Editor: Ddil
Ông ấy cười để lộ vết chân chim nơi khóe mắt.
"Hữu Thời rất giống mẹ, gần như là giống nhau như đúc. Yêu thương một người là chuyện rất gian nan."
Kiều Hãn Thời lắc đầu: "Hữu Thời đã cho tôi nhiều điều hạnh phúc."
"Sau này sẽ không." Ông ấy đứng lên, đi đến bên cửa sổ, "Bà ấy sẽ không dừng lại, cho dù tôi đã van xin bà ấy, sau này có con, bà ấy cũng không dừng lại."
Kiều Hãn Thời nghĩ, quá khứ của ông ấy có khi nào... lại là tương lai của mình.
"Mục đích ngài gọi tôi tới để làm gì?" Kiều Hãn Thời bình tĩnh hỏi.
"Không có mục đích gì khác. Nếu cô có thể giữ được Hữu Thời, tôi sẽ rất vui mừng."
"Tôi không có cách nào níu giữ được em ấy." Trong lòng Kiều Hãn Thời đã sớm sáng tỏ, hôn nhân không giữ được Hứa Thời, tình yêu của cô cũng không cách nào giữ được Lâm Hữu Thời, cả hai người đều là những người sẽ không dừng chân, đều có linh hồn tự do.
Sau đó có một cô gái đi đến, cô ấy mặc đồng phục, trên tấm thẻ có ghi chức vụ Giám Đốc. Gương mặt của cô ấy làm Kiều Hãn Thời nhớ tới Lâm Hữu Thời, nhưng trong giây tiếp theo đã phủ định ý nghĩ của mình.
Chẳng qua là hai người có nét tương đồng, người trước mắt là kiểu phụ nữ thành thị điển hình, biết làm sao để kinh doanh, biết xài tiền như thế nào cũng biết làm sao để kiếm tiền, có tham vọng có năng lực.
Cô gái đó đi qua gọi một tiếng cha, Kiều Hãn Thời rút lại ánh mắt ngạc nhiên của mình, cúi xuống nhìn album bên góc bàn làm việc, ở đó có một nhà ba người hạnh phúc, cha mẹ ở bên cạnh con gái đầy cảm giác ấm áp của gia đình.
Người đó vì quá mệt mỏi đã chọn lựa từ bỏ, cho dù vậy đến nay vẫn khắc sâu không quên tình yêu đối với Hứa Thời, và lựa chọn cùng một người phụ nữ khác lặng lẽ trải qua cuộc đời này.
Yêu thương một người giống như Hứa Thời chung quy cũng sẽ là chờ đợi đến thất vọng. Mục đích ông ấy gọi Kiều Hãn Thời đến chính là vậy, muốn bản thân cô hiểu được, tự mình nhận ra, sau đó lựa chọn từ bỏ hay là kiên trì chờ đợi.
Kiều Hãn Thời tỉnh táo lại, sương mù mờ mịt trước mắt, mà cô bị Lâm Hữu Thời ôm chặt trong lòng, cô nhớ tới mình không phải người to lớn ở trong văn phòng, mà là ở trong phòng tắm nhà mình.
Lâm Hữu Thời vẫn đang nói xin lỗi, lời xin lỗi của cô ấy làm đôi mắt Kiều Hãn Thời lên men.
"Được rồi, em đã nói nhiều lắm rồi." Kiều Hãn Thời không muốn nghe lời xin lỗi nữa, ngoài việc nói xin lỗi, Lâm Hữu Thời cũng không cho cô được nhiều hơn.
Sau khi biết được suy nghĩ của Lâm Hữu Thời thì Kiều Hãn Thời cũng không mạnh mẽ giữ cô ấy lại nữa, có một số người định sẵn không giữ được, nếu lựa chọn chờ đợi, cũng không biết phải đợi qua bao năm tháng. Kiều Hãn Thời thật lòng không muốn đợi, cô không muốn làm một Tiết Bảo Thoa chỉ biết si ngốc đợi chờ, cho nên cô lựa chọn từ bỏ mối tình này.
Tiết Bảo Thoa: nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
"Lần này chia tay là do tôi nói, coi như là tôi ích kỷ cũng được, tôi yêu em, điều này sẽ không thay đổi, nhưng tôi không muốn làm khổ bản thân mình." Kiều Hãn Thời mỉm cười, Lâm Hữu Thời vẫn là người cô yêu, người con gái trực tiếp thẳng thắng như đứa trẻ ấy. Cô mãi mãi cũng sẽ ghi nhớ nụ hôn trong ngõ hẻm đó, lần đầu có người can đảm hôn cô như vậy. Cô sợ đời này cũng không có cách gặp lại cuộc gặp gỡ đẹp đẽ như thế.
Lâm Hữu Thời nhìn kỹ cô, thấy cô cười, thấy được nỗi đau cất giấu trong đôi mắt, nói: "Chị đừng trút hết tất cả lỗi lầm lên người mình, để lại một chút cho em."
"Ngốc ạ, em đừng cho rằng tôi sẽ khổ sở vì em, tôi sẽ không vì chia tay em mà khóc chết lên chết xuống. Tôi sẽ nhớ mãi những chuyện vui vẻ, để những điều tốt đẹp trở thành hồi ức, còn em phải đi đâu thì tôi rốt cuộc cũng sẽ không cần quan tâm em nữa." Cô biết mình không thể níu giữ được cô ấy, cũng không muốn níu kéo, dưa hái xanh không ngọt, cố chấp níu kéo lẫn nhau cũng sẽ không hạnh phúc.
Kiều Hãn Thời nói rất bình thản, tỏ vẻ thoải mái, coi như chia tay với cô mà nói cũng chỉ là một chuyện rất nhẹ nhàng, cô sớm đã trải qua, cũng chẳng hề để ý.
Nếu thật sự được như vậy thì tốt rồi, Lâm Hữu Thời hiểu rõ cô, ẩn dưới nụ cười của cô cất giấu những điều không vui, cô ấy lựa chọn không nói.
Nhìn thấy thời tiết tốt, mọi người không thể chịu đựng sự cô đơn muốn làm một số hoạt động giải trí, phòng Marketing bắt đầu trưng cầu kế hoạch của mọi người sau đó quyết định tổ chức một bữa tiệc gia đình, chào đón mọi người đưa người nhà hoặc đối tượng có khả năng trở thành người nhà đến.
Sự kiện hàng năm đều được làm rất náo nhiệt, năm nay cũng sẽ không ngoại lệ, lợi nhuận công ty nửa năm trước lại tăng lên mức mới, công ty càng vui nên chi tiền lấy lòng nhân viên.
Vì chuyện này mà Nhan Hâm bận rộn hai ngày, chỉ để tìm một địa điểm thích hợp và một người có kinh nghiệm phụ trách tổ chức bữa tiệc. Sau khi hoạt động bận rộn cơ bản đã được giải quyết, xác định không có vấn đề rồi sau đó bắt đầu gửi thiệp mời đi.
Dương Dương tự mình đưa thiệp mời đến văn phòng Kiều Hãn Thời, nói: "Chị có tính dẫn Hữu Thời đi không?"
"Không tính dẫn đi. Chúng tôi chia tay rồi, em không biết sao?" Kiều Hãn Thời hơi ngước lên, biểu hiện của cô ấy giống như đang nói một chuyện không có gì quan trọng, đơn giản nói lại, mà Dương Dương không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào trong đó.
Dương Dương nghĩ rằng Kiều Hãn Thời đang nói đùa, cô cười nói: "Cá Tháng Tư qua lâu rồi, giờ chị còn giỡn với em trò này, không có mắc cười chút nào."
Dần dần, cô ý thức được không đúng, Kiều Hãn Thời là nói thật, thế nên sự nghi ngờ trong lòng cô cũng từ từ biến mất từng chút một, cho đến khi trở thành xác định.
Thật sự chia tay? "Lý do hai người chia tay là gì? Giữa hai người là ai đã làm sai sao?"
Kiều Hãn Thời lần đầu nói chuyện này với người khác, mấy ngày qua cô ấy tự mình đóng gói toàn bộ hành lý của Lâm Hữu Thời đưa đến cho Hữu Thời, cô ấy thậm chí còn sắp xếp một bữa tối lãng mạn để đưa tiễn Hữu Thời. Kiều Hãn Thời giống như không phải chính cô ấy, không phải người yêu của Lâm Hữu Thời, ngay cả thời điểm này cũng không hề cảm nhận được nỗi đau, giống như chuyện chia tay đối với cô mà nói cũng không quan trọng, cũng chẳng đau đớn gì.
Kiều Hãn Thời nói: "Giữa chúng tôi không ai sai cả, phải nói là còn chưa kịp gây lỗi lầm gì. Hữu Thời có suy nghĩ của em ấy, có nơi muốn đi, cũng không biết đến khi nào mới có thể quay trở về, tôi lại không muốn phải đợi em ấy, đành phải nói lời tạm biệt em ấy."
Kiều Hãn Thời đột nhiên cười lên: "Sao lại nhìn chằm chằm tôi? Thời đại bây giờ chẳng lẽ còn phải kiên trì nhất kiến chung tình hay sao? Chia tay không phải chuyện rất thường xuyên à, lý do chia tay trước đây của em còn buồn cười hơn, có muốn tôi nêu ví dụ không?"
Kiều Hãn Thời chắc chắn là khổ đến điên rồi. Dương Dương nói: "Chị nghĩ được vậy thì tốt, làm em tốn thời gian để an ủi chị."
Chẳng qua là chia tay mà thôi. Kiều Hãn Thời tự nói với mình như vậy, đến hiện tại, đi qua bao nhiêu mối tình cũng không nhớ rõ, lý do chia tay cũng đủ kiểu, kết hợp nhiều lý do để hai người xác định không thể sống chung mà nói lời chia tay. Kiều Hãn Thời cũng sẽ không bao giờ lưu luyến quá khứ, cô ấy có rất nhiều chuyện phải bận tâm, không thể vì một người đã trở thành quá khứ mà ngừng lại.
Không biết là ai đã từng nói, con người tự diễn vô tình là đáng buồn cười nhất. Kiều Hãn Thời nghĩ đến lần này cũng không đến nỗi nào, chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng thỉnh thoảng khi cô ấy nhìn lại mới phát hiện vết rách đó vẫn chưa khép miệng, vẫn ở đó nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy đã từng muốn mãi mãi ở bên một người.
Tin chia tay một khi để Dương Dương biết thì một người khác cũng sẽ biết nhanh thôi. Giữa vợ chồng son thì có cái gì là bí mật đâu. Trong bữa tiệc gia đình của công ty, Kiều Hãn Thời cùng lúc nhận được hai cái nhìn đồng cảm.
Vợ chồng son càng ngày càng ra dáng vợ chồng, đến cả ánh mắt cũng giống nhau như đúc, Kiều Hãn Thời ngó lơ hai người, giơ ly rượu đi vào trong đám đông, cô ấy muốn được bao phủ bởi sự náo nhiệt, được vây quanh bởi tiếng ồn, sau đó sẽ quên người luôn khắc ghi trong tim.
Đây chẳng qua chỉ là một vết thương, mỗi một người còn sống đều đã từng ít nhiều bị tồn thương, cho nên, không có gì thì cùng lắm Kiều Hãn Thời tự treo lên mặt một nụ cười tự tin, triển khai sự quyến rũ nữ tính của cô ấy.
Nhan Hâm khẽ nói với Dương Dương: "Kiều tổng trông có vẻ cởi mở hơn, không cần chúng ta lo lắng."
"Tôi không cho là chị ấy đã nhìn thấu, chị ấy chỉ là đang làm cho có lệ."
"Mong là không phải như vậy. Em thật sự không nghĩ tới Lâm Hữu Thời sẽ rời khỏi, có lẽ em nhìn người vẫn chưa đủ chính xác." Nhan Hâm thấy rất tiếc nuối.
"Nếu phải kết thúc thì trước đây không nên bắt đầu." Dương Dương bênh vực kẻ yếu thay Kiều tổng.
Nhan Hâm lại lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý: "Lúc gặp nhau không ai nghĩ tới chuyện chia tay. Sau đó lại có đủ lý do sai trái tác động lên tình cảm, chỉ một số ít có thể tiếp tục kiên trì mà thôi."
"Giống như chúng ta vậy." Dương Dương cũng không đỏ mặt, đôi mắt cô nhìn Nhan Hâm, nụ cười lan tràn.
"Dương sẽ không..." nghĩ đến việc rời bỏ em chứ? Nhan Hâm muốn hỏi Dương Dương.
"Sẽ không, lựa chọn của mỗi người là khác nhau, tôi cảm thấy sống với em quan trọng hơn bất cứ chuyện gì." Đọc được suy nghĩ trong mắt nàng, Dương Dương kiên định nói ra câu trả lời của mình.
"Mẹ, dì ơi, hai người đang nói chuyện gì ạ?" Tòng An bị lãng quên một lúc lâu muốn leo lên cái ghế nhỏ giữa hai người, Dương Dương và Nhan Hâm đồng thời đưa tay ra nắm lấy tay Tòng An để cho cô bé ngồi lên trên ghế.
Trên bàn có các loại rượu cốc-tai đủ mọi màu sắc ở trong các ly cao, rực rỡ, giống như trái cây được trưng bày trên kệ đầy tươi mới, hấp dẫn sự chú ý của Tòng An. Cô bé vương đôi tay ngắn cũn muốn lấy nước trái cây, giữa đường bị Dương Dương ngăn lại, Dương Dương uống một ngụm, bất ngờ nhíu mày, độ mạnh của rượu này đến cả cô còn có thể cảm nhận được chớ nói chi là Tòng An.
"Dì ơi, cho con, con muốn uống." Tòng An ngóng trông nhìn Dương Dương để ly nước trái cây đã uống xong xuống, hờn trách vô cùng.
Dương Dương nhét một ly nước dưa hấu vào tay cô bé, "Cái này uống ngon hơn."
Tòng An cảm thấy ly hồi nãy có màu đẹp hơn, không cam lòng nói: "Dì gạt con nít."
"Thì con vốn là con nít mà." Cụng trán vào trán Tòng An, Tòng An quay đầu lại tìm mẹ làm hậu thuẫn: "Mẹ..."
"Nghe dì đi con." Lần này Nhan Hâm giúp Dương Dương.
Được một lúc thì cả nhà ba người bị một nhóm các bà nội trợ đột kích, bao quanh ba người, chủ yếu bao quanh Tòng An, cưng nựng vuốt ve, còn không ngừng nói: "Cô bé đáng yêu quá đi mất!" "Ừ, mắt to thế này, vừa thấy đúng là mỹ nhân."
Tòng An cắn hút lên nước dưa hấu, phồng má, giống như một con ếch nhỏ, đôi mắt đen đưa mắt nhìn quanh, bị mấy dì tới dọa sợ rồi.
"Là con của cô sao?"
Nhan Hâm gật đầu nhận Tòng An: "Con của tôi."
"Trông y chang mẹ, bao nhiêu tuổi rồi? Đã lên tiểu học chưa?"
"Sắp lên lớp hai rồi."
"Vậy không phải là lớn bằng con trai của Tần Hoài sao, giám đốc Tần, Tiểu Phan, mau tới đây." Trong đó có một người nhiệt tình gọi Tần Hoài và con trai cô ấy tới.
Con trai Tần Hoài – Pandora là một đứa bé có tiếng tiểu bá vương, diện mạo đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh làm cho người ta ưa thích.
Thừa dịp người lớn không chú ý, Pandora muốn kéo tay Tòng An đi xuống ghế, "Đi chơi với mình."
"Tránh ra." Tòng An đẩy tay Pandora, sau đó đưa chân mang giày da đá vào ngực cậu bé.
Pandora khó tin nhìn Tòng An, chỉ thấy Tòng An hung dữ nói: "Tôi không muốn chơi với bạn, bạn đừng phiền tôi."
Tần Hoài bị con trai bám chặt đùi, thắc mắc cúi xuống nhìn, chỉ thấy con trai bĩu môi càu nhàu: "Mẹ, chúng ta đi chỗ khác đi."
Tần Hoài cười nói: "Mẹ còn chưa giới thiệu người bạn nhỏ cho con quen mà, bạn cùng tuổi với con..."
"Mẹ, đi đi mà..." Pandora lén nhìn thoáng qua Tòng An, phát hiện cô bé đang trừng mắt với mình, cậu bé có chút sợ cô bé.
Tần Hoài không nghĩ tới con trai mình bình thường nhiều phong lưu, thấy mấy cô bé đều phải hôn với vuốt, giờ lại làm bộ dạng như tránh không kịp. Mà hai tay Tòng An đang cầm ly nước dưa hấu, mặc váy nhỏ mang vớ chân trắng, đung đưa trên ghế, đối với Pandora cũng chẳng có chút tò mò.
Xem ra mai mối là không có hi vọng, mấy bà nội trợ phát hiện hai đứa trẻ không thân nhau, đành phải từ bỏ ý tưởng làm bà mai, nhưng vẫn không ngừng đùa giỡn Tòng An bé nhỏ.
Tòng An trơ mắt nhìn mẹ và dì bỏ mình lại dắt tay nhau đi đến một góc, cô bé muốn đuổi theo lại bị một dì ôm vào lòng. Dì đó nói: "Tôi và chồng vẫn luôn muốn sinh một công chúa nhỏ xinh đẹp như vậy."
"Vậy thì sinh đi."
"Mẹ người ta xinh đẹp, chứ tôi sinh cũng chưa chắc được như vậy."
Tuy rằng ném vào ổ sói là một hành vi rất không tốt lành, nhưng cả Dương Dương và Nhan Hâm hai người đều không có lấy một chút ăn năn, hai người rời khỏi đám đông đi ra khu vườn nhỏ bên ngoài nhà hàng, ngồi sóng vai trên ghế gỗ, ở đây được cây cối che chắn đã trở thành một thế giới độc lập yên tĩnh.
Dương Dương trộm hôn Nhan Hâm, khi Nhan Hâm còn chưa lấy lại tinh thần thì đôi môi Dương Dương đã dán lên môi nàng.
Đôi mắt Nhan Hâm từ từ nhắm lại, nụ hôn này giống như vị sô cô la trơn láng tan chảy trên đầu lưỡi, có vị ngọt ngào, còn có vị rượu vang, giống như sô cô la có nhân.
Trong đầu Nhan Hâm như có tiếng nói, ở đây lúc nào cũng sẽ có người đi ra, hai người sẽ bị nhìn thấy, nhưng mà... Cơ thể lại phản bội ý chí của nàng, nàng đưa hai tay lên vòng qua cổ Dương Dương, kéo cô lại gần hơn. Nàng không còn sợ gì nữa, chỉ cần Dương Dương ở bên cạnh nàng vào lúc này.
Tiếng ca hát và tiếng ồn bay đi xa, rơi lất phất dưới bầu trời đầy sao.
Trong bóng đêm, Kiều Hãn Thời tựa lên lan can nhìn bầu trời xa xăm, những ngôi sao như mờ nhạt bởi ánh đèn dưới đất. Gió đêm thổi lên mặt cảm giác lạnh lẽo, Kiều Hãn Thời sờ hai má, đầu ngón tay chạm vào nước mắt đã nguội, ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết nước mắt đã chảy từ khi nào.
Kiều Hãn Thời lau nước mắt, quyết định sẽ không bao giờ khóc nữa.
Hết Chương - Hoàn Truyện
Hoàn rồi nhé ^^ nhưng vẫn còn chương Phiên Ngoại mình sẽ ráng làm xong sớm ~