sử dụng trinh sát viên để thu thập thông tin. Đây có lẽ là một cái bẫy.
(Tên Không Rõ)
Tuổi: 19
Trạng thái quan hệ: không thể nắm bắt với level hiện tại
Nghề nghiệp: không thể nắm bắt với level hiện tại
Độ khó chinh phục: A
Nơi cư trú: không thể nắm bắt với level hiện tại
Số điện thoại: không thể nắm bắt với level hiện tại
Thông tin chinh phục: không thể nắm bắt với level hiện tại
Điểm Tình Cảm: không thể nắm bắt với level hiện tại
Độ khó chinh phục là A cơ á?!
Trong thoáng chốc, tôi đã thực sự nghi ngờ về thông tin xuất hiện trước mắt tôi. Dù cô ấy là người tiếp cận tôi, nhưng độ khó chinh phục thực ra lại rất cao. Bên cạnh tuổi tác và độ khó ra, thì tất cả những thông tin còn lại khác đều được bảo mật nghiêm ngặt.