Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!

chương 112: bóng trắng thần bí

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tư Đồ Minh vừa nghe, khoé miệng giờ lên ý cười nhạt, hắn nói với Bạch Cốc Tử: "Đa tạ cốc chủ."

Bạch Cốc Tử vừa định đáp lời, không ngờ lúc này có một hắc y nhân hối hả chạy đến, vẻ mặt ngưng trọng đi đến thì thầm bên tai Bạch Cốc Tử vài câu.

Sắc mặt Bạch Cốc Tử vốn đang vui mừng sau khi nghe hắc y nhân kia thì thầm xong, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng đứng lên, nói với đám người Tư Đồ Minh: "Thật xin lỗi mọi người, trong cốc xảy ra một việc, lão phu phải rời đi một chút, tối nay không thể chiêu đãi mọi người, ngày mai lão phu nhất định sẽ chiêu đãi các vị thật tốt, Trần Hương, bố trí phòng hảo hạng cho các vị Dạ Đế."

"Vâng." Thị nữ tên Trần Hương nhìn bóng dáng Bạch Cốc Tử vội vội vàng vàng rời đi, gật đầu trả lời.

Ngay lúc mọi người vừa định trở về phòng, Bạch Vô Trần tiến vào.

Vừa mới vào, hắn liền nói với mọi người: "Độc của Cẩm vương gia đã giải xong rồi, mọi người muốn đi thăm hắn hay không?"

Chân Linh và Tư Đồ Minh nhìn nhau, sau đó gật đầu.

Vì thế, mấy người bọn họ hướng phòng Nam Cung Cẩm đi đến.

Còn chưa tới gần phòng Nam Cung Cẩm, sắc mặt Tư Đồ Minh ngưng tụ, hắn nắm chặt Chân Linh, nói với Chân Tử Mặc và Bạch Vô Trần: "Có một luồng hơi thở âm lãnh từ nơi này đi qua, các ngươi phải cẩn thận một chút."

Bạch Vô Trần vừa nghe Tư Đồ Minh nói xong, vẻ mặt khẽ biến. Hơi thở âm lãnh, chẳng lẽ là...

Ánh mắt hắn tinh khiết, nhìn phía Tư Đồ Minh, trong chớp mắt hai người trao đổi ánh mắt, Tư Đồ Minh gật đầu với hắn.

Bạch Vô Trần càng thêm khiếp sợ, hắn như có điều gì suy nghĩ nhìn về hướng Tuyết Sơn, khuôn mặt tái nhợt nặng nề.

Chân Tử Mặc nhìn Tư Đồ Minh và Bạch Vô Trần, theo ánh mắt bọn họ cũng đoán ra được là chuyện nghiêm trọng, hắn tập trung nội lực, chuẩn bị xuất thủ.

Chân Linh bị Tư Đồ Minh nắm thật chặt, lòng bàn tay ấm áp, nàng cũng cảm giác được hơi thở kia, hơi thở này cùng hơi thở lúc chạng vạng tại Tuyết Sơn kia giống nhau như đúc, chính là gọi "đồ vật" của nàng sao?

Bốn người chậm rãi đi đến phòng Nam Cung Cẩm, trong nháy mắt vừa đẩy cửa phòng ra, một luồng hơi thở lạnh lùng lao thẳng tới.

Tư Đồ Minh cực nhanh ôm Chân Linh nhảy lên, Chân Tử Mặc và Bạch Vô Trần phía sau hắn cũng cấp tốc nhảy lên, chỉ thấy bóng trắng kia chợt loé, mang theo luồng hơi thở âm u lạnh lẽo lượn lờ, đã không thấy tung tích.

"Chủ tử, đây là xảy ra chuyện gì?" Khi Chân Tử Mặc bay xuống đất, cung kính hỏi Tư Đồ Minh.

Tư Đồ Minh cũng ôm Chân Linh bay xuống, hắn nhìn về hướng bóng trắng rời đi, ánh mắt hiện lên nhàn nhạt kinh hãi. Bóng trắng kia mặc dù rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, không thể tưởng tượng được, lại là...

Trước mắt hắn cũng không định nói cho bọn họ biết, sự xuất hiện của người này thật đáng sợ, bằng năng lực của hắn, căn bản không thể cùng người nọ chống đối.

Tư Đồ Minh giấu đi vẻ kinh hãi trong đáy mắt, thản nhiên trả lời: "Mặc, đây là chuyện riêng của Tuyệt Trần Cốc, chúng ta không tiện hỏi đến." Xem ra, người đó là người canh giữ Tuyệt Trần Cốc.

Bạch Vô Trần lúc này nói tiếp: "Các vị không cần lo lắng về việc này, ông nội đã đi xử lý, chúng ta vào xem Cẩm vương gia đi."

Chân Linh vẫn đứng đó, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phương hướng bóng trắng rời đi, mấy người kia nói gì căn bản nàng không nghe được gì.

"Chân nhi, nàng làm sao vậy?" Tư Đồ Minh thấy Chân Linh bất động, không thể không quan tâm hỏi.

Chân Linh hơi nhíu mày, nhìn Tư Đồ Minh. "Tư Đồ Minh, chàng vừa rồi có nhìn thấy gì không?"

Lời Chân Linh vừa thốt ra, sắc mặt Tư Đồ Minh liền thay đổi, hắn chợt kích động, một tay ôm Chân Linh thật chặt. "Chân nhi, nàng nhìn thấy gì?"

Chân Linh bị Tư Đồ Minh ôm chặt như vậy, có chút ngạc nhiên. Nàng thản nhiên nói: "Tư Đồ Minh, ta nhìn thấy một..."

Nhưng Chân Linh chỉ vừa mới nói một nửa, trong phòng Nam Cung Cẩm truyền ra một tiếng kêu to.

Mọi người kinh hãi, vội vàng chạy vào.

"Cẩm, ngươi làm sao vậy?" Chân Tử Mặc dẫn đầu lên tiếng trước tiên. Hắn chạy vội tới bên giường Nam Cung Cẩm, lau giúp Nam Cung Cẩm đang ngồi trên giường toàn thân mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy, Cẩm vương gia, đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Vô Trần cũng quan tâm lên tiếng.

Tư Đồ Minh vẫn nắm chặt tay Chân Linh, khẽ liếc mắt quanh phòng một cái, sắc mặt hắn vẫn trong trẻo lạnh lùng như bình thường, khiến không ai có thể thấu được suy nghĩ của hắn.

Lúc này Nam Cung Cẩm ngước mắt nhìn mọi người, hắn sửng sốt, suy yếu lên tiếng: "Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?" Khi ánh mắt hắn hạ xuống trên người Chân Linh, không nhịn được hiện lên thống khổ. Hắn mấp máy môi, muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Tư Đồ Minh đang nắm chặt tay Chân Linh, tất cả lời nói, đều nuốt xuống, cuối cùng không thốt ra một lời.

Chân Tử Mặc đem đau đớn của Nam Cung Cẩm thu vào đáy mắt, hắn trả lời câu Nam Cung Cẩm vừa mới hỏi: "Cẩm, đây là Tuyệt Trần Cốc, ngươi trúng độc, chỉ có Tuyệt Trần Cốc mới có thuốc giải."

"Là các ngươi mang ta đến đây?" Nam Cung Cẩm khống chế đau lòng, khẽ hỏi.

"Đúng vậy, là chúng ta mang ngươi tới, Nam Cung Cẩm, hiện tai ngươi không thể chết được, tình hình hạn hán vùng Minh Đông vẫn còn chờ ngươi xử lý, dân chúng Minh Đông cần ngươi." Chân Linh nhìn Nam Cung Cẩm, bình tĩnh lên tiếng.

Thần sắc Nam Cung Cẩm hiện lên đau đớn, vô cùng, cực nhẹ, cuối cùng bị hắn nén xuống, đổi lại bình tĩnh cười khẽ. "Cám ơn." Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng dường như hắn phải dùng hết sức lực, khoé môi tái nhợt khẽ cười, khiến người ta nhìn cảm thấy cô đơn.

Chân Linh nhìn Nam Cung Cẩm như vậy, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Nàng cúi đầu xuống, không muốn nhiều lời.

Tư Đồ Minh càng thêm nắm chặt tay Chân Linh, ấm áp từ tay hắn truyền sang, tiến vào trong lòng nàng. "Chân nhi, đừng lo lắng, mọi chuyện có ta." Hắn ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói một câu.

Chân Linh nâng mắt nhìn Tư Đồ Minh, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, lộ vẻ thâm tình và trìu mến, dường như có thể nhỏ ra nước.

Lòng nàng, vào giờ phút này càng thêm kiên định, nam tử như vậy, nàng cần gì phải do dự nữa, cuộc đời này được yêu như thế, là đủ.

Cảnh tượng này làm Nam Cung Cẩm đau đớn, hắn hung hăng nắm chặt hai tay dưới ống tay áo, ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, ngược giống như bị người xé rách, đau đớn tràn trề, đau không gì tả nổi...

Truyện Chữ Hay