Editor: Ddil
Trời càng lúc càng lạnh, mới qua thu được mấy ngày mà trời đã vào đông, hoàn toàn bỏ lại mùa thu mơ màng
Sáng sớm mở TV lên, người dẫn chương trình trong TV đọc bản thảo một cách máy móc, nhắc nhở mọi người chú ý giảm nhiệt độ làm công tác giữ ấm, đồng thời dự kiến nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm trong những ngày tới.
Qua cuối tuần là bắt đầu trông ngóng Nguyên Đán sắp đến, đợi qua Nguyên Đán, trên lịch tường đánh dấu sắp xếp đầy ngày nghỉ.
Nhan Hâm mở rèm cửa, cửa kính đọng một lớp sương trắng, nàng lấy tay xoa, cũng đủ cho nàng nhìn thấy sương mù bên ngoài lớp sương.
Những người đi làm thường sẽ không quan tâm đến việc thay đổi của bốn mùa xuân hạ thu đông, ra ngoài lái xe, điều hòa trong xe mở suốt bốn mùa một năm, từ nhà đến công ty trên thực tế còn không đi được vài bước, đến văn phòng thì điều hòa cũng chăm chỉ giữ nhiệt độ bên trong trước sau như một.
Nhưng mà trẻ con lại đặc biệt nhạy cảm với nhiệt độ, lạnh một chút cũng đã la ó muốn mặc quần áo, cho nên ở trong thì mặc đồng phục học sinh, áo bông, còn có thêm một cái áo khoác.
Nhan Hâm lo lắng Tòng An sẽ bị lạnh, lại nhét thêm một cái áo nhỏ vào trong túi của cô bé, một lần nữa dặn dò cô bé nhất định phải chú ý giữ ấm.
Hai người lớn đi làm vẫn mặc vest đồng phục, cùng lắm là khoác thêm một cái áo gió ở bên ngoài. Vừa bước từ trong xe ra, gió lạnh thổi thẳng vào mặt làm cho Dương Dương hắt hơi, cô xoa bóp cái mũi, nói: "Không chừng hôm nay nhóc con sẽ bị cảm."
"Miệng quạ đen. Con bé mặc còn nhiều hơn Dương, với lại, Dương thật sự đã quên mang khăn choàng của mình. May là em kịp thời nhìn thấy nên đã mang theo dùm Dương." Nhan Hâm lấy ra một cái khăn choàng len màu xám nhạt đưa cho Dương Dương, rồi cũng lấy một cái y chang vậy ra, quàng một vòng tròn quanh cổ, hai đầu dây rũ xuống phía trước, vừa giữ ấm vừa thời trang...
Dương Dương sờ cổ của mình, ngạc nhiên nói: "Khăn choàng đó là em chuẩn bị cho tôi à? Tôi đã nghĩ chỉ có Tòng An mới có khăn choàng." Cô quàng chiếc khăn lên, cái cổ lạnh lẽo trong một lúc được ấm áp bao bọc.
Nhan Hâm cho rằng cô giả ngốc: "Là làm cho con bé một cái, còn một cái để bên cạnh Dương, Dương không thấy à?"
Buổi sáng Nhan Hâm bận rộn cả một lúc là bởi vì muốn chuẩn bị quần áo ấm cho hai người. Quần áo của Dương Dương ở nhà nàng toàn là đồ mùa hè, còn chưa có đem đồ mùa đông qua, nàng sợ Dương Dương lạnh, nên chuẩn bị một cái khăn choàng cho cô, đáng tiếc Dương Dương lại không phát hiện, uổng công lại phụ tấm lòng của nàng.
Khóe miệng Dương Dương không kiểm soát được mà giương lên, thầm nghĩ thì ra là thế, lúc đầu nhìn thấy cô có ảo tưởng đó là Nhan Hâm tri kỷ làm cho cô, kết quả đúng là vậy, cô đắn đo bây giờ chạy trở về lấy để quàng.
(Nhan Hâm làm một cái riêng cho Dương Dương để ở nhà mà Dương Dương không thấy, Nhan Hâm kịp thời thấy Dương Dương để quên nên đem theo hai cái khăn choàng đôi của hai người, thành ra Dương Dương muốn vòng về lấy cái Nhan Hâm làm cho mình.)
"Chào giám đốc Dương."
"Chào. Hôm nay em tới sớm thế, nóng quá." Dương Dương vội vàng uống một ngụm, cảm giác như tách trà gừng nóng đang làm ấm cơ thể của cô, cô thoải mái thở dài một hơi, nói: "Thật hạnh phúc."
Sau đó cô nhìn thấy trong phòng làm việc của những người khác cơ bản đều có một tách trà gừng nóng, khuôn mặt cô xấu hổ, trong tiếng cười của những người khác, cô nói: "Khê Du pha tách trà này cho tôi đặc biệt đậm đà, các người không có phước hưởng đâu."
"A, vậy sao, chẳng lẽ đây là bất công trong truyền thuyết, Khê Du, mong em cho tôi một tách trà gừng nóng đặc biệt làm đậm đà hơn có được hay không?" Ngay lập tức có một đồng nghiệp nam đến lợi dụng.
"Được." Lý Khê Du cười nhận lấy cái tách.
"Có phúc lợi tốt gì vậy, cho tôi một ly nữa." Giọng nói của Kiều Hãn Thời truyền đến từ phía sau đám đông vây quanh, Kiều Hãn Thời không chịu cô đơn mà đến góp vui.
"Trà gừng đong đầy tình yêu, Kiều tổng cũng muốn một ly sao?" Dương Dương nói.
"Muốn." Kiều Hãn Thời đi đến trước mặt Lý Khê Du, mỉm cười nói: "Có phần của tôi hay không?"
"Có." Đôi mắt Lý Khê Du chợt lóe lên, rót chén trà đặc biệt đầy, đầy đến muốn tràn ra mới thôi. Kiều Hãn Thời cười nhận lấy, không cẩn thận tung tóe một chút nước trà lên tay, Lý Khê Du giật mình kêu lên: "Coi chừng nóng."
"Đáng giá. Trên đường đi tới nãy giờ thật sự lạnh muốn chết, không biết mặt có đông cứng không nữa." Kiều Hãn Thời vừa uống vừa nói.
Hai người sánh vai đi đến văn phòng của Dương Dương.
"Lạnh hả? Hổng cảm thấy luôn." Dương Dương cố tình sờ chiếc khăn choàng trên cổ mình.
"Ai đó đưa cho chứ gì." Kiều Hãn Thời sờ xuống khăn choàng của Dương Dương, lại bị Dương Dương đẩy ra, còn bị cô đối xử kiểu khinh khỉnh: "Đừng sờ bậy."
"Coi cái kiểu keo kiệt của em kìa. Chậc chậc, thật sự làm cho người ta không thể vừa mắt mà."
"Chị thấy lạnh thì kêu ai đó đưa cho chị một chiếc khăn choàng đi." Dương Dương lấy cái kiểu yêu kỳ lạ Lâm Hữu Thời và Kiều Hãn Thời ra nói đùa.
Kiều Hãn Thời bất ngờ gật đầu, nói: "Tôi thích hai người ôm nhau sưởi ấm hơn."
"Em cũng thích."
Hai bà chị quá rành về nhau ở chung một chỗ cùng cười mập mờ với nhau, nhưng suy nghĩ trong đầu thì lại trái ngược nhau.
Ly biệt là nỗi khỗ vĩnh viễn cũng không thể thích ứng được, đặc biệt là vào mùa đông giá lạnh thích hợp cho hai người ôm nhau ủ ấm hơn. Nhan Hâm được bố trí đi Hongkong đào tạo một tuần, Kiều Hãn Thời ra quyết định này bị Dương Dương phàn nàn, Kiều Hãn Thời bất lực nói cơ hội lần này rất hiếm có. Kiều Hãn Thời khó khăn lắm mới tranh giành lại vị giám đốc Marketing của các công ty lớn trên thế giới cũng muốn đi, hơn nữa giáo sư giảng dạy cũng là vị giáo sư Nhan Hâm ngưỡng mộ, Nhan Hâm có lý do gì không thể đi đây!
Cảm xúc con gái của Dương Dương ở trước mặt Kiều Hãn Thời nghiêm nghị đại nghĩa thì sụp đổ như núi lở.
"Phải mặc nhiều áo một chút, thà nóng chứ không được để lạnh." Những lời buổi sáng Nhan Hâm dặn dò Tòng An thì giờ lại được nói ra nguyên si từ trong miệng của Dương Dương. Chỉ là đối tượng từ bạn nhỏ đã trở thành bạn lớn rồi.
"Hongkong rất ấm áp."
"Người ta nói với tôi nhiệt đổ ở bển cũng giảm xuống." Dương Dương đã có chuẩn bị.
"Em biết rồi." Mặc dù bị coi là bạn nhỏ, Nhan Hâm cũng vui vẻ chịu đựng.
Dáng vẻ cười duyên của Nhan Hâm làm trong đầu Dương Dương sinh ra nhiều suy nghĩ, cô không cảm thấy nóng, nhưng lại nhanh chóng đổ mồ hôi.
Cửa phòng ngủ của hai người bị mở ra một khe hở, Tòng An đúng ra lúc này phải ở trên giường ngủ lại chạy vào, cô bé leo lên giường của hai người, nói: "Mẹ, mẹ phải đi mấy ngày?"
"Bảy ngày." Nhan Hâm ngồi xuống mép giường, Tòng An lập tức trèo lên người nàng, Tòng An đến tuổi này rồi vẫn giống như một khối bánh niên cao nóng hâm hấp.
Bánh niên cao: Phổ biến nhất ở miền Đông Trung Quốc, tại Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Tên của nó đồng âm với từ "một năm mới cao" (高- cao, trái nghĩa với thấp). Ở Philippines, bánh này cũng phổ biến với tên gọi trong tiếng Mân Nam là "điềm quả"= "tikoy" (甜粿). Bánh này được làm từ bột nếp, bột mì, muối, nước và đường. Màu của đường tạo nên màu của bánh (trắng hoặc nâu) – nguồn Wiki.
"Con muốn đi chơi với mẹ." Tòng An giang hai cánh tay ôm lấy cổ Nhan Hâm.
"Mẹ đi làm chứ không phải đi chơi. Nếu không phải đi làm thì mẹ nhất định sẽ đưa Tòng An đi. Tòng An muốn cái gì, mẹ sẽ mua về cho con."
"Con muốn gấu bông của Disney, con muốn Lion King, con còn muốn cho em gái một bộ mô hình Toy Story, con đã hứa với em rồi."
"Con lấy đâu ra em gái đó." Dương Dương buồn cười nói.
Hết Chương
Nhà mạng mình dùng hình như lại chặn WP rồi cho nên hai bữa nay mình không post được :