"Cẩm vương gia, ngươi có cảm thấy chỗ nào không khoẻ hay không?" Bạch Vô Trần hướng Nam Cung Cẩm đi đến, giọng nói ôn hoà thản nhiên vang lên.
Nam Cung Cẩm thu hồi thần sắc thống khổ, mặt đầy nghi hoặc nhìn Bạch Vô Trần.
Chân Tử Mặc thấy Nam Cung Cẩm bày ra biểu tình như thế, không khỏi lên tiếng giới thiệu: "Cẩm, vị này chính là thần y Bạch Vô Trần, hắn là thiếu cốc chủ của Tuyệt Trần Cốc, chất độc của ngươi đều nhờ Vô Trần."
Nam Cung Cẩm sau khi nghe Chân Tử Mặc nói, hai mắt tràn ngập khiếp sợ. Hắn chính là thần y bạch Vô Trần? Không ngờ đã vậy tuổi còn rất trẻ, hắn cứ nghĩ thần y Bạch Vô Trần tron lời đồn là một lão già năm mươi, không ngờ lại là nam tử tóc bạc trẻ tuổi.
"Cám ơn ân cứu mạng của Bạch thần y, ngày khác nếu cần giúp đỡ, Nam Cung Cẩm ta nhất định hết sức giúp đỡ." Hai mắt Nam Cung Cẩm trở nên thâm thuý, hắn lúc này, đã giấu đi toàn bộ đau thương, quay về làm Cẩm vương gia lạnh lùng vô tình.
Bạch Vô Trần cười ôn hoà như nước. "Cẩm vương gia khách khí, hiện tại ngươi có chỗ nào không khoẻ không? Ta giúp ngươi bắt mạch."
Nam Cung Cẩm gật đầu, duỗi tay ra.
Sau khi Bạch Vô Trần bắt mạch, nở ra nụ cười thản nhiên. "Cẩm vương gia, độc trong cơ thể ngươi đã thanh trừ tất cả, chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Trên mặt Nam Cung Cẩm cũng không hề vui sướng, vẻ mặt thản nhiên gật đầu.
Mọi người đều trầm mặc, không khí trở nên có chút quái dị.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên từng tiếng đập cửa.
"Là ai?" Bạch Vô Trần nhìn ra cửa thản nhiên hỏi.
"Thiếu cốc chủ, là ta, An Sinh, có chuyện lớn không tốt, cốc chủ bị thương nặng, thiếu cốc chủ người đi qua nhìn xem đi."
"Ông nội bị trọng thương?" Sắc mặt Bạch Vô Trần khẽ biến, thân ảnh lam nhạt vội vàng sải bước ra ngoài. Mới vừa bước một bước ra ngoài, hắn quay đầu nói với Chân Linh: "Cửu Dạ, ta bảo người an bài cho các ngươi vài gian phòng, đêm đã khuya các ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai ta dẫn mọi người ra khỏi cốc." Nói xong, muốn mở cửa rời đi.
"Chờ một chút..." Chân Linh vừa lúc gọi hắn lại. "Vô Trần, chúng ta cùng đi với ngươi."
Trong lòng Chân Linh lúc này còn lẩn quẩn bóng trắng kia, nàng cảm nhận được rất rõ ràng hắn rất thống khổ, khi hắn vụt ngang qua bên cạnh nàng, nàng chỉ có thể thấy đôi mắt kia, đó là đôi mắt có ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như bi, giống như đau, giống như oán, giống như hận, lại giống như yêu...
Nhiều cảm xúc lần lượt thay đổi cùng một chỗ, nàng nhìn đôi mắt này, trong lòng giống như có cái gì đó xẹt qua, đầu óc trở nên hoảng hốt, tự hồ nàng nhận ra đôi mắt này, rồi lại nghĩ không ra là ánh mắt của ai...
Vì thế nàng phải biết rõ ràng tất cả, quyết định đi theo Bạch Vô Trần nhìn xem.
"Cửu Dạ, ngươi..." Bạch Vô Trần dường như muốn nói cái gì, cuối cùng ngừng lại, hắn liếc mắt nhìn Tư Đồ Minh một cái, dừng một chút nói: "Dạ Đế, khoá Cửu khúc liên hoàn trên người ngươi có thể cho ta mượn dùng một chút được không?"
Chân Tử Mặc nghe xong lời của Bạch Vô Trần, không khỏi chấn động. Hắn biết chủ tử có khoá Cửu khúc liên hoàn? Con ngươi lãnh đạm hiện lên kinh ngạc, ánh mắt càng thêm chăm chú nhìn Bạch Vô Trần.
Sắc mặt Tư Đồ Minh vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng sâu thẳm như biển, hắn vươn tay vào trong áo, lấy Cửu khúc liên hoàn ra.
Đó là sợ dây bằng vàng lớn bằng ngón tay, tổng cộng có chín vòng, mỗi vòng đều tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, dài ba thước, lúc này Tư Đồ Minh cầm trong tay, sợi dây vàng kia như có sự sống, ở trong tay hắn bắt đầu vặn vẹo.
Sắc mặt Chân Linh kinh ngạc xen lẫn chấn động nhìn khoá Cửu khúc liên hoàn, nơi cổ đại này, quả nhiên là thời đại thần binh lợi khí thường xuất hiện, kỹ thuật tuyệt vời vô song như thế, ở hiện đại cũng không làm được. Khoá Cửu khúc liên hoàn này tuy không biết rõ là nó có công dụng gì, nhưng vừa thấy đã biết là một bảo vật.
Chân Tử mặc cũng sợ hãi, tuy hắn biết khoá Cửu khúc liên hoàn là Tư Đồ Minh giữ, nhưng cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy. Hắn đi theo Tư Đồ Minh nhiều năm, chưa từng thấy Tư Đồ Minh lấy ra, bởi vì không cần thiết, nếu bây giờ hắn lấy ra, nói cho rõ hơn là, người cần đối phó tiếp theo nhất định là đối thủ thập phần mạnh mẽ.
Khoá Cửu khúc liên hoàn đứng đầu trong tam đại thần binh khí, nghe đồn rằng nó cứng rắn như đá Nữ Oa, bất kỳ loại vũ khí nào cũng không thể chém di chuyển nó nửa phần, chỉ cần bị khoá Cửu khúc liên hoàn trói buộc lại, cho dù là thần tiên cũng không thể thoát khỏi, hơn nữa người bị trói càng động, khoá Cửu khúc liên hoàn sẽ trói càng chặt.
Ngoài ra, khoá Cửu khúc liên hoàn là thần khí có linh khí, chỉ nhận biết chủ nhân của mình. Nếu chủ nhân qua đời, nó sẽ quay về thành thần khí ở trong mộ, không hề xuất hiện nữa.
Bảo vật như thế, chủ tử lại cho Bạch Vô Trần mượn? Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Chân Tử Mặc, tràn ngập kinh ngạc cùng chấn động.
Tư Đồ Minh đem khoá Cửu khúc liên hoàn ném cho Bạch Vô Trần, thản nhiên nói: "Vô Trần, khoá Cửu khúc liên hoàn này nhận chủ, tuy rằng ta cho ngươi mượn nó, nhưng ngươi chỉ có cơ hội sử dụng một lần, nếu như người dùng lần thứ hai, sẽ bị linh lực của khoá Cửu khúc liên hoàn đánh ngược lại, nhẹ thì trọng thương, nặng thì... mất mạng."
Chân Linh và Chân Tử Mặc nghe những lời ấy, đồng thời cùng chấn động.
Bạch Vô Trần cũng cười ảm đạm. "Dạ Đế, ta đã biết, ta sẽ sử dụng cẩn thận." Nói xong, bước nhanh đi ra ngoài.
Ba người Chân Linh cũng đi theo ra ngoài.
Bởi vì Nam Cung Cẩm bị thương, phải ở lại. Hắn nằm trên giường, nhìn bóng lưng bốn người rời khỏi, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ.
An Hồn Điện.
Lúc này tụ tập đầy người của Tuyệt Trần Cốc, bọn họ canh giữ ở cửa vào, sắc mặt ngưng trọng.
"Ông nội ở đâu?" Thân ảnh lam nhạt của Bạch Vô Trần bay xuống An Hồn Điện, lo lắng lên tiếng hỏi.
"Thiếu cốc chủ đã trở về, cốc chủ đang ở bên trong, vừa rồi An Sinh vào trong cốc nhìn thì bị trọng thương, vốn An Sinh phải được mang ra, nhưng cốc chủ không đồng ý, hắn để An Sinh đi ra, chúng ta ở đây coi chừng dùm, cho đến khi Thiếu cốc chủ đến." Nữ tử đứng đầu ăn mặc như thị nữ bình tĩnh trả lời.
Tư Đồ Minh ôm Chân Linh đáp xuống phía sau Bạch Vô Trần, Chân Tử Mặc cũng vừa mới đáp xuống. Sự xuất hiện của ba người, khiến cho các cao thủ của Tuyệt Trần Cốc sợ hãi than, công lực đáng sợ như thế, e là ngang sức với Cốc chủ.
Bạch Vô Trần thấy mọi người sắc mặt khác thường nhìn đám người Tư Đồ Minh, hắn thản nhiên lên tiếng giải thích: "Bọn họ đều là bằng hữu của ta, mọi người không cần lo lắng. Chúng ta vào xem thử, các ngươi canh giữ chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không được tuỳ tiện bước vào, hiểu chưa?"
"Vâng, Thiếu cốc chủ."