Editor: Ddil
Nhan Hâm không phải không để ý thấy Dương Dương Dương đang gửi đồ về nhà, tên của người gửi là Nhan Hâm. Dương Dương làm gì cũng không có nói với Nhan Hâm, là lén lút gạt nàng.
Dương Dương có tâm ý như vậy, Nhan Hâm cũng nhìn thấu trong lòng, chỉ mong có một ngày bên kia sẽ chấp nhận mình, cho dù chấp nhận là vì nể mặt Dương Dương cũng được, ít nhất cũng không khiến hai người phải khó xử.
Dương Dương bây giờ chịu khó về nhà hơn so với trước đây, trước đây có khi một năm rưỡi cũng không về, cho đến khi mẹ Dương như núi lửa phun trào liên tục phát ra cái kim bài triệu hồi cô về cô mới không cam lòng quay về nhận hình phạt. Bây giờ thì lại thường xuyên về, đi về sẽ mang theo chút ít đồ, cũng là vì để lấy lòng mẹ của mình.
Trở về lần nào cũng nhìn thấy gương mặt ăn cơm như đòi nợ của mẹ Dương, nhưng cho dù là vậy, Dương Dương vẫn mỉm cười hối lỗi, dù sao cô cũng là người có tội.
Nhưng như vậy đã là may mắn rồi, Dương Dương không còn phải nghe mẹ nhắc chuyện kết hôn, bây giờ mẹ Dương nếu có thể không cần nói thì cũng sẽ đóng chặt miệng luôn, làm cho Dương Dương cảm thấy được sự yên ổn đã mong đợi từ lâu.
Thái độ của ba Dương lại không giống với mẹ Dương, tính tình của ông là như vậy, không khác mấy với hòa thượng sớm xuất gia. Hơn nửa đời người làm việc văn phòng trong doanh nghiệp nhà nước, ông cũng chưa từng ganh đua, cống hiến cho đến khi nghỉ hưu.
Con gái không kết hôn ông ủng hộ, con gái kết hôn ông cũng sẽ không phản đối, bây giờ con gái đưa bạn gái về nhà, ông cũng chỉ phàn nàn vài câu, thấy con gái thích thì ông cũng không nói gì thêm nữa.
Thỉnh thoảng cũng sẽ nói đỡ cho con gái vài câu, nhưng vợ ông lại không cho ông có cơ hội mở miệng, chỉ cần nhắc đến con gái là vợ ông sẽ trở thành thuốc nổ nổ tan tành.
Con gái khó khăn lắm mới về nhà ăn cơm một bữa, trong lòng vợ ông rất vui vẻ, nhưng vẫn sĩ diện vờ như không.
Người một nhà khó khăn ngồi ăn với nhau một bữa cơm, lại đỏ mắt giống như gặp mặt kẻ thù, đến cả con trai con dâu cũng lúng túng. Dương Hạo Nhiên còn nói riêng với Dương Dương là sau này đừng có về thường, tránh cho cả nhà đều bị bệnh đau bao tử.
Lúc ăn cơm ba Dương nhắc đến Nhan Hâm, ông không biết Nhan Hâm, cho nên thông qua Dương Dương để tìm hiểu nàng.
"Công việc của cô ấy có bận rộn lắm không?"
"Thoải mái hơn con được một chút, có nhiều thời gian để chăm sóc Tòng An." Dương Dương rất thích cùng người nhà nói chuyện về Nhan Hâm. Cô muốn cho người nhà biết người phụ nữ mà cô yêu vĩ đại đến thế nào.
"Tên Tòng An rất hay, Nhan Tòng An, là cùng họ mẹ. Điều này rất tốt."
"Dạ."
Mẹ Dương thấy không được, không hài lòng nói: "Nói nhiều lời như thế làm gì, ăn cơm đi."
Ba Dương liếc bà một cái: "Bà không phải muốn hỏi chút chuyện của đứa nhỏ sao, giờ Dương Dương ở đây, sao bà không hỏi đi."
"Tôi nói vậy hồi nào..." Mẹ Dương thề thốt phủ nhận.
Dương Dương nói: "Mẹ, mẹ thích Tòng An à?"
"Đừng nói chuyện người ngoài. Mẹ chỉ biết con do con sinh mới là cháu ngoại của mẹ."
Tay của Dương Dương dừng lại, lặng lẽ đặt đũa xuống.
Thấy nụ cười dần dần rút khỏi mặt con gái, mẹ Dương cũng tỏ vẻ hối hận, bà đúng thật là nói không cẩn thận.
Dương Dương đứng dậy nói: "Con ăn xong rồi." Bữa ăn trên bàn vốn chưa vơi được miếng nào.
"Con đi đâu?"
"Con về nhà." Dương Dương xách túi cầm lấy áo khoác, sẵn tiện sờ đầu Noãn Noãn, cô nói với mẹ mình: "Họ không phải người ngoài, họ cũng là người nhà của con."
Xem đi, con lại bị bà chọc giận bỏ đi rồi. Ba Dương đưa mắt nhìn qua, truyền đạt nội dung như vậy.
Mẹ Dương vô cùng rẩu rỉ, gắp một cái chân gà bỏ vào trong chén của ông, ba Dương nói: "Được rồi được rồi, người cũng đã đi rồi nên đừng hối hận, đợi lần sau con tới bà cũng đừng chọc giận nó.
"Là nó chọc giận tôi."
"Mạnh miệng, bà rõ ràng rất muôn kêu con dẫn họ về nhà..."
Mẹ Dương trừng mắt nhìn ông chồng già ba hoa bên cạnh, thiếu chút nữa lấy đao ra chém ông, ba Dương tự biết mình nói sai rồi nên ngậm miệng không thèm nói nữa.
Dương Hạo Nhiên thầm thở phào một hơi, ngững ngày khổ ải này rốt cuộc cũng có hi vọng.
Dương Dương mang theo một bụng tức về nhà, vừa vào cửa nhìn thấy Tòng An đã ra sức hôn cô bé, cô ôm chặt Tòng An vào lòng, không quan tâm Tòng An giãy nãy không chịu buông tay, ôm Tòng An như ôm con mèo nhỏ mềm mại nằm sấp.
Tòng An trong vòng tay cô ngoan ngoãn lại, để mặc cho cô ức hiếp.
Dương Dương tì cằm lên mái tóc dài mềm mại Tòng An, nghĩ rằng một cô bé đáng yêu thế này, cô thích quá chừng mà bọn họ sao lại có thể không thích cho được.
"Dì ơi, rốt cuộc dì bị làm sao vậy?" Tòng An dường như nhìn thấy khói đen tỏa ra trên người Dương Dương.
Dương Dương nói: "Hôm nay cảm thấy Tòng An đặc biệt đáng yêu."
"Dì ơi, có phải dì bị sốt rồi không?"
"Đừng quậy, ngoan ngoãn để dì ôm. Hôm nay con thơm ghê, có phải nãy mẹ tắm cho con không"
"Mẹ với con tắm chung, mẹ với con dùng sữa tắm mới đó ạ." Tòng An ngoan ngoãn trả lời.
"Ừm." Như vậy là nói trên người Nhan Hâm cũng có mùi này. Nghĩ đến đây, Dương Dương cố ngửi mùi trên người Tòng An. Đó là sữa tắm của cô mua, không nghĩ tới hai mẹ con lại dùng.
Tòng An cười ha ha: "Đừng mà, dì ơi nhột quá."
"Tòng An đáng yêu nhất, ai nấy cũng đều thích Tòng An phải không nè?"
"Dạ." Nghe thấy người khác khen mình thì Tòng An chắc chắn sẽ không từ chối.
Dương Dương hôn trán Tòng An, thầm nghĩ một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu được tâm ý của cô, cô yêu gia đình này, không cần lý do, chỉ là muốn cố gắng vì gia đình này.
"Mẹ..." Tòng An nhú ra bên cạnh Nhan Hâm.
"Nhan Hâm hỏi: "Sao vậy con?"
"Hôm nay tâm trạng dì không tốt. Hồi nãy còn lại ôm con. Mẹ, có phải mỗi lần dì bị ốm là tâm trạng lại xấu đi." Tòng An bổ nhào vào lòng Nhan Hâm, ngồi lên đùi nàng, đầu tựa vào bộ ngực mềm của Nhan Hâm. Trên gương mặt cô bé đầy thắc mắc.
"Không phải, dì chỉ là quá mệt mỏi thôi."
"Dì còn ngửi mùi thơm trên người con nữa." Vẻ mặt ghét bỏ này của Tòng An nếu để Dương Dương thấy thì không biết cô có khóc hay không nữa.
Nhan Hâm vô thức bật cười, nàng tưởng tượng ra hình ảnh đó, chỉ hi vọng khi Tòng An trưởng thành sẽ không cho rằng Dương Dương là biến thái.
Nhan Hâm hết sức chăm chú ngồi làm việc trước máy tính, áo ở nhà của nàng có cổ áo rộng, để lộ xương đòn gợi cảm và bờ vai. Tóc đơn giản kéo ra sau đầu, chỉ có vài sợi tóc không chịu nghe lời rơi xuống một bên. Dương Dương từ phía sau Nhan Hâm đi tới gần nàng, hai tay đặt lên hai bên bà, kề sát nàng, ngửi được mùi thơm giống trên người Tòng An nhưng lại có sự khác biệt.
Thật đúng là hương vị yêu thích của cô.
Mặc dù Nhan Hâm không quay đầu lại, nhưng lưng nàng nổi da gà đã để lộ suy nghĩ của nàng, nàng sớm nhận ra Dương Dương đã đến, hơn nữa vì sự xuất hiện của cô mà nàng có phản ứng.
Dương Dương hôn lên bờ vai nàng, nói: "Tòng An chắc chắn đã nói với em, tâm trạng tôi hôm nay không tốt."
Ánh mắt của Dương Dương như đang nói, an ủi tôi đi, an ủi tôi đi, mau an ủi tôi đi nè.
Mục đích rõ ràng như vậy, Nhan Hâm sao lại nhìn sai.
Dương Dương ngồi lên đầu gối của nàng, cũng không để toàn bộ sức nặng lên người nàng, sợ nàng mỏi, chỉ hơi dùng chút sức, còn lại vẫn chống bằng hai chân mình, hai tay quàng quanh cổ của nàng, bắt chước Tòng An ngồi vào lòng của nàng.
Dương Dương không nặng, Nhan Hâm chịu được, hai tay Nhan Hâm vòng qua eo của cô, ôm chặt lấy cô.
"Hôm nay tôi về nhà không xử lý việc được tốt, mẹ cũng vẫn như vậy, không có dịu đi được chút nào." Mệt mỏi quá.
"Từ từ sẽ được, đừng có quá nóng lòng."
Giọng nói của Nhan Hâm như chữa lành trái tim cô, Dương Dương tựa mặt vào cổ nàng: "Tôi không biết tôi còn có thể kiên trì bao lâu, một lần, hai lần..."
Tiếng tỉ tê của Dương Dương nhỏ dần đi.
Lâm Hữu Thời sắp xếp lại sấp ảnh, thông qua số ảnh chụp này, cô ấy đi theo bước chân của Hứa Thời thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.
Hứa Thời từng gửi thư cho Lâm Hữu Thời, cô ấy cũng chưa từng xem, cô ấy sợ lá thư sẽ đưa cô ấy đến một thế giới khác, nên không xem cũng không đụng vào, tránh như tránh tà. Cho đến khi Hứa Thời đi rồi cô ấy mới xem những lá thư mà Hứa Thời để lại, xem những điều mà bà viết trong đó.
Hứa Thời đề cập với Lâm Hữu Thời, cô ấy không ngắm được những cảnh đẹp này với bà là sự hối tiếc của cô ấy, bà càng đi càng xa, cho đến khi không bao giờ quay trở lại nữa.
Người bạn từ nhỏ của Hứa Thời thu dọn xong đồ đạc có ý định nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn, một người bỏ đi làm cho nhiều người nối gót, có người quyết định rút lui, không tham gia nữa, muốn về nhà nghỉ ngơi vài ngày, một số người thì không nghĩ dừng lại, dự tính chọn một thời cơ khác đi tiếp.
Một người nói với Lâm Hữu Thời: "Đi qua nhiều nơi lại càng không cam lòng, thế giới rộng lớn như vậy, chúng tôi sao chỉ có thể ngắm từng ấy nơi, luôn muốn tiếp tục đi về phía trước, đến những nơi chưa từng đi, nếu không đi thì coi như xong, muộn rồi, chẳng còn kịp nữa. Con có thể hiểu được sự gấp gáp này không?"
Lâm Hữu Thời không lắc đầu cũng không gật đầu, ánh mắt cô ấy thả nơi ảnh chụp treo trên tường.
Về đến nhà, mở cửa, bật đèn, sau đó mở cửa sổ, người nằm trên ghế bị ánh sáng kích thích mà thức dậy, thức dậy thì Kiều Hãn Thời đã ngồi ở bàn trà thủy tinh.
Đầu tóc Lâm Hữu Thời rối bù, áo xệ xuống một bên vai, bờ vai đó gầy yếu trông không thấy thịt, chỉ có đường cong rõ ràng.
Kiều Hãn Thời vén tóc của Lâm Hữu Thời, mới cảm thấy như vậy trông thuận mắt hơn một chút. Lâm Hữu Thời xin nghỉ việc, cô đang tập trung lo chuyện của Hứa Thời, giúp biên tập xuất bản sách của Hứa Thời. Mặc dù cô ấy không phải Hứa Thời, nhưng lại có cảm xúc không khác gì bà, được sự giúp đỡ chỉnh sửa của cô ấy nên công việc tiến triển rất nhanh chóng.
Như vậy thì Lâm Hữu Thời có nhiều thời gian hơn để ở bên Kiều Hãn Thời, Kiều Hãn Thời về nhà cũng có thể trông thấy cô ấy, như con cún mà Kiều Hãn Thời nuôi, có đôi khi nhìn cô ấy thôi đã muốn ôm chặt lấy cô ấy không buông.
Biên tập gửi sách tới để ở trên bàn, Kiều Hãn Thời cầm lấy lật xem, hình ảnh bên trong theo cô là rất đẹp, khiến cho người ta khát vọng đi đến đó.
Phương xa của bạn ở đâu?
Kiều Hãn Thời buông sách xuống, phát hiện Lâm Hữu Thời đang ngẩn người.
Cuối năm, Lâm Hữu Thời giúp biên tập của Hứa Thời hoàn thành cuốn sách của bà, đợi sau khi sách xuất bản, Lâm Hữu Thời đột nhiên nói muốn đi đâu đó một chút.
Ba bốn ngày sau, cô ấy trở về, hào hứng như một đứa trẻ mới đi đến sân chơi.
Kiều Hãn Thời thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt trong lồng ngực của Lâm Hữu Thời, chưa từng thấy Lâm Hữu Thời kích động như vậy.
Phương xa. Trong đôi mắt Lâm Hữu Thời viết lên hai từ này.
Kiều Hãn Thời mở cửa, cả gian phòng lạnh lẽo, cô đột nhiên ý thức được Lâm Hữu Thời đã không trở lại được một khoảng thời gian rồi, mà cô chờ đến quên cả ngày đó.
Cô nhớ lại lần này đi cô không có đi đưa, cô nổi giận với cô ấy, không cho cô ấy đi, Lâm Hữu Thời cũng không dừng lại vì cô, mặc dù là cô thấy được sự áy náy trong đôi mắt cô ấy. Lâm Hữu Thời còn yêu cô, nhưng tình yêu lại không thể khiến cô ấy dừng lại.
Kiều Hãn Thời hoàn toàn có thể giống như một cô gái yếu ớt phát điên ôm chân Lâm Hữu Thời khóc, kích động cũng không quá đáng, cô là phụ nữ, cô làm những chuyện quá đáng cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cô không làm, cô mãi mãi cũng sẽ là người tỉnh táo nhất. Lúc Lâm Hữu Thời đi cô cũng đi làm giống như thường lệ, cô muốn tỏ vẻ như mình không màng để ý, nhưng con tim lại bán đứng cô.
Chờ đợi quá lâu con tim sẽ chết lặng, quên là bản thân đang đợi cô ấy, cũng không muốn lại oán trách cô ấy. Kiều Hãn Thời làm cho mình choáng ngợp bằng công việc.
Buổi tối, cô nghe thấy tiếng mở cửa, có người vào cửa bỏ một túi đồ nặng xuống. Tiếng bước chân biến mất trong phòng tắm, tiếng nước vang lên.
Kiều Hãn Thời bước xuống giường, mở cửa phòng tắm ra, Lâm Hữu Thời đã lâu không gặp đang đứng trong làn nước mỉm cười với cô, khuôn mặt gầy đi nhiều, tóc cắt ngắn, trông mệt mỏi, đôi mắt lại sáng ngời.
Đây là Lâm Hữu Thời, Kiều Hãn Thời gần như muốn quên đi người này.
Kiều Hãn Thời bước vào trong nước, hai người ôm nhau, Lâm Hữu Thời kích động hôn cô, nôn nóng cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người cô.
"Nếu em còn muốn đi, tôi sẽ không chờ em nữa." Kiều Hãn Thời lạnh lùng nói.
Nước ấm tỏa ra sương mù trở nên lạnh thấu xương, Lâm Hữu Thời sửng sốt bất động, vào lúc này hành động thân mật nhất của hai người chỉ là ôm nhau, ánh mắt của Kiều Hãn Thời cũng đã làm cho Lâm Hữu Thời có cảm giác xa cách nghìn trùng.
"Em..."
Kiều Hãn Thời nói: "Tôi không phải một hòn đá, tôi ghét phải chờ đợi, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em, thức dậy cùng em, gọi em dậy đi làm. Em càng đi xa tôi càng không có cảm giác an toàn. Trước đây em nói em sẽ không để cho người yêu của em phải buồn, nhưng hiện tại em lại làm cho tôi vô cùng khổ sở."
"Xin lỗi." Lâm Hữu Thời khóc nói, nước mắt và nước ấm hòa quyện vào nhau, giống như thể chúng đều là nước mắt trên gương mặt cô ấy.
"Đừng cứ nói xin lỗi, tôi biết là em không sai. Hữu Thời, Hữu Thời, em nghe tôi nói, chúng ta giống như trước đây có được không?"
"Xin lỗi, xin lỗi chị..." Mỗi lần Lâm Hữu Thời xin lỗi, lại đưa hai chữ xin lỗi này vào trong miệng Kiều Hãn Thời, bị bao phủ bởi nụ hôn khắng khít của Lâm Hữu Thời nhưng Kiều Hãn Thời lại không thể nào nói không sao đâu, lòng của cô càng lúc càng lạnh, cho đến khi rơi vào trong vực thẳm.
Kiều Hãn Thời biết, người này cô giữ không được.
Mấy hôm trước, có một công ty lớn truyền đạt ý định hợp tác thông qua một người bạn.
Cơ hội này khó khăn lắm mới có được, Kiều Hãn Thời quyết định chuẩn bị cho cuộc hẹn.
Cô tới công ty đó, cũng được hướng dẫn lên thẳng phòng cao nhất của tòa nhà, trong một phòng làm việc lớn của tầng, có người đặc biệt đang đợi cô.
Người đó ngay khi cô vào vừa thì đứng dậy, chào đón cô, mời cô ngồi xuống.
Kiều Hãn Thời quan sát người đó một lúc, chỉ nhìn vài lần trong lòng đã hiểu rõ, trên người ông ấy có bóng dáng của Lâm Hữu Thời, hay là nói, Lâm Hữu Thời là được di truyền một chút diện mạo của ông ấy.
Ông ấy là chồng của Hứa Thời, trông có vẻ già dặn hơn Hứa Thời, Hứa Thời lại giống như một yêu tinh bất lão. Kiều Hãn Thời nhìn thấy bà thì cảm thấy được bà tràn đầy sức sống, còn người đàn ông ở trước mặt lại ra dáng của người có tuổi.
Ông ấy cũng đi thẳng vào vấn đề: "Hữu Thời chắc chắc chưa từng nhắc đến tôi."
"Vâng."
"Trên thực tế lúc tôi và Hứa Thời ly hôn thì con bé mới tuổi, nên chắc nó không nhớ tôi. Tôi đã luôn muốn gặp cô, muốn biết người Hữu Thời thích là người như thế nào."
"Ngài không phản đối chúng tôi quen nhau?"
"Tôi không cổ hủ, tôi và Hứa Thời là những người xuất ngoại đầu tiên của Trung Quốc đổi mới. Ở nước ngoài có gì mà chưa từng thấy, Hứa Thời cũng từng thích một cô gái, tôi cũng biết." Ông ấy lại tiếp tục nói một cách bình tĩnh, trong lòng ông ấy đang hoài niệm một người xưa cũ.
Kiều Hãn Thời nói: "Cám ơn ngài."
"Tôi yêu Hứa Thời, cho rằng kết hôn có thể giữ được bà ấy. Lúc Hữu Thời sinh con, bà ấy đã muốn sống thật tốt. Tôi vẫn luôn chờ bà ấy trở lại, mỗi lần bà ấy đi tôi sẽ bắt đầu lo lắng đề phòng, không biết đến khi nào trở lại. Sau này rốt cuộc tôi không muốn phải chờ đợi thêm nữa, nên đã lựa chọn ly hôn. Sau đó tôi và Hứa Thời cũng không có liên lạc. Kể cả Hữu Thời, tôi và con bé cũng đã nhiều năm không gặp."
"Nhưng ngài vẫn luôn quan tâm em ấy."
Hết Chương
Hồi xưa cứ tưởng drop rồi, thế mà giờ cũng sắp xong, quẫy quẫy quẫy