Thục Nữ Thời Đại

dương dương là sói xám làm việc chăm chỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Ddil

Tòng An quay ngoắt sang cô, nói nghiêm túc: "Là em gái mà dì dẫn đến đó ạ, đã ở nhà của chúng ta mấy ngày."

Dương Dương cho rằng sự nhiệt tình của trẻ con chẳng qua rất chớp nhoáng, một giây trước thì khóc lóc tỉ tê nước mắt rơi như mưa, qua vài hôm quen được bạn mới ở trường thì sẽ ném hết bạn cũ ra sau đầu. Cuộc sống của trẻ con có quá nhiều chuyện vui vẻ, xuất hiện hoài, bọn trẻ rất khó tập trung sự chú ý để cố gắng nhớ kỹ một người bạn cũ.

Cho nên trong tình huống như vậy Dương Dương cho rằng Tòng An chắc là không còn nhớ Noãn Noãn, Noãn Noãn đến nhà cô ở mấy ngày, sau đó cùng nhau chơi đùa, cũng chỉ đến thế thôi, lúc chia tay thì Tòng An giận dỗi quấy lên, Noãn Noãn giữ chặt món đồ chơi của Tòng An không buông. Nhưng về sau thì ai sẽ còn nhớ đây.

Kết quả là Tòng An lại nhớ rõ.

Nhan Hâm nói: "Mẹ nhất định sẽ mua, mẹ đã viết vào sổ tay rồi."

"Mẹ đừng nói dối nha." Tòng An vòng tới vòng lui leo lên lưng Nhan Hâm, nằm sấp trên lưng nàng mà lắc lư, "Mẹ, mẹ làm cho Mị Mị a di cũng phải cố gắng làm việc nha, dì không thể ăn bám chúng ta."

Tòng An bất ngờ nói bừa như vậy cho Nhan Hâm lúng túng trong một lúc, nàng và Dương Dương hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, nhưng cả hai đều không có kinh nghiệm để ứng phó tình huống này.

Nhan Hâm nói: "Dì có trả tiền cho chúng ta."

"Bởi vì dì thuê phòng của mình ạ?"

"Không phải." Nhan Hâm hít sâu một hơi, "Dì là một phần của gia đình chúng ta."

"Giống như ba mẹ ạ?"

"Đúng vậy." Nhan Hâm nhìn về phía Dương Dương, Dương Dương mỉm cười với nàng.

"Nhưng mà dì không phải là ba." Tòng An dựa vào bả vai nàng nói.

"Tòng An không thích dì à?" Nhan Hâm nhìn Dương Dương rồi lại nhìn Tòng An.

"Dạ thích. Rất thích ạ." Tòng An thành thật trả lời nàng.

Dương Dương nhiệt tình hôn lên trán cô bé. "Dì cũng yêu con."

"Dì Dương Dương là dê xồm!" Tòng An nhảy lên nhảy xuống ở trên giường, trong khi không ngừng hét lên những lời này.

"Con bé học được mấy từ này ở đâu vậy." Nhan Hâm nghĩ là Dương Dương dạy, Dương Dương tỏ thái độ vô tội. Trẻ con mà, sớm hay muộn cũng sẽ trưởng thành, hơn nữa trẻ con bây giờ chín chắn hơn so với họ ở độ tuổi này ngày xưa. Dương Dương nhớ lại lúc cô học tiểu học vẫn cho rằng chỉ cần nắm tay thôi là có thể sinh em bé, còn trẻ con bây giờ sẽ khinh thường nói với cô rằng, cũng đâu phải con nít ba bốn tuổi nữa, ai mà thèm tin lời như thế.

"Tòng An, Tòng An lại đây, nghe mẹ nói, con chỉ cần biết là con thích dì Dương Dương, dì Dương Dương cũng thích con như vậy." Nhan Hâm nói.

Tròng mắt đen láy của Tòng An đảo một vòng, dừng trên mặt Dương Dương: "Dì phải tốt với con nha."

Mới nhiêu đó tuổi đã biết nói điều kiện, kiếp trước chắc chắn là chủ nợ nhỏ chuyên đi đòi nợ.

Dương Dương nói: "Dì đối xử với con không tốt chỗ nào."

"Phải đối xử thật tốt với con." Tòng An càng nhấn mạnh câu này, cho rằng Dương Dương hiện giờ làm tốt nhưng mà không được lơ là, phải tiếp tục cố gắng.

Dương Dương nhìn về phía Nhan Hâm, hai người không hẹn mà cùng bật cười.

Bởi vì Nhan Hâm phải đi đào tạo ở xa, Tòng An liền đòi ngủ với mẹ, còn đặc biệt mang cái chăn nhỏ của mình đến, lập tức đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp trước đó của Dương Dương. Dương Dương vốn định trước khi Nhan Hâm đi thì cùng nàng làm một số chuyện nhẹ nhàng, tích trữ cũng đủ ảo tưởng tốt đẹp, khoảng thời gian còn lại sau đó thì từ từ bông đùa, kết quả là cái bóng đèn nhỏ siêu sáng như bóng đèn Philips này xuất hiện làm cho cô cảm thấy ức chế.

Bóng đèn nhỏ: hiểu như kì đà cản mũi.

Tòng An được Nhan Hâm ôm vào lòng, giống chuột túi mẹ ôm chuột túi con, mà Dương Dương chỉ đơn giản ôm hết một lớn một nhỏ trong vòng tay của mình, ba người phù hợp trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

Hơn nửa đêm, Nhan Hâm bị đánh thức bởi tiếng động lạ, tiếng động này đến từ bên tai nàng, có người thì thầm hỏi: "Tòng An con ngủ chưa?"

"Xác nhận lại một lần cuối, con ngủ chưa?"

Dương Dương tự lèm bèm với mình: "Lần này chắc chắn là ngủ rồi."

Cô ôm lấy Tòng An lẫn chăn, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, ôm Tòng An đến phòng của cô bé. Đợi cô chạy về thì Nhan Âm đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lúc này đang ngồi ở đầu giường mỉm cười nhìn cô.

Dương Dương bị bắt quả tang, nhún vai nói: "Bây giờ là thế giới hai người của chúng ta." Nói xong kéo ngã Nhan Hâm nằm dưới mình, Nhan Hâm cọ quậy trong chăn, nói: "Ngày mai con bé dậy biết là do Dương ôm con bé đi thì phải làm sao?"

"Còn có thể làm sao nữa, con bé rất quan trọng, nhưng em còn quan trọng hơn, với lại, người dám làm phiền chúng ta ân ái thì phải bị trừng phạt." Dương Dương hấp tấp chui vào trong chăn, giọng nói của cô vọng ra từ bên trong: "Trên người em có một mùi hương sữa nhàn nhạt."

"Vậy nhất định là do từ người Tòng An lây qua."

"Không phải, là của em. Tôi thề." Dương Dương thích mùi hương này, hơn nữa còn say đắm điên cuồng, nói không chừng trong mùi hương sữa có hiệu quả kích tình. Nghiên cứu khoa học không thể chứng minh, Dương Dương có thể chứng minh cô rất yêu mùi hương trên người Nhan Hâm.

Ngày đầu tiên Nhan Hâm đi Hongkong, cô giáo của Tòng An gọi điện cho Dương Dương nói cô bé có khả năng đã bị lây bệnh cảm.

Trong lớp có một hai học sinh bị cảm mạo, sau đó chưa được mấy ngày thì đã lây bệnh trong trường. Trường học đã xin chỉ thị cho phép nghỉ học, chỉ là tin này đưa xuống đã muộn, còn chưa tới giữa trưa đã có thêm mấy bạn nhỏ nóng sốt ho khan, trường hợp của Tòng An cũng tương đối nhẹ, nhiệt độ hơi cao một chút.

Dương Dương xin nghỉ lái xe đến trường đón Tòng An, đưa cô bé đi khám bác sĩ, dỗ dành cô bé uống thuốc, buổi chiều mới xử lý xong mọi việc.

Cô lại lo lắng Tòng An ở nhà một mình, Nhan Hâm không có ở nhà nên chỉ có mình cô chăm Tòng An, phải đưa Tòng An đến công ty, để cô bé ở bên cạnh cô thì cô có thể chăm sóc bất cứ lúc nào.

Cô sợ mình quên cho Tòng An uống thuốc, đặc biệt chỉnh đồng hồ báo thức, khi đồng hồ báo thức reo thì liền gọi Tòng An dậy, đút cô bé uống thuốc.

Mặt của Tòng An nhăn lại như cái bánh bao, sống chết cũng không chịu mở miệng ra, Dương Dương nhét cho mấy viên kẹo, mới dỗ được cô bé mở miệng, kết quả đút cho cô bé nuốt vào cũng chỉ có kẹo.

Trước đó Dương Dương đã đưa cho cô bé một viên kẹo bên trong là thuốc, thuốc là đặc chế riêng cho thiếu nhi nên có bọc một lớp kẹo bên ngoài, Tòng An vừa nghe thấy thuốc đã sợ ăn rồi, vốn không có can đảm để thử, ngọt cũng không muốn, may là Dương Dương nghĩ như thế nào đó nên đã lừa cô bé, mới dỗ được cô bé ăn.

Đến tối Dương Dương tan ca thì đưa Tòng An về nhà, Tòng An vẫn nói buồn ngủ, về đến nhà thì đi thẳng tới giường nhỏ của cô bé.

Trên cánh tay non mịn còn có bông băng thấm cồn che qua vết kim tiêm, làn da trắng trẻo ửng lên vết bầm đen lớn, trông còn nghiêm trọng hơn tình hình thực tế.

Dương Dương xoa đôi tay nhỏ cho cô bé trong một lúc đến khi ấm rồi mới nhét vào trong chăn, Tòng An nói: "Dì có... nói với Mami chưa ạ?"

"Nói rồi."

"Mami nói gì ạ?"

"Mami con nói cô ấy tin tưởng Tòng An sẽ tự mình mau chóng khỏe lại."

"Dạ. Con cám ơn dì." Tòng An rụt vào trong chăn, hít sâu một hơi: "Trong chăn lạnh cóng luôn ạ."

Hết Chương

Nghỉ cả tuần nên lười quá thể luôn rồi =))

Truyện Chữ Hay