Trans: Concealment
Edit: Ice
----------------------------------------
Hơn nữa, ý của nó là gì khi bảo tôi tiếp cận cô ta thông qua các buổi tiệc xã giao kia?
Đây còn chẳng phải gợi ý đúng. Tuy nhiên, đây là lần đầu mà game tự mình đưa ra một gợi ý. Cho nên làm theo nó là lựa chọn khôn ngoan. Nhưng chỉ có thế này thì tôi làm sao mà hiểu được. Rốt cuộc thì tôi vẫn phải tự đi tìm nhà cổ, và khi tiếp tục làm thế, bất kỳ thông tin nào mà tôi thu thập được sẽ vạch ra cho tôi kế hoạch. Ngoài ra, việc tán tỉnh sẽ rất khó nếu không có thông tin. Và như vậy, với ý chí sắt đá, tôi bắt đầu bám đuôi cổ.
Tôi nghĩ điều đầu tiên nên làm là lần mò xung quanh nhà cổ giống như trường hợp của Sakurai. Đây là cách duy nhất để thu thập thông tin cá nhân của cổ trong một thế giới không có Internet. Và truy dấu nơi ở của cô ấy là mục tiêu chính của việc bám đuôi này. Tôi tập trung đi theo cô ấy trong khi cố giữ khoảng cách giữa 2 người. Và ngay sau đó, cô ta đột ngột dừng bước.
Nghĩ rằng mình bị phát hiện, tôi lập tức quay mặt đi chỗ khác và rút điện thoại ra như thể đang có cuộc gọi, tôi liếc về phía cổ để xem phản ứng của cô ta ra sao. May thay, cô không dừng lại vì phát hiện ra tôi. Sự lo lắng làm tay tôi ướt nhẹp mồ hôi.
Cô cúi xuống và nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên. Hình như cổ không nhận ra mình bị bám đuôi mà chỉ đơn thuần lượm một thứ gì đó cô làm rơi. Khi cảm thấy an tâm đi phần nào, cô ta đột ngột đứng dậy và bắt đầu bước đi.
Tôi cũng thế, cất điện thoại đi và tiếp tục đuổi theo cô. Sau khoảng 5 phút đi bộ, cô lần nữa dừng ngay tại chỗ. Tôi nhanh chóng trốn vào một con hẻm và dựa lưng vào tường của một toà nhà. Và chỉ để lộ phần đầu, tôi kiểm tra hành vi của cổ.
Hình như lần này không phải cô ta đã đánh rơi thứ gì đó, tôi thấy cô đứng ở đấy với hai tay đan chéo. Nhận ra cô ấy đang kiểm tra giờ, chắc là đang đợi người nào đó chăng?. Có phải là đợi bạn trai không ta?
Đây mới là vấn đề này. Đi cả một quãng đường để đến chỗ hẹn của họ thì hơi quá đà. Khi tôi khẩn thiết cầu mong nó không phải như thế, một nhóm học sinh trông có vẻ lỗ mãng tiếp cận cô. Đã thế, cả nhóm chỉ toàn là con trai. Khi đang nói chuyện với cô ấy về việc gì đó, một trong số chúng lấy ra chiếc phong bì từ trong cặp và đưa cho cô. Cô nhận nó và nhanh chóng cất vào trong túi, sau đó đưa cho đám học sinh thứ gì đó. Giữ khoảng cách với đám học sinh trong dáng vẻ như thể cô sẵn sàng chạy ngay khi xong việc.
Vì cô ấy đi mất rồi nên tôi không chắc cô ta có được gì sau vụ trao đổi. Trước mắt cứ ghi lại đã, nhỡ quên thì không hay. Thật đúng đắn khi mang sổ ghi nhớ từ hồi còn học cấp ba trong mấy tình huống kiểu như này. Lấy ra khỏi túi và viết vội những gì đã biết tính đến thời điểm hiện tại.
3 học sinh cao trung.
Nhận được thứ gì đó.
Vội vàng rời đi.
Ghi lại thông tin trong lúc bám đuôi ai đó,
cứ như thám tử ấy nhỉ. Và không lâu sau đó, cô bước tiếp. Hình như hết giờ chơi trò thám tử rồi. Cất sổ ghi nhớ đi, tôi theo chân cô ấy. Không lâu sau đó, các căn hộ xuất hiện với mật độ dày đặc. Trông chúng có vẻ khá sang chảnh.
Và trong số chúng, cô đi vào cái ở giữa. Đệt, làm gì đây. Nên giả làm quần chúng không nhỉ?
Trong khi mải nghĩ về nó, cổ đã ấn mã pin vào hệ thống khoá tự động ở lối vào và đi vào trong. Tôi đã định đi theo cô ấy, nhưng vào lúc đó, cửa ra vào đã đóng sập lại.
Có vẻ như ta phải nhập mã pin thì mới được vào. Vụ này khác hoàn toàn với căn hộ cũ mà Sakurai sống. Cùng lúc đó, Akemina đã ấn nút thang máy. Tôi hoảng hốt. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu mất dấu cô ấy. Ít nhất thì tôi cũng phải biết số căn hộ của cổ chứ.
Nên dùng Chìa Khoá Từ Tổng và đuổi theo cô ấy không? Nhưng thế thì lộ mặt mất. Không nên để lộ mặt trước khi có được bất kỳ thông tin nào.
Hahaha!
Tôi lo lắng cái gì chứ?
Tôi có Kính Viễn Vọng mà nhể?
Đúng thế, cái “Kính Viễn Vọng X-Ray”. Một vật phẩm với chức năng X-Ray là thứ tôi cần. Hơn nữa, vì nó là kính viễn vọng nên hiển nhiên là có chức năng phóng to rồi.
Cùng lúc, Akemina đã vào trong thang máy.
<>
Nó cũng là một món không có giới hạn sử dụng. Tôi dùng nó mà không lo lắng gì. Tuy nhiên, chẳng có thay đổi đặc biệt nào cả. Giờ mới nhớ, nó có nói gì đấy về việc nháy mắt.
Như thế, tôi nháy mắt. Chỉ một lần. Không có gì thay đổi. Không biết tại sao, tôi thử nháy hai lần. Và đột nhiên, thứ mà đáng lẽ phải ở đằng xa nhưng lại xuất hiện ở rất gần. Oh, hấp dẫn đấy. Lần này tôi chơi 3 lần nháy. Nên độ phóng đại được tăng thêm. Tôi có thể thấy bảng gọi thang máy một cách rõ ràng. Khi tôi nháy 4 phát, nó hiện ra mà cớ ngỡ như mình đang đứng ngay trước mặt nó vậy.
Rồi! 5 lần luôn! Nháy, nháy, nháy, nháy, nháy.
Ahhh, mắt tôi bị chuột rút mất!
Dù thế, kết quả không thay đổi. Hình như giới hạn phóng to là 3 nấc. Ờ, nếu chỉ có thể thì tôi cũng mãn nguyện rồi. Trong khi đi đi lại lại trước căn hộ và vờ như đang chờ ai đó, tôi tiếp tục để mắt đến cái bảng thang máy, thứ mà sau đó dừng lại ở tầng 5.
Tôi mau chóng lùi xa khỏi căn hộ. Và như vậy, tôi tìm thấy nhà của cô ấy nhờ cái cửa mà cô mở ở tầng đó. Kết quả khả quan phết. Giữa lúc đó, tôi bước hụt chân nên ngã xuống sàn. Kiểu là tôi đang mải đi trong khi kính phóng đại đang bật ấy. Tôi chưa quen với khoảng cách này. Tôi không biết làm thế nào để tắt nó đi.
Thậm chí tôi đã cố tải <>, nhưng vẫn không thể thấy cửa sổ kể từ khi “Kính Viễn Vọng” được sử dụng. Có ổn không nếu thử nháy lần nữa?
Khi tôi nháy mắt ba lần, tầm nhìn được phóng to. Tiếp tục, tôi thử nháy một lần. Trước đấy, không có phản ứng gì khi tôi nháy một lần cả. Tuy nhiên, lần này…
<>
Tin nhắn mà tôi đang tìm đây rồi. Tôi ấn vào nó ngay. Và lập tức, “Hệ Thống Game” trở lại bên hốc mắt. Cảm giác về khoảng cách đã trở lại bình thường.
Tôi đã có thể bị thương trầm trọng nếu di chuyển bất cẩn! Mẹ kiếp, nó làm tôi bực rồi đấy!
Quan trọng hơn thế, tôi nên lẻn vào nhà cổ khi nào đây?
Tôi có nên chờ cô ấy ra không? Nếu trong trường hợp của Sakurai thì tôi có thể tiếp tục theo dõi từ nhà, nhưng có vẻ như cứ chờ đợi một cách không cần thiết ở đây thì có hơi mơ hồ. Và nó còn tốn thời gian nữa chứ.
Này khác gì ngồi tù chung thân đâu. Tôi thà tận dụng thời gian ít ỏi hiện có còn hơn.
Nói thế, đến lúc làm liều rồi. Tất nhiên là không để lộ mặt ra rồi.
Bây giờ thì lưu lại game và bắt đầu cuộc tấn công của tôi. Sử dụng “Bình Xịt Thuốc Ngủ và lục soát căn nhà trong lúc cổ bất tỉnh, rồi cuối cùng là Tải lại sau khi rời khỏi nhà cô ấy. Nếu tôi mà làm thế, cô ấy sẽ chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra cả. Đây là phương án khả thi nhất rồi.
<>
Tôi lập tức ấn vào tin nhắn và đứng trước lối vào.
<>
Và như thế, tôi bước vào tự nhiên nhất có thể. Lên thang máy, tôi đến tầng thứ 5, theo đấy là bấm chuông cửa căn hộ số 504.
<>
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy. Nhưng nó khá nhỏ nên tôi không nghe không rõ lắm. Tôi đã thử đổi giọng và đáp.
<>
Và như thế cô ấy mở cửa. Tuy nhiên, cái xích cửa vẫn đang chốt. Bản năng tự vệ theo lẽ tự nhiên mà.
<>
Sử dụng nó xong, tôi lập tức chuyển qua món khác sau khi cô ấy ngã xuống sàn.
<>
Có chứ, có chứ.
Gật đầu với bản thân, tôi ấn vào thông báo và mở cửa. May mắn thay, không có cái camera nào ở hành lang. Không, liệu từ đầu camera có quay được tôi không đã? Giờ nó lại là một vấn đề khác.
Lí do cho vấn đề này giống như của vụ Sakurai khi trước. Lúc đó, tôi đã nghĩ cảnh sát sẽ đến và gô cổ tôi, nhưng không có gì xảy ra. Một cái camera giám sát được lắp trong thang máy của cổ. Đấy là tại sao mà lũ cớm có cả tá lí do để gõ cửa nhà tôi như một mối nghi tiềm tàng.
Tuy nhiên, lí giải cho việc họ sẽ không bao giờ đến, có lẽ là bởi hệ thống game muốn bảo vệ sự cố mà Chìa Khoá Từ Tổng được đem ra sử dụng. Nói cách khác, mọi vết tích còn lại do việc chinh phục sẽ bị xoá bỏ bởi hệ thống game như một sự can thiệp. Mặc dù nó sẽ phải cử lũ cớm đến nếu có bất cứ hành động phạm pháp nào như hấp diêm. Đồng nghĩa với việc, hệ thống là một con dao hai lưỡi.
Sự can thiệp và các hành động pháp lý song hành cùng nhau.
Vì chủ nhân của thế giới song song này là hệ thống game, nên cũng có nghĩa nó thích ra lệnh cho cảnh sát thế nào cũng được.
Vì thế, tôi đã nghĩ có lẽ sẽ ổn nếu tôi đi một nước đi táo bạo hơn. Nhưng tôi vẫn chưa tin lắm.
Dẫu sao lúc này, tôi đã mở cửa và vào trong nhà.
Sau cùng thì tôi cũng sẽ tải lại nên khỏi lo nghĩ làm gì cho mệt.
Lần này, tôi không tỏ chút gì là muốn chạm vào cô ấy cả. Sẽ rất là thốn nếu tôi tái phạm mấy cái hành động pháp lý kia lần nữa.
Kỳ cục thay, sau khi vào trong và quan sát xung quanh , tôi không tìm thấy tấm ảnh nào như như lẽ thường. Căn phòng rộng lớn này có hơi ảm đạm. Cái bếp chả khác mấy. Mặt bàn sạch đến không tưởng. Không có gì đặt ở trên cả. Mặc dù đống giấy nợ ở trên bàn ăn của Sakurai đóng một phần lớn vào việc chính phục, nhưng lần này tiếc là không có.
Nhà bếp cũng vậy, nó sạch sẽ đến mức tôi không nhìn thấy một hạt bụi nào. Chí ít thì, dường như cô ta không giấu cái xác nào trong nhà. Cổ có tổng cộng 3 phòng và ngay khi tôi vào một trong số chúng, có cả núi quần áo theo phong cách phương Tây. Có vẻ như đây là phòng thay đồ trong nhà. Từ quần áo phương Tây đến túi xách, và cả một vài phụ kiệnnhư là nhẫn và vòng cổ được bày biện ngăn nắp. Tất cả chúng dường như là đồhàng hiệu. Thế này chẳng phải có hơi quá cho một cô gáimới ở tuổi 23 hay sao?
Rời khỏi phòng đó, tôi đi vào phòng ngủ. Có một chiếc giường đơn và một tủ quần áo, và lần nữa, chỗ này gần như đầy ắp các nhãn hiệu trang điểm, nhưng ngoài mấy cái đó, tôi không nhận thấy gì khác thường. Tôi cứ thế bước vào cái phòng còn lại.
Ở đây có bàn, đằng sau là mấy cái hộp chồng lên nhau. Đây là kho chứa đồ hử? So với phòng ngủ và phòng thay đồ thì nơi này có hơi ảm đảm.
Cái bàn ở đây xem ra cũng sạch như cái bên ngoài. Chả có lấy một quyển sách ở trên đấy. Tôi mở từng ngăn của nó ra, nhưng cái cuối cùng tôi mở thì lại có một quyển trông như nhật kí.